An Ca Ký Vi Từ

Chương 47



Một tia sáng lóe sáng trên bầu trời, sau đó là tiếng sét đánh rầm trời.

Mưa lớn trắng xóa, nhìn ra bên ngoài như bị phủ một lớp màn trắng che mờ mọi khung cảnh.

An Ký Viễn cắn chặt răng nói: “Anh đánh đi.”- Câu vừa thốt ra, mắt cũng nhắm chặt lại, cố gắng đè xuống mọi sợ hãi đang cuồn cuộn dâng trào.

Nhưng cậu chờ thật lâu, gò má nhạy cảm gần như cảm nhận được cả những hạt bụi lơ lửng theo cơn gió lạnh tạt vào phòng. An Ký Viễn ở trong bầu không khí tĩnh mịch này cảm nhận được anh hai bá đạo của cậu từ trước đến nay nói một không hai đang dùng một tư thái không thường gặp suy tính một điều gì đó, giống như khi gặp phải một ca bệnh khó, vô cùng nghiêm túc cân nhắc từng phương án, thuyết phục bản thân đưa ra quyết định.

Cái tát trong dự đoán không có xuất hiện.

“Anh tại sao không thể như vậy?”- Chỉ có giọng nói nhàn nhạt của Quý Hàng, giống như giọt nước từ trên mái hiên rơi xuống xuyên thẳng vào đáy lòng anh, mang theo thất vọng cùng ưu tư.

“Em có thể làm xáo trộn chuyện tình cảm cùng công việc, anh tại sao không thể dùng cùng một phương pháp dạy em học được cái gì gọi là tinh thần nghề nghiệp?”

An Ký Viễn trong nháy mắt cắn chặt môi, cúi đầu, tầm mắt rơi vào quần còn kẹp giữa hai chân. Hai gò má vì kinh sợ quá độ mà tái nhợt nay lại vì cảm giác hổ thẹn nhuộm hồng lên.

Quý Hàng không để ý sự lúng túng của em trai, nhìn lướt qua quần vướng ở mắt cá chân mà nói:

“Như vậy không chừa chút mặt mũi bị đánh mà chỉ nói được bản thân sai ở chỗ đi khoa khác làm chọc dịch não tủy thôi sao?”

Quý Hàng cười nhạt nói tiếp: “Nếu như người trực ngày hôm đó không phải Tô Uẩn mà là một bác sĩ nội trú không quen mặt khác thì họ sẽ gọi em sao? Nếu như không phải do Tô Uẩn gọi thì em sẽ đồng ý sao? Tô Uẩn vì sao bỏ qua cấp trên của mình mà nhờ em giúp đỡ còn em vì sao lại đồng ý?”

An Ký Viễn giống như muốn cắn môi mình thành một lỗ lớn, đầu đã không nâng lên nổi nữa.

Quý Hàng giơ tay lên.

“Trả lời!”

“Bởi vì… em… “- An Ký Viễn bị dọa, nói chuyện đều cà lăm.

“Là em dùng tình cảm xử lý công việc, thật xin lỗi.”

Quý Hàng vẫn không hài lòng với câu trả lời, càng không còn nhẫn nại chờ đợi nó sửa lại từng chữ, trực tiếp nghiêm nghị uốn nắn:

“Bởi vì cô ấy là bạn gái của em, bởi vì em cảm thấy đó là nghĩa vụ mà một người bạn trai nên hoàn thành.”

Quý Hàng chợt nâng cao tông giọng, mang theo chỉ trích không chút lưu tình:

“Nhưng trước khi là bạn gái của em, cô ấy là một bác sĩ, là người trực tiếp chịu trách nhiệm với bệnh nhân.”

“Thời điểm gặp khó khăn, cô ấy không tìm sự giúp đỡ từ cấp trên trực tiếp của mình mà lại tìm bạn trai cũng chỉ là bác sĩ nội trú có thâm niên thấp ở chuyên khoa khác là một việc làm sai lầm. Em không những không ngăn cản cô ấy làm ra quyết định sai lầm ngược lại còn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, cùng cô ấy mắc thêm một sai lầm khác, em rốt cuộc có đầu óc hay không?”

Quý Hàng sớm không còn là hình tượng anh trai bá đạo tức giận không nói câu nào, chỉ ở trong phòng làm việc quất roi mây như ban đầu. Anh cố đè nén đi lửa giận ngùn ngụt cùng đứa em trai nói phải trái, nhưng trong giọng nói không thể che giấu cảm xúc, nghĩ đến em trai mang theo ý nghĩ xung động, hiếu thắng của tuổi thiếu niên đặt vào công việc, vừa nói vừa hận không thể dùng ngón tay lôi bộ óc của nó ra ngoài xem thử.

