Ánh sáng mặt trời len qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào mí mắt có chút sưng húp, An Ký Viễn cảm giác đầu đau kịch liệt, chôn sâu đầu vào gối nằm mềm mại, tay quơ mấy lượt trên đầu giường mới tắt được tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Sớm như vậy, ban ngày thôi sao trời sáng như vậy?
Ngày…
Sáng?
Hít sâu mấy hơi.
An Ký Viễn cả kinh bật người ngồi dậy.
Cậu lo lắng bất an, lại không thể không hướng mắt về màn hình điện thoại trên đầu giường, con số nhảy lóe sáng không lưu tình đả thương tròng mắt, khiêu chiến lý trí của cậu, bị hoảng sợ, An Ký Viễn thiếu chút nữa từ trên giường trực tiếp rơi xuống dưới hầm để xe.
Điều may mắn đáng giá nhất là cậu đang ngủ trên giường của anh. Tấm trải giường màu xám tro còn tô điểm một bãi nước miếng chưa kịp khô.
Đúng như dự liệu được An Ký Viễn chỉ bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, Quý Hàng trực tiếp để lại tờ giấy ghi chú ở trên bàn.
[Quần áo ở tủ phía trong, bữa sáng ở phòng bếp, ăn xong mang túi rác ra ngoài. Tự mình chạy bộ đến bệnh viện, tự cảnh tỉnh một chút, còn nữa, nhớ gấp chăn.]
An Ký Viễn không có thời gian cùng tinh lực nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, nhưng từ mức độ đau đầu hiện tại có thể suy đoán tối qua nhất định xảy ra không ít chuyện.
Tháng chạp, nước lạnh thấu xương, An Ký Viễn giơ hai tay vẫy nước lên mặt.
Cực hạn của loài người là bao la, lập tức đánh răng và thay quần áo, còn có thời gian gấp chăn. Anh tự mình chuẩn bị bữa ăn sáng là không thể bỏ qua không ăn, cầm lên bỏ vào túi, xỏ giày chạy vọt ra ngoài. Nhưng khi chạy xuống lầu mới phát hiện không có lấy túi rác, cậu không thể làm gì khác là ba chân bốn cẳng chạy ngược trở về, làm sao nơi bỏ rác nằm ở hướng nam mà đường đi đến bệnh viện lại ở hướng bắc. An Ký Viễn không dám lãng phí thời gian nữa, tay trái cầm túi rác, tay phải gặm bữa ăn sáng, chạy dọc một đường đến gần bệnh viện mới có thể bỏ đi túi rác.
Cách một khoảng thời gian rất lâu, An Ký Viễn vẫn đối với chuyện Quý Hàng không giúp cậu xin nghỉ sinh ra rút mắc, thừa dịp vào một ngày tâm tình anh không tệ lắm mới mở miệng hỏi thử.
Đổi lấy chính là một câu trả lời nửa chết nửa sống: “Xin nghỉ? Em gãy tay hay đầu óc bị rượu nhấn chìm, tại sao phải xin nghỉ?”
Thang máy, tất nhiên vẫn là không dám đi.
Dưới sự hỗ trợ của tuyến thượng thận, An Ký Viễn chạy một mạch lên lầu hai mươi sáu, từ phòng trực ban tiện tay lấy một chiếc áo blouse không biết tên của ai, ở thời điểm bàn giao sáng sớm quá mười chín phút xông thẳng vào phòng họp của Ngoại thần kinh.
Nhờ vào bánh mì kẹp của anh trai, lực đẩy cửa của An Ký Viễn khá lớn.
"Rầm!"
Trực tiếp đem thùng rác đặt ở gần cánh cửa ngã ngang, một trái táo hư lăn dài một đường đến chân một bác sĩ nội trú đứng ở góc tường.
Mười mấy cặp mắt ngẩng đầu nhìn, bao gồm cả Quý Hàng vẫn đang đứng thẳng tắp về hướng chín giờ, không nhìn ra một chút mệt mỏi nào, xuyên áo blouse trắng toát nên khí chất bức người.
Quá trình cảm xúc khi say rượu giống như một đường hàm số parabol: Hưng phấn, điên loạn, an tĩnh và say ngủ.
