Và kết quả đó là, anh có thể cưới bất kỳ ai, ngoại trừ tôi.
Tôi nhớ mẹ của Lương Tự Bạch từng nói một câu.
Là khi bà ta nghe thấy chuyện Lương Tự Bạch rảnh rỗi không có việc gì làm, lại còn tận tay dạy dỗ một con nhóc thô lỗ.
Bà ta nói, A Tự vẫn luôn thích chơi những trò đùa như vậy, từ trước đến nay đều thế, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Vì vậy, mọi người đều thầm đoán, không biết đến bao giờ Lương Tự Bạch sẽ cảm thấy nhàm chán.
Tôi không biết cảm giác mới mẻ này của anh sẽ kéo dài được bao lâu, nên tôi chỉ biết cố gắng khiến anh yêu thích.
Ban đầu, tôi khao khát tiền tài, quyền lực, muốn sống một cuộc đời ra một con người.
Nhưng giờ đây, tham vọng của tôi còn lớn hơn, tôi muốn làm chim sẻ bay lượn giữa núi trời, muốn được tự do.
3.
Năm ấy, câu chuyện tôi cầu hôn thất bại trở thành miếng mồi ngon cho đám phóng viên giải trí.
Câu chuyện “Liệu chim sẻ có thể biến thành phượng hoàng?” trở thành đề tài hot trên mạng.
“CEO Thuỵ Ninh, An Nhã, bức hôn thất bại, nghi ngờ tình cảm tan vỡ sau nhiều năm.”
“Cuộc tình thất bại, bảy năm ngọt ngào tan thành mây khói.”
Cầu hôn gì chứ, ngọt ngào gì chứ, đều là đồ bỏ đi.
Sau năm 27 tuổi, tôi không còn ôm mộng lấy anh nữa.
Tôi luôn biết, anh là một ngọn núi cao vươn đến tận mây xanh, chứ không phải đỉnh đồi nhỏ bé mà tôi có thể leo lên.
Yêu một người như vậy, chẳng khác nào như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự đốt cháy mình.
Vì vậy, từ khi tỉnh ngộ, tôi không còn đánh cược vào thứ tình cảm vô vọng ấy nữa.
Đó chỉ là cuộc chạy trốn và đấu tranh đầu tiên của tôi, nhưng cuối cùng nó lại thất bại.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi có chút nhẹ nhàng: “Chị…”
Tôi nhìn về phía cửa sổ sát đất cực lớn trước mặt, trên đó phản chiếu một gương mặt anh tuấn với những đường nét thanh tú.
Tôi nhớ mình từng bảo cậu ta đừng gọi tôi bằng những cái tên ngọt ngào như thế nữa.
Nhưng những người trẻ tuổi luôn tràn đầy năng lượng, hơn nữa mặt cũng dày, dù có lạnh lùng thế nào, họ vẫn có thể nhiệt tình đến gần.
Tôi quay người lại, tầm mắt hướng thẳng về phía cằm của cậu ta, chàng trai cao một mét tám mấy, bóng dáng dưới ánh đèn gần như che khuất tôi.
Hứa Dật, 23 tuổi đã giành được cúp Ảnh Đế giải Kim Tượng, một mình độc chiếm đỉnh cao.
Cũng chính vì trẻ tuổi, có dã tâm có tham vọng, nên mới dễ kiểm soát và điều khiển.
Tôi sẽ không ngốc đến mức, đi tìm một người đàn ông khác mà mình không thể nắm bắt như Lương Tự Bạch.
“Bộ phim mới của đạo diễn Minh sẽ sớm liên hệ với cậu.”
Tôi tiến lại gần cậu ta, làm ra vẻ thân mật: “Cậu cũng liều lĩnh thật, rõ ràng sau khi đoạt giải, tài nguyên của cậu không thể nào tệ được.”
Tôi nhìn về phía góc phải, nơi có một chiếc máy ảnh lúc ẩn lúc hiện, đến khi đảm bảo rằng họ đã chụp được bức ảnh, tôi mới lùi lại một bước kéo dài khoảng cách.
Phải diễn trọn vẹn thì người ta mới tin.
Hứa Dật vội vã chạy đến đây, vì những lời mà tôi vừa nói trước ống kính.
“Nếu không có chị, tôi đã không thể giành được giải thưởng.”
Cậu ta đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt màu mực long lanh ánh nước, như con sói nấp trong hang động, tràn đầy khát vọng: “Chị, chuyện kết hôn mà chị nói là thật chứ...”
Sự ngây thơ bồng bột ẩn sau lớp trẻ trung đẹp trai, khiến người ta vừa muốn cười, vừa cảm thấy sợ hãi, sợ thứ tình cảm cháy bỏng mà mình không thể đáp trả.