Chẳng qua, hôm nay Quý Hàng tuy tức giận nhưng vẫn nhận rõ người trước mắt chính là em trai ruột của mình, là đứa em không tiếc bị đánh, bị phạt hà khắc cũng một lòng sống chết chạy theo mình. Nhìn mắt em trai ửng đỏ, bộ dạng hổ thẹn cúi đầu rất đáng thương, Quý Hàng hít sâu hai hơi, thanh âm như cũ kiên định, nhưng không mang theo tức giận như vừa rồi.

“Các khoa mượn người của nhau là chuyện dễ hiểu, bắt đầu đều sử dụng chung một bệnh án, hôm nay coi như người nhà bệnh nhân kiên quyết không tha, anh cũng sẽ không hề động đến em. Nhưng, một thủ thuật chọc dịch não tủy đơn giản, em làm được, vậy những cấp trên trực tiếp của Tô Uẩn, bác sĩ chủ trị, Phó Khoa, Trưởng Khoa Nội thần kinh, không một người nào không có đầy kinh nghiệm hơn, không người nào không làm được? Thời khắc em đồng ý làm có nghĩ đến một khi xảy ra chuyện, Tô Uẩn mới chính là người chịu trách nhiệm chủ yếu nhất, thậm chí có thể toàn bộ trên dưới khoa Nội thần kinh đều phải thay em và Tô Uẩn gánh vác trách nhiệm này. Nếu Tô Uẩn may mắn gặp được cấp trên có lòng che chở, nguyện ý đứng ra nói rằng do quy định trong khoa chưa rõ ràng, xử lý sơ xuất trong quá trình học tập, vậy hai người xem như có thể thở phào một cái. Nếu như cấp trên lười quản, một câu đã quy định rõ ràng, do Tô Uẩn không tuân thủ quy định, như vậy toàn bộ trách nhiệm xem như rơi vào người cô ấy. Khi đó, em trừ chuyện bị đánh ra, chuyện gì cũng không thể giúp được Tô Uẩn. Tiểu Viễn, em hãy suy nghĩ cho kỹ, em đây là đang giúp hay đang hại cô ấy.”

Ngoài cửa sổ là mưa gió sấm rền, một mảng trắng xóa. An Ký Viễn vẫn cắn chặt môi, trong mắt nổi lên sương mù, lần đầu tiên vì anh không nhẫn tâm cho mình một cái tát mà cảm thấy xấu hổ.

Không có, cậu thật sự không có suy nghĩ nhiều đến như vậy.

An Ký Viễn đến một câu đều không nói được, ngay cả nhận sai cũng cảm thấy không xứng đáng, nhưng Quý Hàng lại có thể nhìn ra sự biến hóa.

“Quần để một bên.”- Quý Hàng chỉ tay.

“Biết lỗi rồi thì tự mình chống đỡ cho tốt.”

Tấm nẹp được nhặt lên, liên tiếp đánh xuống, có tức giận đơn thuần, có lý trí dạy dỗ, còn có sự bao dung không dễ dàng biểu đạt từ anh trai.

Mồ hôi chảy dọc theo bả vai xuống cánh tay, nơi cùi chỏ tiếp xúc mặt sàn tạo thành một vũng nước nhỏ, phía sau đau rát, nóng bỏng như bị lột đi lớp da.

“Thời điểm em đi làm chọc dịch não tủy có thông báo với ai không?”      

An Ký Viễn rất thông minh, ngẩng cái đầu ướt nhẹp như tắm, còn chưa thể thoát khỏi sự tự trách, hổ thẹn vừa rồi thì thanh âm lại có phần nghẹn nghẹn.

“Em có nói với y tá trực. Em biết sai rồi, đúng lý phải xin phép cấp trên.”

“Thật sự đáng đánh!”

Một roi thật mạnh đánh xuống đỉnh mông.

“Em mới vào khoa được bao lâu, lần thứ mấy trực ban, liền không nói một tiếng mà bỏ sang khoa khác?”

“Aaa…”- An Ký Viễn rên lên một tiếng, cả người chùng xuống.

“Em… biết lỗi rồi.”

Vết sưng nơi đỉnh mông vốn đã rất dữ tợn, không chịu nỗi được bao nhiêu dày vò nữa, một chút tơ máu đã dần hiện lên.