Quý Hàng tối hôm qua đem nhóc con về đến nhà thì nó đã gần như không còn ý thức, toàn bộ dựa sát vào người anh, đến khi tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường đã là hai giờ sáng. Quý Hàng mặc dù chưa từng say rượu, nhưng cũng nắm vững kiến thức lý luận, biết rõ dưới tác dụng mạnh mẽ của chất cồn, An Ký Viễn nhất định không thể nào tự thức giấc đúng giờ được.
Vì vậy, Quý Hàng rất ân cần cài chuông báo thức cho An Ký Viễn, cứ mỗi ba phút lại reo một lần.
"Bác sĩ An?"- Nữ ý tá đứng ở sát cửa hữu ý nhắc nhở:
"Anh làm sao đến đây… Là cùng hội chẩn với Nội thần kinh sao?"
Sáng sớm chưa kịp mở mang trí óc, bị một gáo nước lạnh tạt vào, An Ký Viễn từ đỉnh đầu đến ngón chân giật mình một cái, bằng mắt thường có thể thấy, ở dưới ánh nhìn nghiêm nghị của Quý Hàng run bật một cái.
Sau đó, cậu rõ ràng nhìn thấy, đêm qua trong giấc mộng rõ ràng là ánh mắt rất ôn hòa, rất khẩn trương.
An Ký Viễn… Cậu…
Đi nhầm khoa rồi!
Thật giống như vừa bị Quý Hàng giáo huấn, An Ký Viễn chỉ cảm thấy bản thân vừa đường đột xông vào trận địa, tràn đầy khói lửa làm người ta hít thở khó khăn, nhịp tim đập loạn xạ, như rơi vào trạng thái bị thiếu dưỡng khí.
An Ký Viễn hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt khiếp sợ, chậm rãi khôi phục lý trí, miệng vẫn há hốc như đang ngậm trứng gà.
Ở Kiều Thạc sinh động lại nhanh trí nháy nháy mắt, An Ký Viễn buột miệng nói:
“A… Đúng rồi, thật xin lỗi!"
Cậu cúi người thật sâu, xoay người, hận không thể lập tức biến mất, nhưng vào thời khắc này thanh âm của Quý Hàng như mũi tên ngầm bất ngờ đâm thẳng từ sau lưng An Ký Viễn.
"Đứng lại!"
Lần này, căn bản không cần ánh mắt tỏ ý, An Ký Viễn nhanh chóng lui về sau mấy bước, dưới mười mấy đôi mắt tò mò ngồi xổm xuống dựng lại thùng rác đã bị mình làm ngã, cậu bác sĩ nội trú vừa muốn cúi người xuống nhặt qủa táo ngay chân mình giúp cho An Ký Viễn lại bị Quý Hàng lên tiếng cắt ngang.
"Để cậu ta tự nhặt!"
Trong lúc An Ký Viễn khom lưng, khụy gối nhặt trái táo bỏ về thùng rác thì lại bi thảm phát hiện chiếc túi rác bên trong thùng rác bị một vết rách tuôn tràn ra bao nhiêu thứ giống hệt như mở ra túi bảo bối thần kỳ.
Hai mắt An Ký Viễn tối sầm lại, bỏ trái táo vào túi rác, lại cầm lấy túi rác bể thành hai kia kéo đến cạnh cửa:
"Tôi sẽ đi ngay! Mọi người cứ tiếp tục!"
Vội vàng liếc mắt đảm bảo anh không phân phó thêm gì nữa, lập tức đóng cửa lại!
Sáng sớm bị mấy túi rác làm khó dễ, An Ký Viễn khi có thời gian để ngồi nhớ lại những chuyện tối hôm qua là khi kết thúc kiểm tra phòng của Nội thần kinh, ngồi xuống bàn viết bệnh án thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa.
Cậu dùng hai tay che mắt lại, tỉ mỉ gom góp những chi tiết nghe được từ miệng các đồng nghiệp.
Trong ngày họp cuối năm, ly rượu, thang máy, cùng… cái tát???
Cách một đêm, An Ký Viễn vẫn rất khó tiếp nhận sự thật cậu đã tự tay cho anh một cái tát, còn là ngay tại hội trường trước mặt cả trăm người.
Cậu nhớ có cãi nhau với anh trên xe, nhớ mình bị té, cái mông đập mạnh xuống nền tuyết, sau đó cùng hai vị cảnh sát mặc thường phục lên xe đi về đồn, mơ hồ còn nhớ chuyện anh ra lệnh cho cậu cởi quần xuống.
An Ký Viễn giơ tay ra sau sờ thử, cái mông lại hoàn toàn không có tổn thương gì.
