Uông Liễm cho rằng trực giác của mình đối với việc Lý Thừa Dật không có năng lực quản lý là chính xác.
Lý Thừa Dật rất thích mở họp.
Nhưng mỗi lần trước khi họp đều không chuẩn bị đầy đủ, thường xuyên kéo dài cuộc họp đến hai tiếng. Mọi người bày tỏ cách nghĩ của mình, nhưng chỉ nói qua loa mà thôi, còn thực thi công việc thế nào lại không thể đưa ra ý kiến rõ ràng.
Mà lúc này Lý Thừa Dật cũng đang cảm thấy hơi mơ màng, lên tiếng tạm dừng cuộc họp: “Vừa rồi mọi người đều giữ ý kiến của mình, đã có không ít ý tưởng rồi, chúng ta trở về sắp xếp lại trước, ai đó phụ trách sắp xếp đơn giản các phương án của mọi người thành văn bản đi, nửa tiếng sau tiếp tục thảo luận.”
“Ai đó” này là nhân vật rất quan trọng, nếu năng lực của anh ta xuất sắc, có thể dựa vào ý tưởng của mình để sắp xếp ra phương án cốt lõi, đồng thời liệt kê ý kiến của mọi người để tiến hành bổ sung, vậy thì nửa sau cuộc họp đã có thể kết thúc trong vòng một tiếng.
Nhưng phần lớn thời gian, Lý Thừa Dật lại thích những cấp dưới nịnh bợ, tạo dựng mối quan hệ hơn. Mà “ai đó” được giao trọng trách quan trọng này thông thường cũng không có trình độ bao nhiêu, chỉ là bắt từng người viết ra ý kiến mình vừa nói, sau đó anh ta tổng hợp vào một file, tiếp hành sắp xếp mà thôi.
Cuộc họp chính là như vậy, nếu không có nhân vật đi đầu mạnh mẽ thúc đẩy phương án cuối cùng, vậy thì mọi người sẽ luôn giữ ý kiến của riêng mình, không thể nào đi đến quyết định được. Nửa cuộc họp sau kéo dài năm sáu tiếng cũng là chuyện thường thấy.
Chuyện này khiến mỗi ngày Lý Thừa Dật đều trông rất mệt mỏi, thường xuyên đi sớm về khuya, họp đến đêm muộn.
Thực ra, Lý Thừa Dật không hề cảm thấy vất cả, anh ta rất hưởng thụ cảm giác được làm Hoàng đế, được chúng ái khanh bái kiến.
Tác phong như anh ta, nếu đến doanh nghiệp quốc gia có môi trường ổn định thì sẽ như cá gặp nước. Nhưng nếu muốn gánh được doanh nghiệp tư nhân trong thị trường đầy biến động nguy hiểm này, hiển nhiên anh ta không phải vị vua sáng suốt.
Cuộc họp của Ninh Hảo luôn rất ngắn, cuộc họp như hai tiếng trước sẽ không tồn tại ở chỗ cô.
Bản thân cô là người hiểu nghiệp vụ và cương quyết. Trước khi họp sẽ biến bản thân thành người thúc đẩy phương án chủ yếu, để những quản lý cấp cao gửi ý kiến của mình vào email cho cô, sẽ do thư ký tiến hành sắp xếp thành văn bản, rồi gửi tới các thành viên.
Mở cuộc họp chỉ là để quá trình tranh luận, biểu quyết, bổ sung, hoàn thiện được diễn ra khách quan hơn mà thôi.
Trước cuộc họp, mỗi người đều biết rất rõ hôm nay cần tiến hành thảo luận những phương án nào. Khi bước ra khỏi cuộc họp, tinh thần của ai cũng phấn chấn hơn.
Cuộc họp Ninh Hảo mở ra rất ít khi vượt quá một tiếng đồng hồ.
Phần lớn thời gian cô sẽ kiểm tra công việc của các điểm dự án, thậm chí giám đốc công trình nào báo cáo một ngày trước mới bị bộ phận nhà ở và bên xây dựng làm khó dễ, cô đều biết rõ hết.
Công việc trở nên rõ ràng, hiệu quả cao.
Cô có thêm nhiều thời gian để duy trì các mối quan hệ khác.
Hơn nữa, mỗi ngày đều về nhà sớm hơn Lý Thừa Dật.
