An Nhiên

Chương 12: Nhân chứng



"Vậy là cậu đã nói chuyện với hắn?" - Lưu Ca nhíu mày nhìn người thanh niên trước mặt.


"Đúng vậy, điều đáng ngạc nhiên là lần này hắn sử dụng giọng nữ."


"Giọng nữ? Có thể sử dụng máy biến âm." - Gõ ngón tay xuống bàn, Lưu Ca trầm tư suy nghĩ. - "Nhưng điều đáng ngạc nhiên là nơi luật sư Tô Giang gặp nạn không hề có dấu vết nào để lại ngoại trừ dấu chân của chính cô ấy."


"Chẳng lẽ hắn là một nhà thôi miên tài ba?" - Đặt li cà phê xuống mặt bàn, Lý Hạ Ân ngồi xuống bên cạnh Mạc Nhiên. - "Nghe nói Tô Giang dạo này đang điều trị tâm lý."


"Cô ấy là người theo đạo. Lần trước đến thăm chị Nhật Hạ em đã nghe chị ấy kể về Tô luật sư. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể chắc chắn một điều là tên biến thái này rất giỏi ám thị và hóa trang. Hắn còn trẻ và rất cao. Tuy nhiên hắn là trai hay gái thì em vẫn chưa thể xác định được." - Mạc Nhiên thở dài cướp lấy cốc cà phê tay Lý Hạ Ân, uống một ngụm lớn. Kể từ cuộc gọi điện hôm qua, cậu vẫn chưa thể chợp mắt được.


"Vậy chúng ta chỉ có thể chờ Tô Giang tỉnh lại mà thôi."


"Thật ra... ta có thể chờ đến tối nay."


Nghe chàng trai nói vậy, cả hai người liền đồng thanh:


"Ý cậu là sao?"


*****


"Mạc Nhiên? Sao sắc mặt kém thế?" - Một người thanh niên điển trai ngồi xuống bên cạnh Mạc Nhiên đưa cho cậu một lon nước.


"Không có gì." - Mạc Nhiên cười lấp liếm. Cậu cúi đầu nhìn lon nước trên tay. - "Nghe nói cậu được hoa hậu giảng đường tỏ tình."


"Cậu ghen tị à?" - Người thanh niên phì cười. - "Cậu vẫn còn cơ hội mà. Tớ từ chối cô ấy rồi."


"Tớ không hề thích cô ấy!"


Mạc Nhiên đột nhiên kêu lên khiến chàng trai giật mình. Nhận ra mình lỡ lời, cậu liền cúi gằm mặt, tay nắm lon nước chặt hơn.


"Vậy người cậu thích là ai?"


"Người tớ thích là..."


Tách.


"Ha ha bị chụp lén rồi." - Một giọng nói khác vang lên. Một người thanh niên có gương mặt đầy tàn nhang giơ máy ảnh lên mỉm cười với hai người. - "Tấm ảnh đầy tình tứ của hai kẻ có nhan sắc nhất trường. Các cậu nghĩ xem tôi sẽ bán được bao nhiêu tiền?"


Mạc Nhiên đỏ mặt chạy về phía người thanh niên cầm máy ảnh không ngừng hô:


"Mau xóa ảnh đi!"


Cảm thấy chiều cao của mình không thể với tới, Mạc Nhiên liền quay sang người thanh niên còn đang ngây người trên ghế.


"Mau giúp tớ giữ lấy cậu ta!"


Nhìn thấy bạn mình vì nhảy lên nhiều lần mà mồ hôi nhễ nhại, người thanh niên bật cười ha ha chạy lại phía cậu.


*****


Mạc Nhiên mở mắt. Cậu nhận ra xe bus đã dừng đến bến. Sau khi vội vã nhảy xuống xe, cậu liền suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Có lẽ đây là kí ức của nguyên chủ và Tô Dĩ Tường.


"Hệ thống, ngươi có nhân ra trong kí ức của nguyên chủ, Tô Dĩ Tường luôn là nhân vật trung tâm không?"


[Kí chủ, điều này chẳng phải quá rõ rồi sao. Nhưng cũng vì vậy mà chúng ta không thể thông qua kí ức của nguyên chủ để nhìn xem có ai khả nghi không.]


Trong lúc Mạc Nhiên cùng hệ thống còn đang bàn về Tô Dĩ Tường thì đằng sau cậu xuất hiện một chiếc xe.


Bíp.


"Hey, có cần đi nhờ xe không?" - Từ trong xe vươn ra một cái đầu vàng chóe.


