An Ca Ký Vi Từ

Chương 57



Quý Hàng cho rằng mình thật kiên cường, cho rằng mình sẽ không bao giờ để ý đến những lời xì xào bàn tán sau lưng, cho rằng chính mình dù chính mắt nhìn thấy những thứ ác ý vu khống hãm hại kia vẫn có thể bình thản, không sợ hãi.

Đúng vậy, anh cứ tự cho rằng.

Cho đến hôm nay nghe được ba tiếng này từ sư huynh giống như cái tát vang dội lên mặt.

Anh tựa như có thể nghe tim mình đập thình thịch, máu huyết chảy cuồn cuộn, mạch máu phình lên lộ rõ ngạo khí ngất trời.

Sư huynh từng nói với anh tấm lòng của một con người không phải dựa vào những ngôn từ tốt đẹp, những lời dạy dỗ mà mà dựa vào nuốt đi những sự uất ức khó tả, từ từ mài mòn, tiêu hóa nó mà dần rộng lớn hơn. Người làm nghề y càng phải học được sự nhẫn nhịn mà người thường khó lòng làm được, chịu những uất ức mà người bình thường không thể chịu cùng phải có sự bao dung và tha thứ cao độ.

Sư huynh còn nói, có thể lựa chọn học ngành y, thi đậu vào trường, không bị đào thải giữa đường phần lớn là những người có thể chịu đựng được cực khổ, cũng có tinh thần trách nhiệm cơ bản nhưng những người có thể chịu đựng được uất ức thì rất ít. Tiểu Quý, sư huynh tin tưởng em là người thông minh, có cố gắng, hiểu trách nhiệm, có trách nhiệm, chịu được mọi ủy khuất… Em nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tài giỏi.

Phía đối diện con hẻm là dòng người, xe cộ qua lại không ngớt, ánh đèn xe vụt qua trong chớp nhoáng. Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, là do ban đêm quá tối chăng mà chẳng thấy được một gợn mây nào.

Quý Hàng hít sâu một hơi, trong lòng tự hỏi mình làm được sao?

Nhan Đình An không có tra hỏi, càng không có truy cứu sự yên lặng của Quý Hàng, chẳng qua thanh âm thốt ra càng nhẹ đi một ít.

“Cần anh hoặc sư phụ giúp một tay không?”

Quý Hàng nhả ra hàm răng đang cắn chặt môi, thả lỏng bàn tay đang chà sát mạnh vào quần đến đau nhói, ổn định tâm tình nói:

“Không cần, cảm ơn sư huynh, em có thể xử lý tốt.”

“Mở miệng với sư huynh không có gì phải ngượng ngùng.”

Quý Hàng dĩ nhiên biết.

Nếu như nói sư huynh chính là người đã xuất hiện trong lúc anh chán nản nhất, yếu đuối nhất, là người đã từng bước lôi anh bước ra khỏi vũng bùn lầy. Cho nên, khi sư huynh một lần nữa dùng thái độ ôn hòa nhất đứng trước mặt, anh nhất định sẽ không hề có chút cố kỵ nào dựa vào, toàn tâm toàn ý tin cậy.

Quý Hàng mỉm cười, trong mắt như đứa nhỏ ánh lên nét vui sướng.

“Em biết.”

“Ừ, tự mình quyết định.”

Thanh âm kia theo tần số của điện thoại thật vang, như ánh nắng mặt trời chiếu đến từ bên kia bờ đại dương hay là ánh nắng trải rộng cả vùng cao nguyên rộng lớn. Chẳng qua trong chốc lát liền như có một áng mây nhẹ vờn qua che khuất đi một phần ánh nắng ấm áp, không khí liền có chút trầm xuống.

Giọng nói của Nhan Đình An rất nghiêm túc, mang theo tha thứ, khuyên giải lẫn an ủi, nhưng vẫn làm cho người nghe không khỏi trong nháy mắt có cảm giác bị áp bách mà run rẩy.

“Chuyện lần này, mặc dù là em chiếm phần lý lẽ nhưng còn có phương thức xử lý tốt hơn, em có rảnh rỗi, tự mình suy nghĩ cho kỹ.”

Quý Hàng thu hồi nụ cười, không dám tiếp tục tựa vào vào tường, hơi điều chỉnh dáng đứng, tay siết chặt điện thoại hơn, hai năm qua đều chưa từng có cảm giác cả người khẩn trương thế này, sự kính sợ đối với Nhan Đình An rốt cuộc là thấm đến trong xương.

“Dạ, sư huynh.”- Giọng đáp lời mang đầy sự cung kính rồi chuyển sang chút áp bách, xấu hổ.

“Muốn… quỳ sao?”

Luôn để ý đến tiểu tiết, Nhan Đình An không trả lời câu hỏi mà nói:

“Mọi người cùng ăn cơm, đi lâu như vậy không lễ phép, em trở về đi.”

Quý Hàng trong nháy mắt có cảm giác mất mát, nhưng như cũ cung kính nói lời đáp ứng, nhưng chờ thật lâu cũng chưa thấy sư huynh nói câu tạm biệt.

“Em có phải đã quên cái gì?”

Áng mây trắng như chợt biến thành mây đen, gió thổi mạnh. Cả người Quý Hàng khẽ run lên, hít thở không thông. Chờ một lúc thật lâu, anh cũng biết rất rõ ràng tính nhẫn nại của sư huynh không tốt lắm mới cố gắng mở miệng.

Anh như gằn từng chữ qua kẽ răng: “Làm phiền sư huynh thay mặt em hỏi thăm sức khỏe của thầy.”

“Thật sự là muốn ăn đòn?”

Thanh âm trong trẻo, lãnh đạm, cả người Quý Hàng căng cứng đến nhói đau.

“Sư huynh,Tiểu Hàng…”

“Không gấp.”- Nhan Đình An cắt lời.

“Tương lai còn dài.”

Đêm khuya không thấy rõ được những bậc thang, cơn gió thu lành lạnh thổi xuyên qua con hẻm nhỏ làm người trong bóng đêm có cảm giác mát mẻ. Quý Hàng yên lặng nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi dài 6 phút 13 giây mà sửng sốt rất lâu mới ngẩng đầu bước đi.

Tiệm tạp hóa ngay khúc quanh còn chưa đóng cửa, người trong bóng đêm bước chân ngập ngừng. Dưới sự chỉ dẫn của một cô bé tốt bụng ngây thơ một lần nữa đi vào con hẻm, ngón tay lướt nhẹ qua vách tường còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, không có dừng lại, đi sâu vào trong, không có đèn đường, bóng lưng kiên cường ẩn nhẫn, vụt tắt đi một nụ cười tự giễu thay bằng làn khói trắng lượn lờ vươn xa.

—————-