Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 11: Chương 11




Sau kỳ nghỉ xả hơi quý giá, học sinh trường Vĩnh Hòa bắt đầu quay lại.

Từ phía xa một bóng dáng chầm chậm đi tới, cũng không ai tiện để ý đó là ai làm gì.

Đối với bọn họ, hôm qua ăn gì còn quên huống chi chỉ là một bạn học nào đó ngày gặp mấy tiếng.
Tử Ngôn trên người mặc đồng phục của trường Vĩnh Hòa, túi áo bên trái một hàng chữ bay bổng "Tống Tử Thanh, lớp 12A3".

Vì tránh bị người quen nhìn thấy, suốt từ khi bước ra khỏi cửa nhà, Tử Ngôn đều đeo khẩu trang và đội thêm một chiếc nón che lại.
Vì nếu không làm thế, sợ rằng mọi người xung quanh nhất định sẽ mất hồn khi mấy ngày trước bọn họ vừa biết được rằng cậu trai ở nhà đó đã tự sát.

Vậy mà sáng hôm nay, cậu ta vẫn đang chầm chậm đeo cặp đến trường.

Giải thích thì rất dễ, cái quan trọng là mất thời gian thôi.
Khoảng khắc Tử Ngôn bước qua cổng trường Vĩnh Hòa đúng thật là vi diệu.

Nếu không phải đang có chuyện để làm, cậu nhất định sẽ đăng một dòng cảm nghĩ cực kỳ cảm động lên mạng xã hội rồi.
Theo sự tìm hiểu trước đó, cậu đi đến trước cửa lớp 12A3 bước vào và yên vị tại chỗ của mình, thứ cậu để ý được đầu tiên chính là ánh mắt của mọi người.

Đó là ánh mắt có phần e ngại và một chút gì đó giống như sự thương hại.

Có lẽ Tử Thanh không hề vui vẻ hay hòa đồng với bạn bè như anh đã nói với cậu.

Người trong lớp lần lượt đến lấp đầy chỗ ngồi, một tên đến đứng trước mặt cậu dùng chân đá lên bàn một cái khiến chiếc bàn đập vào chân cậu.

Tử Ngôn ngước nhìn người trước mặt đang cười rất hả hê, mọi người trong lớp theo tiếng cười của hắn có người làm lơ, có người lại hùa theo.
Tử Ngôn thầm nghĩ, "Cửa đầu tiên nhỉ?"
Tên đó thấy cậu ngước nhìn như thế thì có hơi không vui, hắn ngồi ngược lại trên ghế phía trước, tay đặt lên đầu cậu vuốt ve.

"Tử Thanh của chúng ta sau khi xả hơi được một thời gian thì trưởng thành lên rồi, phải không mọi người?", sau đó là một tràn cười khác.
"Nghe nói cậu vì học bổng mà gian lận còn bị nêu tên trước trường nữa.

Không cần phải thất vọng đâu, được làm việc cho Tần thiếu gia cậu nên vui mừng mới phải.

Biết đâu chừng qua chuyện đó, hắn sẽ cho cậu sống dễ dàng hơn một chút."
Tử Ngôn nghĩ phải mất nhiều công sức lắm mới moi được tin về chuyện gian lận đó, không ngờ chỉ ngay ngày đầu tiên đã có manh mối rồi.

Hơn thế nữa, người này lại dõng dạc nói ra chuyện đó như thế, có thể thấy đây không phải là bí mật mà Hiệu trưởng dùng mọi cách che giấu.

Nó giống như chỉ là một câu chuyện, lúc buồn lại lấy ra tám của mấy người này mà thôi.
Một nữ sinh từ ngoài lớp bước vào, đi thẳng đến chỗ cậu, nhưng đối tượng được nói chuyện không phải cậu mà là tên kia.
"Diệp Lý, cậu đừng kiếm chuyện với Tử Thanh nữa, các cậu làm như vậy thế nào cũng bị giáo viên biết được thôi."
Tử Ngôn liếc nhìn cô ta rồi nhớ lại danh sách hôm qua Cố Duệ Thành đưa cho cậu.

