Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không tính là rất sáng, là một loại vẻ đẹp mông lung lại yếu ớt, tại nơi cách trái đất vài tỷ năm ánh sáng, chúng nhấp nháy đặc sắc, Thẩm Tinh Lê không thể nào biết được.
Ngôn Gia Hứa dường như cũng bị ánh sao hấp dẫn, cùng cô thưởng thức một lúc. Hai người dựa vào nhau rất gần, cô có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, lần này không phải là nước hoa, chắc là mùi thơm quần áo, ai biết chứ.
Dù sao anh có mùi gì cô đều thích.
Lúc ý thức được vấn đề này, Thẩm Tinh Lê bị bản thân dọa sợ hết hồn.
Cô đều thích?
Thích cái gì?
Nhìn một lúc đau cổ, Thẩm Tinh Lê cúi đầu xuống, Ngôn Gia Hứa cùng cô ngồi trên bậc thang trong vườn hoa, mở chân, một tay chống trên mặt đất sau lưng cô, một tay nắm vuốt chiếc điện thoại của cô.
Cô ngửa đầu ra sau, sống lưng yếu ớt của cô bé sượt qua đoạn cánh tay lộ ra ngoài của anh.
Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng kề về phía trước, vừa vặn đụng vào, càng giống như là đẩy phía sau lưng cô một cái. Anh tạm thời buông xuống những lời nói nghiêm túc muốn nói với cô, giọng nói nặng nề, anh thấp giọng: "Mệt thì dựa vào trên tay anh."
Vừa lúc cánh tay anh dài, lại rắn chắc, vòng phía sau lưng cô.
Làm chỗ tựa lưng cho cô cũng thừa sức.
Một thằng nhóc to xác, đem tất cả sự ôn nhu của mình cho một cô gái nhỏ mười sáu tuổi....
Thẩm Tinh Lê cứng đờ không nhúc nhích, thứ nhất là bị suy nghĩ của mình hù dọa. Từ nhỏ cô đã thích Ngôn Gia Hứa, là thích như anh trai, thế nhưng hai năm gần đây, loại cảm nhân đơn thuần tinh tế này phát sinh sự thay đổi, biến thành cái dạng gì, cô nhỏ tuổi vẫn không hiểu.
Thứ hai là quần áo mùa hè mỏng manh, làn da hai người sẽ dính vào nhau, không tiện lắm. Hiển nhiên Ngôn Gia Hứa cũng không ý thức được điều này, anh chỉ đơn thuần muốn để cho cô khẽ dựa vào mà thôi.
Thẩm Tinh Lê có tật giật mình hướng về phía trước thăm dò, sau lưng thẳng tắp. Lúc khóe mắt quét đến động tác của cô gái nhỏ, tròng mắt Ngôn Gia Hứa liếc nhìn cô: "Suy nghĩ gì thế? Nghiêm túc như vậy."
"Không có gì, duy trì thói quen tốt." Cô bình tĩnh nói.
Điện thoại yên tĩnh một lúc lâu lại vang lên, trên màn hình lóe lên ánh sáng lam, là một tin nhắn của Thẩm Linh Kiều.
Tin nhắn trực tiếp hiện lên, Ngôn Gia Hứa tự tiện nhìn nội dung: Tinh Tinh sao điện thoại em bỗng nhiên ngắt vậy, chị còn chưa nói hết lời đâu.
Ngôn Gia Hứa xem xong trực tiếp tắt điện thoại, không có phả ứng, cũng không nói trả lại điện thoại cho Thẩm Tinh Lê.
Cô sợ Thẩm Linh Kiều thật sự có việc tìm cô, lần nữa với điện thoại: "Anh trả cho em, nói không chừng chị họ tìm em có việc đấy."
À." Anh khẽ cười một tiếng, âm thanh là từ trong mũi phát ra, mang theo một chút trào phúng.
Thẩm Tinh Lê biết mình chắc chắn không lấy được, chỉ có thể ỉu xìu cầu xin anh tha thứ, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa đáng thương: "Trả điện thoại cho em."
Cô vừa kêu như vậy, Ngôn Gia Hứa liền giơ cao hơn, dù sao thì vóc người cô thấp, tay lại ngắn, dù thế nào cũng với không tới, anh chính là nhìn trúng điểm này để bắt nạt cô.
Cái người này sao lại xấu xa như vậy!