Thường ngày, khi buổi chiều vẫn còn ánh nắng mặt trời chưa dứt, Văn Gia Xương ra sân phơi nắng đã trông thấy xe Mercedes-Benz của Ninh Hảo lái vào cửa chính rồi. Ông ta cảm thấy kỳ lạ, sao cô lại lười biếng trốn về sớm vậy, thế là ông ta cho người gọi cô tới hỏi chuyện. Nhưng cô có thể trả lời tốt mọi câu hỏi, chuyện ở công ty đều đang tiến hành thuận lợi.
Văn Gia Xương dần dần không cảm thấy kỳ lạ nữa, thấy cô thì gọi cô tới uống trà nói chuyện, dạy cô một số kỹ năng kinh doanh công ty, rất giống như đào tạo người kế nhiệm chân chính.
Cho nên buổi chiều hôm nay, Ninh Hảo biết chuyện vợ Lý Thừa Dật mang thai sớm hơn anh ta một bước.
Bởi vì bệnh tình của Văn Gia Xương nên trong nhà đã mấy tháng nay không vui vẻ như vậy nữa, hiện giờ ông ta bị bác sĩ nghiêm cấm uống rượu, tiệc gia đình bạn bè cũng rất lâu không tổ chức rồi.
Theo tập tục thì sau ba tháng thai kỳ ổn định mới có thể thông báo ra ngoài.
Nhưng Lý Lộ Vân lại quá vui, mà trong nhà thì đang cần gấp một buổi tiệc mừng để xua tan mây đen u ám. Vậy nên bà ta lập tức quyết định cuối tuần phải tổ chức tiệc, kêu người bắt đầu dọn dẹp phòng tổ chức tiệc.
Đương nhiên, hiện giờ Uông Liễm không thể mệt mỏi, phải được bảo vệ như gấu trúc. Tất cả mọi việc sắp xếp tiệc tùng đều thuê bên ngoài làm, nhân viên đi tới đi lui trang trí, đặt thực đơn, hơi người nhiều hơn hẳn, khiến trong nhà càng thêm nhộn nhịp.
Ninh Hảo cũng đi theo sắp xếp, Lý Lộ Vân kéo cô cùng đi chọn đồ, gần đến bữa tối mới thả cô xuống lầu thay đồ ăn cơm.
Cô vừa bước vào phòng ngủ thì nhận được tin nhắn của Văn Tư Hoàn, anh nói tối nay không về nhà ăn cơm được, đã gọi điện cho dưới nhà rồi. Điều này khiến cô cảm thấy cửa vừa đóng lại, bầu không khí nhộn nhịp vui vẻ đã bị ngăn cách bên ngoài, ánh đèn u ám kéo dài bóng người, cành cây bên ngoài cửa sổ mờ ảo thấp thoáng. Cô nhìn xuống bên dưới, sau vườn tĩnh lặng, hoa và cây đứng bất động, bị nhấn chìm trong làn sương mờ.
Cô quay người kéo rèm cửa sổ, chìa khóa xe của anh đã bị cô tiện tay vứt vào trong túi xách, chiếc túi không đứng vững ngã nằm xuống làm chìa khóa xe và một cây son tint lăn ra bàn trang điểm. Trên cửa sổ lồi có để nửa gói thuốc mà dì giúp việc lục được trong túi áo chuẩn bị mang đi giặt của anh. Tấm đệm lưng sofa ngoài phòng còn chiếc cà vạt in hoa văn màu xám bạc mà sáng nay trước khi ra ngoài anh nhờ cô chọn một trong hai… Khắp nơi đều là dấu vết của anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô cuộn cà vạt vào, ngồi xuống suy nghĩ. Nếu sinh con đẻ cái với anh, hẳn sẽ giống như xây dựng một mối quan hệ ruột thịt mới vậy.
Nhưng người luôn cảm thấy mạng sống của mình là dư thừa như anh, người nói ra câu “là anh không nên sinh ra” như anh sẽ chịu đón nhận một sinh mạng mới chứ? Cô luôn cảm thấy khả năng này không cao.
Cô thử tưởng tượng hình ảnh anh ẵm đứa trẻ trong tay, cảm giác thiếu hòa hợp có tính công kích rất mạnh, lập tức khiến cô bật cười ra tiếng.