Lâm Ánh Yên – lớp trưởng, gia đình có chút quyền thế, là bông hoa trong mắt bọn con trai.


Người trước mặt, Diệp Lý – học hành bình thường, gia cảnh bình thường, trong lòng Tử Ngôn nhẹ gạch một đầu dòng cho hắn "Kẻ bắt nạt".
"Ôi, làm đại tiểu thư giận rồi sao? Cậu hỏi mọi người xung quanh xem tôi có làm gì cậu ta đâu, chỉ là lâu ngày gặp lại nên nói chuyện chút thôi mà, phải không?".

Ngôn Tình Cổ Đại
"Ừ."
Những ngày ban đầu, Tử Ngôn định là để thăm dò một chút phản ứng của mọi người trong lớp, sau đó mới nghĩ đối sách tiếp theo.

Nên cho dù người trước mắt đáng đánh như thế nào, cậu cũng chỉ à ừ cho qua chuyện chứ không muốn làm quá.

Một phần là sợ mọi người thấy kỳ lạ, khi một người chỉ sau kỳ nghỉ ngắn lại thay đổi nhiều như thế, phần còn lại là thân phận của cậu.
Nếu ban đầu mà thể hiện tính cách khác biệt, bọn người kia chắc chắn sẽ có ngờ vực mà không làm tròn "vai diễn" thường ngày của mình.

Tử Ngôn có khả năng sẽ nhầm lẫn giữa bạn và thù.
Lâm Ánh Yên sau khi thấy thái độ của Tử Ngôn như thế, hình như cũng không thấy gì làm lạ.

Chỉ cảnh cáo bằng lời đối với Diệp Lý một chút, rồi quay về chỗ ngồi, hắn thấy cũng không còn gì vui nên đứng lên đi ra ngoài.
Gần tới giờ giáo viên đến nhưng trong lớp vẫn còn đa số chỗ trống.

Tử Ngôn theo thói quen định quay sang hỏi thì mới chợt nhận ra hoàn cảnh của mình hiện tại nên thu lại kịp lúc, chỉ còn biết ngồi đợi mà thôi.


Học sinh bây giờ rất hay có tật, vào trường rồi nhưng không lên lớp, thích ngồi ở hành lang, cầu thang để nói chuyện hoặc là chọc nghẹo mấy bạn nữ lớp khác, không biết đó là thú vui loại gì nữa.
Đúng như Tử Ngôn nghĩ, chuông trường vừa reo, hai phút sau một đám học sinh kéo nhau bước vào.

Không khí trong lớp đang bình thường bỗng nhiên im bặt, Tử Ngôn đang lật lật sách giáo khoa trước mặt cũng bị ảnh hưởng ngước lên nhìn.

Suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu đầu tiên chính là, "Đại ca đến rồi!".
Thật ra thì không cần suy luận nhiều đâu, một đám đi theo hình tam giác cứ như đàn chim đang bay đi di trú.

"Con" đầu đàn hai tay nằm trong túi quần, thong thả bước đi, những "con" phía sau thì hì hụt bay theo.Còn rảnh rỗi đến mức, mang theo vài thứ để "con" đầu đàn hưởng dụng.
Đám người đó bước vào, đồng thời những chỗ trống phía sau cũng được lấp đầy.

Tên đầu đàn – Tần Khoa, con trai Thị trưởng trong truyền thuyết, lúc bước ngang bàn cậu ngồi, còn lớn giọng nói, "Cảm ơn nhé bạn hiền!"
Đi theo Tần Khoa vào gồm có Ninh Dịch – học sinh cá biệt, từng học vài đường võ, Minh Tề - học lực khá, nhìn vẻ có lẽ bị ép đi theo, Thành Địch – học sinh cá biệt đứng tốp, có tiền sử từng bị đình chỉ học.