Những chuyện khác như anh đã nói những gì, cậu đối đáp ra sao đều mơ hồ không rõ.
Chỉ có cảm giác trong lòng bức rức, giống như bị một vật ở nhiệt độ cao sưởi ấm kịch liệt, có luồng ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, tinh thần gần như tràn đầy sức sống.
“Cộc! Cộc!”
Hai tiếng gõ cửa, An Ký Viễn chuyển ánh mắt từ trang giấy bệnh án đến người vừa đến, giật mình đứng bật dậy, chiếc ghế xoay có bánh xe theo đà trượt dài ra phía sau tạo thành tiếng vang làm cho những bác sĩ nội trú đang ngồi cùng trong phòng không khỏi ngẩng đầu hướng bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ về cùng một phía.
Ai cũng không ngờ rằng, Quý Phó khoa cao quý nhất Ngoại thần kinh đến phòng trực của bác sĩ nội trú Nội thần kinh lại là vì…
"Đến lấy lại thùng rác sao?"
An Ký Viễn kéo ghế xoay về chỗ cũ, lập tức nói: "Em đi ngay!"
Dì lao công của khoa Ngoại Thần kinh sẽ không bao giờ hiểu được thùng rác kia rốt cuộc trân quý đến mức nào đến mức “đại đao” bảo chứng Quý Phó khoa tự mình áp tải tiểu thiếu gia An gia đến trả lại, còn là tự tay thay túi rác mới.
Chỉ có An Ký Viễn biết, anh trai tự hạ mình đến tìm cậu như vậy thì không thể để anh ấy tay không trở về, không cần Quý Hàng lên tiếng, liền ngoan ngoãn đi theo sau anh về phòng làm việc.
"Anh! "
An Ký Viễn vẫn còn chột dạ.
Dẫu sao, phần trí nhớ rõ ràng nhất từ tối hôm qua đến nay chính là cậu ở trước mặt mọi người cho anh một cái tát, còn những chuyện khác đều rất mơ hồ, giống như đã bị cậu ói hết ra ngoài.
Lấy trình độ sạch sẽ của anh mình, sáng sớm hôm nay, cậu không bị mùi nước khử trùng, sát khuẩn làm tỉnh giấc cũng xem như là một loại tha thứ.
Quý Hàng cau mày hỏi: "Em gọi tôi là gì?"
An Ký Viễn còn đắm chìm ở ánh mắt đồng tình của Kiều Thạc khi đi ngang qua hành lang, căn bản không phản ứng kịp với ý tứ trong lời nói của anh, theo bản năng đáp lời:
"Anh… a?"
Một tiếng kia "a" nhẹ nhàng, mang theo chút dò xét cùng do dự.
Chẳng lẽ nên gọi Phó khoa?
Nơi này cũng không có người ngoài, tại sao phải gọi Phó khoa?
Đôi mắt Quý Hàng hơi nheo lại, đáy mắt thấm ra chút mơ hồ.
Rất hiển nhiên, nhóc con sau khi tỉnh rượu đã hoàn toàn quên mất tối hôm qua là ai khi ngồi trong bồn tắm, một tiếng “anh hai”, hai tiếng “anh hai”, nói em nhất định phải về Ngoại thần kinh.
Quý Phó khoa trưởng không thể làm gì khác là dùng phương thức giao tiếp độc đáo của riêng mình cho em trai một nấc thang bước xuống, anh xoay người tưới nước chậu lan yêu thích, thờ ơ nói:
"Nội thần kinh vào mùa xuân xem như là mùa nghỉ tết, em định theo bọn họ cùng nhau nghỉ ngơi?"
"Không phải!"- An Ký Viễn run bật người, không chút nghĩ ngợi nói:
"Em phải về Ngoại thần kinh!"
Ánh mắt Quý Hàng bỗng nhiên trở nên ác liệt.
"Em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"- Rõ ràng là câu hỏi đầy nghiêm khắc có ý răn dạy nhưng không hề chờ An Ký Viễn nhận sai, không có nửa giây ngừng nghỉ, lập tức ra phán quyết:
"Tự mình đến gặp Cố Trưởng khoa nhận lỗi, mời phạt, thủ tục liên quan dành thời gian làm xong trong chiều hôm nay, buổi bàn giao sáng mai làm kiểm điểm, không có gì ngoài ý muốn, buổi chiều xếp lịch lên phòng phẫu thuật."