*
Bữa tối Lý Thừa Dật cũng không về nhà, tuy rằng Lý Lộ Vân gọi điện yêu cầu anh ta trở về, nhưng anh ta vẫn còn cuộc họp chưa kết thúc.
Cả gia đình cùng chung suy nghĩ với nhau, rằng nhất định phải thông báo tin vui này trước mặt bố đứa trẻ, nên chỉ nói qua loa trong điện thoại.
Vì vậy khi gọi điện, Lý Lộ Vân không có lý do chính đáng yêu cầu anh ta bắt buộc phải về, anh ta liền thiếu kiên nhẫn tắt máy đi.
Mặc dù thiếu một nhân vật chính, nhưng bầu không khí vẫn rất sôi nổi. Chủ đề nói chuyện đều xoay quanh đứa trẻ. Hai chị gái chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm cho Uông Liễm, mấy tháng thì đi làm thẻ bảo hiểm thai kỳ, mấy tháng thì đi đăng ký bệnh viện dự sinh, tuần thứ bao nhiêu nên đi khám thai, kiểm tra cái gì… Hoàn toàn theo con đường chủ nghĩa khoa học. Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân thì đi theo con đường huyền học, thiên về sinh con trai có dấu hiệu gì, sinh con gái có dấu hiệu thế nào, chú trọng việc đặt tên, chọn ngày sinh.
Ninh Hảo uống một ly rượu táo nên đã ngà ngà say, cô mỉm cười lắng nghe giống như cũng đang nghiêm túc học hỏi.
Lý Lộ Vân nhớ đến cô liền cảm thán: “Vốn là vợ chồng thằng tư chuẩn bị mang thai trước, không nghĩ tới lại có niềm vui bất ngờ thế này. Các con chuẩn bị mang thai lâu như vậy sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Có cần đi làm kiểm tra, uống vài thang thuốc đông y điều chỉnh lại trước không?”
Miệng của chị hai xưa nay luôn đi trước khi suy nghĩ, nhanh chóng trả lời: “Dì Vân, dì quên rồi à, công việc của Hảo Hảo áp lực lớn biết mấy? Giờ mà con bé mang thai rồi, không phải dinh thự Vân Lĩnh sẽ tiêu đời sao?”
Chị hai lè lưỡi, làm mặt quỷ.
Lý Lộ Vân cười mỉa, giảng hòa: “Là mẹ ngốc, quên mất Hảo Hảo có việc quan trọng. Không sao, không vội, con và Tư Hoàn còn trẻ, cứ lo sự nghiệp trước đi, sau này có nhiều thời gian để sinh mà.”
Uông Liễm hơi bức xúc, thầm nghĩ, vậy chuyện này của tôi không phải việc quan trọng à?
Cô ta không ngờ buổi tối Lý Thừa Dật trở về càng khiến cô ta khó chịu hơn. Lý Thừa Dật không hề quan tâm đến chuyện vui này, anh ta nhíu mày hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Hả?”
Uông Liễm cảm thấy kỳ lạ: “Anh “hả” cái gì?”
Lý Lộ Vân cũng thấy lạ: “Phản ứng của con như vậy là sao?”
Lý Thừa Dật kéo Uông Liễm lại gần, nói nhỏ bên tai cô ta: “Em mang thai rồi à, chẳng phải mấy tháng nay anh không sinh hoạt vợ chồng sao?”
Uông Liễm bị nghẹn, nhất thời không trả lời được. Đã lúc nào rồi mà tên ích kỷ này còn nghĩ đến cuộc sống vợ chồng có chất lượng không cao kia nữa? Ông trời để anh ta đoạn tử tuyệt tôn là xứng đáng!
Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân không biết hai người lén trao đổi điều gì mà sắc mặt đứa nào cũng sâu xa khó lường, nên họ rất nôn nóng.
Lý Lộ Vân: “Rốt cuộc là sao vậy? Có chuyện vui sao không vui thế?”
Lý Thừa Dật tươi cười nói: “Con đang nghĩ tới hôm đó Uông Liễm uống rượu, con thì hút thuốc, hai chúng con còn cãi nhau, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé.”
Lý Lộ Vân thở phào: “Khỏe hay không đã có khám thai rồi, con bận tâm lung tung cái gì.”
