Gần đây công ty đang kết toán cuối năm, cô tài vụ Lâm Hoan làm việc không ngừng nghỉ từ sáng sớm mới xử lý hết đống tài liệu cao tận đỉnh đầu, nhìn đồng hồ điểm con số mười hai vừa hay đến giờ cơm trưa.
Cô ngẩng đầu khỏi đống sổ sách, thoải mái vươn vai một cái rồi liếm đôi môi khô khốc. Hồi nãy mải làm việc quá mà quên cả uống nước, vì vậy cô xách ly sứ trên bàn tung tăng đến phòng trà.
Phòng trà có người, Lâm Hoan bị cận khá nặng nên phải đeo kính, cô thường tận dụng giờ nghỉ trưa để tháo kính mắt xuống cho đỡ mỏi, bởi vì thế cô không thể thấy rõ người bên trong là ai.
Cô đi vào, mùi cà phê đen đậm đặc lập tức chui tọt vào mũi, cô biết người bên trong là ai, chính là quản lý bộ phận kỹ thuật – Thư Duyệt. Cả công ty chỉ có mỗi anh uống loại cà phê đen này, nghĩ đến hương vị đắng nghét cổ họng Lâm Hoan hơi run rẩy.
“Quản lý Thư, anh đến uống cà phê à.”
Tuy chung một công ty nhưng bọn họ làm việc ở hai tầng khác nhau, lâu lâu mới chạm mặt một lần. Lâm Hoan xấu hổ chào hỏi, cô không giỏi giao tiếp bèn nắm chặt chiếc ly sứ trong tay.
May thay Thư Duyệt không định ở đây quá lâu, anh khẽ gật đầu rồi rời đi ngay. Dẫu bầu không khí vẫn nồng mùi cà phê đắng, nhưng Lâm Hoan cảm thấy thư thái hơn khá nhiều.
Cô thả một túi trà cô hay uống nhất vào cốc nước sôi nghi ngút khói, sau khi chờ trà ủ xong, cô bưng ly lên nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà êm dịu hòa cùng hương cam thơm mát, vị thảo mộc nhàn nhạt quanh quẩn nơi cuống họng. Cô thích hương vị dịu nhẹ như thế này.
Trở lại chỗ ngồi, cô lấy hộp cơm đã chuẩn bị từ nhà đi hâm nóng. Cô không quen vị dầu mỡ của đồ ăn ngoài hàng, nên đêm nào cũng phải nấu thêm đồ để trưa mai ăn. Song tay nghề của cô có hạn, làm tới làm lui cũng chỉ có hai món ăn hoài.
Cô bưng hộp cơm trưa gồm nấm đùi gà xào ớt chuông và bắp cải xào đi hâm nóng. Thế nhưng cô gặp Thư Duyệt thêm một lần nữa, hóa ra trai kỹ thuật cũng biết nấu cơm cơ đấy. Cô khá bất ngờ với phát hiện của mình.
Để tránh màn chào hỏi xấu hổ như hồi nãy, cô vừa giả vờ chơi điện thoại vừa bước thẳng đến nơi có lò vi sóng. Liếc trộm hộp cơm trưa của Thư Duyệt, một bát đỏ đỏ vàng vàng chắc là trứng xào cà chua, một bát đỏ trắng lẫn lộn có lẽ là đậu hũ Ma Bà, còn có một cái bát toàn màu xanh, canh gì mà xanh thế nhỉ?
Thư Duyệt cầm bát đĩa bước ra ngoài. Lúc đi qua cô anh hơi khựng chân nhưng chẳng hề nói năng gì với cô hết. Cô làm bộ ngẩng đầu và gật đầu chào anh trước khi anh bước vô phòng trà.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy Thư Duyệt đang quan sát cô, dằn những suy nghĩ rối ren trong lòng xuống. Cô bỏ hộp cơm vào lò vi sóng, có lẽ gần đây hơi bận nên cô hơi choáng.
“Chị Hoan, hôm nay chị làm món gì thế.”
Vừa trở về chỗ ngồi một giọng ca thánh thót bỗng vang lên. Đó là cô gái nhỏ mới chuyển đến bộ phận của cô, hai mươi tuổi, mái tóc đen dày óng ả, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, một cô bé cực kỳ chăm chỉ và chu đáo, cô ấy thường giúp đỡ một ít công việc lặt vặt ở bộ phận, Lâm Hoan rất thích cô ấy.
“Vẫn hai món kia thôi, kỹ năng nấu nướng của chị không thể làm thêm món nào nữa đâu.”
Lâm Hoan vừa vén sợi tóc đang xõa trước mặt ra sau tai vừa nhẹ nhàng cười nói, trông cô thật dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp.
Mặt cô em đồng nghiệp đáng yêu tỏ vẻ sống không còn gì để luyến tiếc. Cô nàng đã thấy chị Hoan ăn hai món này ròng rã một tháng trời, dù Lâm Hoan không ngán nhưng cô nàng thấy nhiều tới mức phát mệt.
“Mai chị nấu món khác…”
Lâm Hoan cực kỳ muốn đổi món khác. Tối nay cô định giở sách nấu ăn coi có món nào đơn giản dễ nấu dễ làm không, chứ ngày mai phải đổi khẩu vị mới được.