Còn về phần Tần Khoa, hắn như thế mà lại là học sinh khá, đứng hạng 10 trong lớp, chỉ nghe là biết không phải thành tích của hắn mà là thành tích của "con trai Thị trưởng" rồi!
Có lẽ chính vì thứ hạng đó, mà người cha Thị trưởng của hắn mới để yên cho hắn làm loạn như thế, hoặc là ông ta thật sự không biết bộ mặt này của hắn.
Giáo viên bước vào, Tử Ngôn thừa biết không phải là Phương Du, chỉ có đám người này là không biết mà đang đoán già đoán non thôi.

Theo sau là Tề Minh, vì hắn không cần phải giả vờ hay diễn trò nên sắc mặt hiện tại của Tề Minh chính là bộ mặt mà Cố Duệ Thành đã được diện kiến mấy năm qua.

Điều đó đương nhiên khiến đám người phía sau không khỏi ngứa mắt, cậu còn nghe được ai đó loáng thoáng nói, "Chuẩn bị tiếp lễ người mới đi!"
Người thay thế cho Phương Du là Cố Thần, một giáo viên bộ môn, nhưng cậu lại bắt gặp được ánh mắt thiện cảm từ người này.

Anh ta bước vào nhìn một lượt sau khi thấy được cậu đã mỉm cười, hay nói khác hơn là nhìn Tử Thanh mỉm cười.
"Mày dụ được ông thầy này rồi sao?" Ninh Dịch ngồi phía sau cậu đương nhiên thấy được nụ cười của ông ta.


Dùng chân đá đá ghế Tử Ngôn đang ngồi với ý "nói với mày đó".
"Dụ? Là ý gì?"
"Ha ha, nó còn giả ngốc kìa, Giang Thành dùng mọi cách vẫn không thấy mày động đậy chút nào.

Tưởng đâu thanh cao gì lắm, thì ra là đã có người đặt hàng trước rồi."
Không muốn nói nhiều với tên này, Tử Ngôn chọn cách im lặng như trước.

Thấy cậu không phản ứng với trò đùa của mình, Ninh Dịch tức giận đá một cái thật mạnh vào ghế cậu.

Tử Ngôn không đề phòng bị ngã xuống đất, cả bàn tay chà lên sàn nhà một cách đau đớn, Tề Minh trên bục giảng một thoáng chau mày.
Tiếng động lớn khiến ai cũng quay lại nhìn, Giang Thành bước xuống đỡ cậu ngồi dậy.

Sau đó để lại một ánh mắt không vui cho người phía sau, Ninh Dịch bắt gặp ánh mắt của anh ta nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Anh quay sang hỏi Tử Ngôn cũng được cậu xác nhận là do bất cẩn, anh ta dặn cậu sau giờ học đến văn phòng gặp anh ta rồi quay lên bục giảng.
Tên kia vậy mà không buông tha cho cậu tiếp tục châm chọc: "Nhờ tôi mà hôm nay cậu được sung sướng một hồi rồi.

Nhớ nhờ thầy ấy liếm vết thương cho một chút, nước bọt có thể khử trùng đấy, tiện thể khử trùng thêm vài chỗ luôn, ha ha ha."
Tề Minh thấy cậu đứng lên có vẻ cà nhắc một chút, nhưng hắn ta cũng không thể công khai xuống xem xét cho cậu được, nên định lòng sẽ tìm chỗ kín đáo một chút tiện hỏi về bước đi tiếp theo.
Giang Thành giới thiệu bạn mới Tề Minh cho bọn họ, tiện thể sắp xếp chỗ ngồi cho hắn, thuận lợi rằng hắn lại gần bàn Tử Ngôn.

Khi đi ngang còn nhỏ giọng hỏi, "Có ổn không?", nhận được ánh mắt trấn an từ cậu mới yên tâm về vị trí.
Giang Thành đưa học sinh mới đến xong cũng phải quay về văn phòng, anh ta vừa đi ra trong lớp lại bắt đầu ồn ào đúng kiểu chợ trời..