Văn Gia Xương ra lệnh cho Lý Thừa Dật: “Bắt đầu từ hôm nay, con không được phép cãi nhau với con bé nữa, cãi nữa thì con cút ra khỏi cái nhà này.”
Sao còn bỏ bố giữ con vậy?
Lý Thừa Dật thầm nói trong lòng mọi chuyện không hay rồi, Uông Liễm sắp trở mình thành chủ nhân rồi!
“Vậy giờ con cút trước nhé? Được không ạ?”
Văn Gia Xương: “Không được.”
*
Văn Tư Hoàn tắm xong thì lên giường, nằm nghiêng sau người cô vòng tay ra trước, ôm cô vào lòng.
Ninh Hảo vừa mới ngủ chưa lâu, vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực anh ở sau lưng. Cô không mở mắt ra, mà xoay người ôm lấy anh. Bởi vì anh cởi trần nên da thịt lập tức tiếp xúc với nhau, trong hơi thở có xen lẫn mùi thơm mát lạnh của sữa tắm.
“Chưa ngủ à?”
Cô không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào ngực anh, vuốt lưng anh rồi ôm anh chặt hơn, như muốn hòa mình vào trong cơ thể anh vậy.
Hiện giờ anh đã có thể thuần thục hiểu được ý đồ từ những động tác nhỏ của cô, anh khom người, hôn lên cổ cô một cách chân thành, khiến cô bừng tỉnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên đầu giường là ngọn đèn nhỏ cô giữ lại cho anh, nhưng không đủ sáng, ánh sáng rất mờ ảo, khiến bóng hình của hai người chồng lên nhau, trở thành một bức tường mỏng manh treo ở phía xa, như linh hồn nhẹ tênh đung đưa chậm rãi, tiếng nước nho nhỏ vang lên trong phòng.
Động tác của anh dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn nhóm lửa trên người cô, nhiệt huyết sôi trào xông thẳng lên dây thần kinh, khiến nó như hoa xấu hổ bị kích thích bỗng nhiên đóng lá vào, rồi cụp xuống.
Anh nhấc cơ thể cô lên, ôm hôn cô đầy ham muốn và say mê.
Nụ hôn như mảnh đất khô hanh đã lâu đang hút hết dòng nước ngọt, dòng nước lấp lánh lập tức bị nuốt chửng, biến mất không thấy tăm hơi dưới tia sáng.
Vẫn giống như trước kia, anh xé túi đựng bao cao su ra.
Trong thời gian chờ đợi, đầu Ninh Hảo lại xuất hiện vấn đề kia, anh có thể đón nhận một sinh mạng mới không?
Anh không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Khi màn đêm chìm vào yên ắng, cô dựa trên vai anh nghỉ ngơi, khuôn mặt bị hâm nóng bởi nhiệt độ cao. Cô nghĩ tới việc anh về muộn, có lẽ vẫn chưa gặp được người nào trong nhà, nên đã nói cho anh biết tin tức hôm nay: “Uông Liễm mang thai rồi.”
“Ồ.” Phản ứng của anh bình tĩnh, động tác chỉnh mái tóc của cô không hề dừng lại.
“Chúng ta sẽ có một đứa con chứ?”
Lần này anh khựng lại, hơn nữa còn im lặng hai giây, sau đó cười lên: “Chuyện này em cũng muốn so đo à?”
“Không phải so đo. Em đang nghĩ tương lai sẽ có khả năng này mà.”
“... Nhưng sinh con sẽ làm tổn hại đến em, anh cảm thấy không cần thiết. Hiện giờ em rất tự do, mà giữa chúng ta cũng không cần đến chất xúc tác vớ vẩn này để gia tăng tình cảm, chỉ hai chúng ta không tốt sao?”
“Được thôi.” Cô nghĩ, quả nhiên bị cô đoán đúng rồi. Cô hờn dỗi tách khỏi anh, nằm nghiêng quay lưng lại với anh.
Anh nghe ra được sự buồn bã trong giọng điệu của cô, vội vàng sán lại, kéo vai cô quay sang: “Em giận rồi à?”
Cô không phủ nhận: “Em không hiểu nổi, chúng ta đã kết hôn rồi mà anh còn muốn duy trì tự do cái gì, ly hôn tự do à?”