Lời nói nhanh gọn, căn bản không cho phép người khác chen lời.
An Ký Viễn và Cố Bình Sinh đều không ngờ rằng, Quý Hàng sẽ đích thân đi cùng An Ký Viễn đến nói xin lỗi, cách đêm hôm cam kết thời gian một tuần còn kém ba giờ. Cái này làm cho Cố Bình Sinh vốn tràn đầy yêu thương, quan tâm cùng trấn an đều có chút hoảng hốt.
Dáng đứng có chút không thẳng, Quý Hàng liền nhấc chân trực tiếp đá vào bắp chân An Ký Viễn, nghiêm nghị mắng: "Nên đứng thế nào? Đầu nâng lên, lưng thẳng! Uống rượu đến teo hết dây thanh quản sao, nói lớn tiếng lên, bộ dạng rụt rè đó cho ai xem!"
An Ký Viễn bị đá một cái lảo đảo, có chút khơi dậy sự nghịch phản trong lòng, cái bờm sư tử con khó khăn lắm mới xẹp xuống lại có khuynh hướng muốn dựng thẳng lên lần nữa
Làm sao chưa nói mấy câu lại động thủ?
Ngày hôm qua lời chú cảnh sát lời nói anh rốt cuộc có nghe lọt vào tai không?
Cố Trưởng khoa còn đang ở bên cạnh, anh có biết em đã hai mươi ba tuổi, cũng cần mặt mũi!
"Quý Hàng! Cậu làm cái gì đấy!"- Cố Bình Sinh vội vàng từ bàn làm việc chạy đến, đứng chắn giữa hai người.
Có chỗ dựa chắc chắn thì sự đắc ý cũng không kéo dài qua ba giây, ở Quý Hàng cho một ánh mắt sắc lạnh như dao, An Ký Viễn lập tức ưỡn ngực, lớn tiếng nói lại từng câu hối lỗi rồi sau đó cúi gập người một góc chín mươi độ.
Nhịp tim đập cuồng loạn, cầu nguyện anh vừa rồi không có nhìn thấy ánh mắt thoáng không phục tùng của mình.
Rất đáng tiếc, ai biết rõ em ngoài anh.
Quý Hàng dẫn An Ký Viễn ra khỏi phòng làm việc của Cố Bình Sinh, đứng ở hành lang, trịnh trọng gằn giọng ba tiếng "An Ký Viễn."
An Ký Viễn đứng im tại chỗ, hận không thể đem dùng keo dán cái bờm sư tử dựng thẳng đứng lên đầu.
"Nợ nần em thiếu anh, anh sẽ sớm dành thời gian để tính toán sạch sẽ một lần. Yêu cầu em nói, anh cũng sẽ tùy tình hình cân nhắc, sẽ tự cảnh tỉnh lại phương thức dạy dỗ của bản thân, có sự thay đổi phù hợp. Nhưng mà…"
An Ký Viễn còn chưa kịp vui vẻ, liền bị thái độ cứng rắn hù dọa.
Quý Hàng mặt lạnh nghiêm nghị nói: "Nhưng mà có một điều em cần phải ghi nhớ. Phạm lỗi bị phạt là chuyện bất di bất dịch. Cảm thấy anh phạt nặng, cảm thấy uất ức, muốn anh dỗ dành em, có muốn đều không được."
Sau buổi họp cuối năm, tin hành lang liền như gió đông thổi xuyên mọi vách tường của bệnh viện B với bao sự biến hóa khôn lường.
Nghe nói, An gia tiểu thiếu gia bởi vì những tranh chấp đã tồn tại từ rất lâu với Phó khoa Ngoại thần kinh đến mức không thể dùng lời diễn tả được, rốt cuộc sau buổi họp cuối năm đã quyết định từ bỏ nghề y, chuyển sang làm vận động viên chạy marathon. Vì vậy, vào đêm đông giá rét, An Ký Viễn lấy mục đích huấn luyện chạy quanh khuôn viên bệnh viện gần một trăm vòng. Quý phó khoa vì lo sợ nếu tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì sẽ tính lên đầu mình nên trong toàn bộ quá trình đều ngồi ở bồn hoa quan sát, bên chân còn chuẩn bị sẵn một hộp y tế chất đầy nước và các chất điện giải bổ sung.
Lời nói vô cùng sống động như đang phơi bày trước mắt.