Quý Hàng vốn muốn đè nén tức giận để nói phải trái, nhưng nghĩ đến vết xe đỗ trước đó của Kiều Thạc không khỏi gia tăng thêm chút lực.

“Trước thời điểm quyết định rời khỏi, em làm sao có thể dự đoán chuyện bản thân phải đối mặt chỉ là hai phút làm thủ thuật hay chính là vài tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu. Nếu như dặn dò ghi trong bệnh án không rõ ràng, bệnh nhân đột ngột xảy ra vấn đề, y tá không tìm được em, em nghĩ lúc ấy nên đánh bao nhiêu roi mới xứng đáng?”

Trách đánh rất vô tình, giáo huấn rất vô tình. Tự hào cho mình là anh hùng cứu mỹ nhân, quay đầu lại tất cả đều là may mắn vì nếu có bất kỳ một chuyện nhỏ nào phát sinh, cũng đủ làm cậu hối hận không kịp.

Quý Hàng áp đầu thép lạnh băng vào má An Ký Viễn nghiêm giọng:

“Hai mươi. Nếu đã mặc vào chiếc áo blouse trắng này thì phải nhất nhất tôn kính quy tắc. Em sớm không còn là học sinh cao trung không biết phân nặng nhẹ, công việc cùng cuộc sống cá nhân nếu còn không phân biệt rõ ràng, phỏng đoán sau này phải cùng roi mây kết thành vợ chồng.”

“Bốp! Bốp!”

Không cho cơ hội thở dốc, khi An Ký Viễn còn chưa kịp lĩnh hội hết ý tứ trong những câu nói kia thì đau đớn đã ập đến đánh bay tất cả.

Nhất thời bên trong căn phòng chỉ còn tiếng roi đập mạnh vào da thịt. Vết thương cũ bị hàng loạt vết roi mới tấn công dồn dập. Đau đớn kịch liệt nhưng thỉnh thoảng mới nghe được chút tiếng rên nhỏ phát ra cùng tiếng thở dốc. Gương mặt đau đến trắng bệch nhưng thoáng chốc vì quá gắng sức nhịn đau mà đỏ bừng lên.

“Mông nâng cao như thế làm gì?”- Một roi đánh mạnh vào đỉnh mông, phần đầu gối không khỏi chùng xuống.

“Thân thể giữ cân bằng.”

Phần mông đã không còn màu sắc nguyên thủy, từng vết sưng phập phồng với nhiều sắc đỏ khác biệt, so sánh với phần đùi trắng noãn càng chứng tỏ sức tàn phá nặng nề. Mồ hôi như nước mưa đọng trên lá sau cơn mưa lớn theo cơn gió quét ngang không ngừng rơi xuống. An Ký Viễn cắn chặt răng đối kháng với bản năng muốn làm động tác “tránh đi”, giữ vững quy củ.

Đánh xong hai mươi roi, An Ký Viễn giống như chú chó nhỏ vừa được vớt lên từ dưới nước, thân thể phát run, lưng áo ướt đẫm bó sát vô tình làm lộ đường cong thân thể khá hoàn mỹ.

Anh đánh rất nhanh cũng rất nặng, cậu gần như hít sâu một hơi thật dài để nhịn qua. Hiện tại, roi đã ngừng, quá trình hô hấp không còn bị áp lực mà trở lại nhịp độ bình thường nhưng vì thế lại tạo nên cảm giác cần một sức lực rất lớn mới hít thở được một lần, cả người vô lực rơi xuống sàn.

An Ký Viễn hoảng sợ vội vàng muốn chống người quỳ lên nhưng đầu gối cùng lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, cậu bị trượt chân đến hai lần mới miễn cưỡng giữ vững được thân người.

“Anh…”- Cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản như mặt hồ nhưng vẫn ẩn chứa sự khiếp sợ nồng đậm.

“Em không phải cố ý… thật sự chịu không nổi.”

Thân người An Ký Viễn khẽ run, có thể thốt ra câu này đối với một người có lòng tự ái mạnh mẽ như cậu là một sự khiêu chiến, nhưng lại không vén nỗi trong lòng Quý Hàng một tia gợn sóng.

“Không được thì quỳ đi.”

An Ký Viễn nuốt xuống chút uất ức cuối cùng, cắn răng khép hai đầu gối.

“Tay để ở chỗ nào?”

An Ký Viễn ngoan ngoãn vòng hai tay bắt chéo sau lưng.

“Cúi người xuống, mông nâng lên.”- Thanh âm của Quý Hàng vẫn lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.

“Tiếp tục!”