Bàn tay đặt trên vai cô của anh cứng ngắc: “Không, anh đang nói đến tự do của em, anh không cần tự do, cả người anh đều là của em, trái tim cũng được, tay chân cũng thế, em nhìn trúng cái nào thì cứ lấy đi.”
… Cô không hiểu tại sao anh lại cảm thấy cô sẽ nhìn trúng những thứ kia chứ.
Cô quay đầu: “Con người anh không có lòng yêu thương gì cả! Nếu chúng ta có con thì đó chính là kết tinh tình yêu của chúng ta, không phải “chất xúc tác vớ vẩn”.”
“... Ừ, anh nói sai rồi, là kết tinh tình yêu. Anh yêu em, anh nhất định sẽ yêu kết tinh của em. Chúng ta có thể làm thụ tinh ống nghiệm.”
“Anh điên rồi à?” Ninh Hảo gấp đến mức ngồi dậy dạy dỗ anh: “Đầu tiên, không phải “kết tinh của em”, mà là của chúng ta. Thứ hai, có thể mang thai tự nhiên tại sao phải làm thụ tinh ống nghiệm, chưa kể làm xong rồi thì đứa trẻ cũng đâu sinh ra từ trong ống nghiệm, vẫn phải do em sinh, không phải càng có hại hơn sao?”
“Vậy à?” Văn Tư Hoàn chớp mắt, nó thuộc điểm mù kiến thức của anh rồi. Thái độ của mẹ anh khiến anh cho rằng nhờ khoa học giúp đỡ sẽ nhẹ nhàng hơn.
Anh rất chắc chắn cô thật sự tức giận rồi, cũng chắc chắn nếu bản thân còn hỏi thêm một câu ở chủ đề này sẽ khiến cô bùng nổ mất, cho nên anh chỉ đành nhận thua và xin lỗi: “Hảo Hảo, anh tăng ca nhiều quá nên đầu óc lộn xộn, cho phép anh suy nghĩ vào ngày mai nhé. Chắc em không định sinh vào ngày mai đâu nhỉ?”
Ninh Hảo lườm anh rồi thở dài, giọng điệu dịu lại: “Chuyện công ty rất khó giải quyết à? Sao dạo này đều về muộn như thế?”
“Đang trong giai đoạn quan trọng, chủ yếu là Tống Vân Khai lại mang túi ngủ chạy đến công ty ngủ rồi. Anh ấy nói muốn ở cùng bọn anh, nên ai cũng không dám đi về, chỉ đành tăng ca.”
“Sao anh ấy lại họ Tống mà không phải họ Châu vậy? Châu Bái Bì nửa đêm học tiếng gà kêu rồi tự mình dậy sớm, đây là kỹ năng gia truyền phải không.”
Văn Tư Hoàn bật cười.
Ninh Hảo lại hơi đau lòng cho anh, cô sờ mặt anh: “Hay là anh đừng đi tới đi lui nữa, vốn dĩ tăng ca đã trễ rồi thì ngủ lại ký túc xá gần đó đi, lái xe khi mệt mỏi quá nguy hiểm.”
“Anh nhớ em.” Anh nắm lấy bàn tay đang sờ mặt mình của cô.
“Em có thể đến chỗ anh mà, tan làm rồi em sẽ qua đó đợi anh.”
Anh ôm chặt lấy rồi hôn cô: “Không giận nữa à?”
“Còn giận! Anh không có lòng yêu thương!” Cô phồng má.
“Anh có. Anh yêu em, yêu bố mẹ em, yêu Náo Náo và Tiểu Hồng.”
… Được thôi, miễn cưỡng để anh gom đủ một bàn tay rồi.
“Hơn nữa, sinh con rất đau, em lại sợ đau như thế.” Anh nói nhỏ bên tai cô, cảm nhận được người trong lòng sững sờ một lát: “Em xem, em chưa hề nghĩ đến những điều khó khăn mà.”
So với chuyện này, có một số khó khăn vô hình còn phiền phức hơn.
Cuối cùng Ninh Hảo đã biết anh di truyền khuyết điểm gì ở chỗ Văn Gia Xương rồi. Anh không thích con của mình, có lẽ anh sẽ thích con của người phụ nữ mình yêu, có lẽ sẽ thích đứa trẻ có ích và giúp đỡ được cho mình, nhưng quan hệ ruột thịt ở trong lòng anh không đáng xu nào.