Mạc Nhiên thầm cảm ơn trời vì sau mỗi giờ làm việc căng thẳng cậu luôn bắt gặp một thanh niên thích tấu hài mua vui cho đời. Nếu cửa hàng của tên này có sập, cậu sẽ đề cử hắn đi làm diễn viên hài.


"Cảm ơn sự nhiệt tình của đồng chí. Nhưng chắc anh cũng biết là còn 5 bước chân nữa là đến nhà tôi."


Dionysus sờ mũi, cố gượng cười để xua tan sự xấu hổ.


"Vậy cậu có muốn ăn tối với tôi không? Ý tôi là như một người bạn."


Mạc Nhiên: Hệ thống, ta bắt đầu hoài nghi bản thân có khả năng thu hút đồng giới.


[...]


Nhưng vì suy xét cho túi tiền của mình nên Mạc Nhiên vẫn quyết định đi ăn cùng Dionysus. Rất may, tên tóc vàng chóe này không khốn nạn như ngoại hình của hắn. Ngoại trừ việc lải nhải cả bữa tối, Dionysus vẫn luôn tỏ ra bản thân là một người đàn ông đầy thân sĩ. Sau khi từ chối được đưa về, Mạc Nhiên quyết định đi bộ để tiêu cơm.


"Chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi sao? Tiền tôi cũng đã đưa anh." - Từ trong ngõ bỗng vang lên một giọng nói.


"Nếu tôi muốn thêm thì sao? Dù sao đứa con trong bụng của cô cũng là do tôi ban tặng. Cô không tỏ chút lòng biết ơn sao?" - Một giọng nam khác liền đáp lại.


Dù không nhìn thấy hắn nhưng chỉ cần nghe giọng, Mạc Nhiên cũng tưởng tượng ra bộ dạng lưu manh của hắn.


"Anh..." - Người phụ nữ có vẻ rất tức giận nhưng sợ người khác phát hiện cô chỉ có thể hạ giọng.


Sau đó, Mạc cảnh sát liền nghe thấy tiêng sột xoạt có lẽ người phụ nữ đã thỏa hiệp đưa tiền cho kẻ kia.


"Mau cút đi!"


Người phụ nữ vừa dứt lời liền đi ra khỏi ngõ. Đúng lúc đó cô bắt gặp Mạc Nhiên đang chuẩn bị chuồn đi.


"A." - Cố Thiên An trừng mắt nhìn Mạc Nhiên.


"Ha ha, chào chị dâu." - Mạc Nhiên cười trừ làm động tác chào với cô.


*****


"Như cậu đã thấy." - Cố Thiên An thở dài ngồi xuống ghế. - "Đứa trẻ không phải là con Dĩ Tường. Anh ấy chưa từng động vào tôi. Kẻ vừa rồi là bạn trai cũ của tôi. Trước khi cưới Dĩ Tường tôi nhận ra mình đã có thai với hắn nhưng hắn hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm với đứa bé thậm chí còn muốn thông qua nó để lấy tiền từ tôi. Sau khi Dĩ Tường biết chuyện, anh ấy không những không bắt tôi bỏ mà còn chấp nhận đứa bé là con mình."


Mạc Nhiên im lặng nhìn gương mặt đã đẫm nước mắt của Cố tiểu thư. Cậu nhận ra Cố Thiên An dù là thiên kim tiểu thư, dù cao ngạo đến đâu nhưng trong cô vẫn tồn tại bản năng làm mẹ, muốn bảo vệ đứa trẻ của mình một đời bình an.


Cậu hơi cúi người nhét vào tay cô một chiếc khăn tay.


"Thiên kim tiểu thư không nên ở ngoài đường khóc lóc như vậy nhỡ bị người khác chụp được thì chẳng hay ho chút nào. Tên kia cần nhiều tiền như vậy một là đánh bạc hai là hút thuốc phiện. Tôi sẽ giúp cô gông cổ hắn trong tù một thời gian dài. Nhưng sau này để bảo hộ đứa trẻ của mình thì đành phải dựa vào mình cô thôi."


"Tôi?"


"Đúng vậy, cô là Cố tiểu thư cơ mà. Hãy dùng sự cao ngạo của mình mà bảo hộ đứa trẻ. Trước đây cô có bao nhiêu sắc bén, bao nhiêu mạnh mẽ thì hãy sử dụng nó đi." - Mạc Nhiên mỉm cười trước khuôn mặt ngơ ngác của cô gái. - "Cô như vậy tôi không quen chút nào."


Nghe Mạc Nhiên nói vậy, Cố Thiên An lâm vào trầm tư. Sau đó, cô đột nhiên ngẩng mặt lên, những vệt nước trên khuôn mặt đã được lau sạch. Cô lúc này đầy gai góc và kiêu ngạo.


Đây mới thật sự là Cố Thiên An chứ!


Mạc Nhiên ngoẻn miệng cười.


"Tôi gọi taxi cho cô rồi. Phụ nữ ra đường vào ban đêm rất nguy hiểm, cô nên về nghỉ ngơi sớm."


Sau đó cậu quay lưng định bỏ đi.


"Mạc Nhiên." - Cố Thiên An đột nhiên kêu tên cậu.


"?"


"Dĩ Tường chưa từng thích tôi cũng nhiều lần phản đối cuộc hôn nhân này. Nhưng vì đứa bé mà anh ấy chấp nhận. Cả đời này anh ấy chỉ yêu một người, vẫn mãi chỉ yêu một người."


Dứt lời cô chợt thấy lòng mình nhẹ hẳn đi. Không đợi Mạc Nhiên kịp nói gì cô liền bước lên xe. Cô biết những lời này là quá muộn. Nếu như cô nói cho Mạc Nhiên sớm hơn, trước khi cậu và Dĩ Tường đi làm nhiệm vụ kia thì có lẽ... có lẽ...


*****


Mạc Nhiên trở về căn hộ của mình. Lưu Ca cùng cấp dưới của hắn đã đến đủ, lúc sau Lý Hạ Ân cùng nhân viên kĩ thuật cũng xuất hiện. Tất cả đều mặt nặng mày nhẹ nhìn vào điện thoại Mạc Nhiên.


Ọt~~


Một tiếng động vang lên khiến mọi người trong phòng đều cảnh giác.


"Khụ, tôi chưa ăn tối." - Một cảnh sát đỏ mặt lên tiếng.


"Mọi người thả lỏng nào. Khả năng tên biến thái kia nửa đêm mới đến."


"Đậu, giờ này chú vẫn còn tinh thần đắp mặt nạ sao!" - Lý Hạ Ân co quắt khóe môi.


"Chúng ta xác định sẽ thức qua đêm rồi vậy em phải bảo vệ nhan sắc của bản thân chứ."


"Đại ca, anh có phương pháp làm đẹp nào không? Em vẫn còn FA nên..." - Một cảnh sát khẽ nói nhỏ.


"Người anh em, chuyện làm đẹp của đấng đàn ông không thể nói ngày một ngày hai được. Mau ngồi xuống đây, chúng ta kiếm cái gì ăn sau đó vừa ăn vừa trò chuyện."


"Tên nhóc này thật là..." - Lý bác sĩ thở dài muốn nói lại thôi.


"Ngược lại, tôi cảm thấy cậu ta rất có ý tứ." - Lưu Ca mỉm cười cầm lấy một miếng bánh cho vào miệng. - "Từ hôm qua đến giờ chúng ta vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. Mạc Nhiên lo sợ chúng ta vì việc này mà gây ra sai sót nên mới pha trò cho mọi người thả lỏng."


"Tên nhóc này cũng có lúc tinh tế như vậy sao?"


Lý Hạ Ân ngây người một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Ca. Qủa thực từ sau khi đưa Tô Giang vào bệnh viện anh vẫn chưa chợp mắt được chút nào.


"Tôi cũng khá bất ngờ. Cậu cũng biết, với những thứ chúng ta không xác định được chúng ta luôn có xu hướng sợ hãi nó. Kẻ này cũng vậy. Chúng ta không biết hắn là ai? Là trai hay gái? Hình dạng ra sao? Chúng ta đều không biết gì về hắn. Thậm chí chúng ta cũng không xác nhận được hắn có phải người hay không. Dù cả cậu, tôi hay tất cả mọi người trong phòng luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng tôi biết chúng ta đang sợ. Không ai có thể nói trước được, ngày mai, ngày kia hoặc tuần sau chúng ta trở thành con mồi của hắn."


Nghe Lưu Ca nói vậy, Lý Hạ Ân liền lâm vào trầm tư. Anh sợ sao? Có, anh sợ nhưng trên hết anh vẫn lo cho những nạn nhân tương lai của kẻ này. Vì vậy anh nhất định phải bắt được hắn.


Reng... Reng...


Điện thoại của Mạc Nhiên bắt đầu đổ chuông. Nụ cươi vừa xuất hiện trên môi mỗi người liền biến mất.


"Mạc Nhiên." - Lý bác sĩ đưa mắt nhìn cậu. Mạc Nhiên gật đầu từ từ cầm điện thoại lên. Mọi người bắt đầu vào vị trí của mình.


Tít...


Điện thoại đã kết nối.


"Xin chào." - Lần này đầu dây bên kia là một giọng nam.


"Mày rốt cuộc là ai? Nam hay nữ?" - Mạc Nhiên cố thar chậm hơi thở của mình, giữ cho giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể.


Bên kia liền vang lên tiếng cười khẽ:


"Vậy em muốn tôi là nam hay nữ? Chỉ cần em muốn, tôi có thể là thần cũng có thể là vật. Em muốn tôi là nam thì tôi sẽ là nam. Em muốn tôi là nữ thì tôi sẽ là nữ."


"Tên này có vấn đề về thần kinh à?" - Một cảnh sát trợn mắt khẽ nói nhưng bị Lưu Ca ra hiệu im lặng.


"Nhưng mà..." - Hắn hơi kéo dài âm thanh mang theo vài phần lười biếng. - "Tôi không chỉ muốn bên ngoài em thuộc về tôi mà còn muốn bên trong em được lấp đầy bởi tôi nên tôi sẽ là nam."


"Nói quanh quẩn như vậy, cuối cùng mày vẫn là nam?" - Mạc Nhiên xoa xoa thái dương ánh mắt lướt qua nhân viên kĩ thuật. - "Vậy người anh em, hãy nói cho tôi biết tôi chỗ nào đắc tội với anh?"


"Em không đắc tội với tôi nhưng em cứu vớt tôi."


"Vậy đây là cách mày báo ơn?"


"Tôi chỉ muốn em chú ý. Nhưng em chưa từng để tâm đến những gợi ý của tôi." - Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài nho nhỏ. - "Một gợi ý nhỏ nữa: Chỉ còn 3 người nữa thôi. Nếu em không sớm ngăn cản tôi thì tôi sẽ cho thành phố này tan thành tro bụi."


Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng nhưng mọi người trong phòng đều cảm thấy lạnh sống lưng.


"Vì sao?" - Mạc Nhiên khô khốc lên tiếng.


"Vì người nhìn em quá nhiều. Qúa nhiều thứ khiến em để tâm nên em chưa từng nhìn tôi."


Lần này đến lượt Mạc Nhiên buồn cười. Cậu thậm chí còn không biết tên này là ai vì sao có thể chú ý đến hắn. Có lẽ người hắn đang mong đợi là nguyên chủ. Với tính cách thiện lương của nguyên chủ trêu chọc biến thái là điều khó tránh khỏi. Nhưng Mạc Nhiên không hiểu vì sao luôn có cảm giác kẻ này đang xuyên qua thân xác này mà nhìn chính cậu. Tuy nhiên, hệ thống đã khẳng định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nên cậu đành an ủi là do bản thân nghĩ nhiều.


"Nếu mày muốn theo đuổi thì có hàng vạn cách vì sao phải làm liều vậy con trai?"


"Vì em sẽ bỏ chạy. Em nhất định sẽ bỏ chạy." - Hắn khẽ lẩm bẩm. Dường như bị Mạc Nhiên kích động hắn không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói.


"Đã xác định được vị trí của hắn." - Kĩ thuật viên ra hiệu cho Lưu Ca. Hắn gật đầu giơ tờ giấy lên cho Mạc Nhiên:


"Kéo dài cuộc trò chuyện."


"Tao thật sự không nhớ mày là ai. Có thể cho tao vài gợi ý được không?"


"Mạc Nhiên, em thật biết cách làm cho người khác tức giận. Nhưng ai bảo tôi yêu em nhiều như vậy. Bây giờ tôi sẽ cho em một gợi ý..."


"Lưu Ca." - Kĩ thuật viên trừng mắt khẽ gọi.


"Gợi ý là..."


"Đã xác định được vị trí của hắn... là... là bệnh viện Tô luật sư đang điều trị."


"Meow."


Một tiếng mèo kêu vang lên sau đó tất cả chìm dần vào yên lặng. Cùng lúc đó bên tai Mạc Nhiên vang lên thông báo.


[Nhiệm vụ phụ 1: Tìm ra "ong chúa" (hoàn thành)


Nhiệm vụ phụ 2: Cứu rỗi nhân vật chính (hoàn thành)


Nhiệm vụ phụ 3: Giải cứu nạn nhân cuối cùng (chưa hoàn thành)]


Cuộc trò chuyện kết thúc.