Hai người cười đùa, Thẩm Tinh Lê suýt tí nữa là bổ nhào lên người anh.
Bỗng nhiên, cô dừng lại, không nhúc nhích.
Trong nháy mắt nhấc mông một cái, chân vẫn luôn đè ép bị tê, từ bắp chân trở xuống có thể hình dung như TV không có sóng..... một vạn cây kim đâm vào.
Ngôn Gia Hứa nhìn tư thế cô gái nhỏ giống như bị điểm huyệt thì biết rõ còn cố hỏi: "Sao không cướp nữa?"
"Chân em tê rồi." Gương mặt Thẩm Tinh Lê thảm thiết nói.
"Ừm." anh cười khẽ, nói: "Biết bây giờ làm thế nào anh mới không làm em nhột không?"
"...."
Cẩu nam nhân nào đó cong đôi mắt hoa đào xinh đẹp, liếm liếm môi mỏng màu nhạt: "Nào, nói cho anh vài lời dễ nghe."
Thẩm Tinh Lê là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thắng làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu....: "Sao này em sẽ nghe lời anh."
"Còn gì nữa."
"Hiếu kính với anh cho anh đến viện dưỡng lão tốt nhất, dưỡng lão lo ma chay cho anh." Cô cắn răng, thành khẩn nói.
A, cô nhóc đến bây giờ còn mang thù đây, vẫn luôn ngoan cố chuyện này, là muốn tố khổ với anh đến khi vào quan tài sao?
Thật sự là rất lợi hại.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, một năm sau, hai người đều tự lớn lên, già đi..... trò đùa dai thời thiếu niên mang tính chất hứa hẹn này, cũng rất lãng mạn?
Trong lòng người đàn ông nào đó cười, lười biếng hỏi: "Sau này còn thức khuya gọi điện thoại không?"
"Không."
"Nhảy cửa sổ?"
"Kiên quyết không như vậy nữa, em sẽ chăm sóc mình thật tốt, sau này già rồi phụng dưỡng anh."
"...." Anh cười, có chút du côn: "Ngoan."
Đưa tay sờ lên đầu cô, lại nhào một cái.
Nhưng vẫn không đưa điện thoại cho cô, mà là ở trên chân của cô, bóp – một – cái!
Cơn đau này sảng khoái hơn
!
Anh là trời đánh sao?
Người nào đó cong môi: "Nói không gãi em, không nói là không bóp chân cho em."
Mẹ nó, mẹ nó mẹ nó mẹ nó!
Ngôn Gia Hứa đứng dậy, vỗ vỗ bụi không tồn tại trên quần, lần này thật sự nhét điện thoại vào trong túi cô.
Bàn tay rộng lớn ấm áp lần nữa phủ trên đầu cô: "Được rồi, không nhiều lời lý luận với em nữa. Nên làm gì không nên làm gì trong lòng em tự nắm chắc là được rồi."
"Ngoan, về ngủ đi. Ngày mai đừng đi học trễ." Là câu nói sau cùng anh nói trong buổi tối đầy sao kia.
*
Đêm đó lúc Thẩm Linh Kiều lần nữa gọi điện tới, Thẩm Tinh Lê nói với cô ấy, đợi lần tới cô ấy tới nhà bà nội rồi hai người nói chuyện, bây giờ cô phải đi ngủ rồi. Thẩm Linh Kiều nghe ra sự có lệ của cô, cũng thức thời cúp điện thoại.
Thứ Thẩm Tinh Lê đang nghĩ tới là, mình đối với Ngôn Gia Hứa.
Cô thật sự thích anh sao?
Cô hỏi bản thân mình có phải hay không, hình như là vậy.
Không nói được là bắt đầu lúc nào, nhưng có thể xác định là được một khoảng thời gian rồi. Có lẽ bắt đầu từ lúc cô nhìn thấy Thiện Vi Vi, nhận được quà sinh nhật mười sáu tuổi của anh, cũng có thể là lúc bạn bè của mình không che giấu nói thích Ngôn Gia Hứa mà cô không có cách nào nói ra....
Ngôn Gia Hứa dạy cho cô rất nhiều thứ, nhưng chưa từng nói với cô, thích một người thì nên làm gì?
Khoảng thời gian đó Thẩm Tinh Lê không thoải mái, không chỉ có chuyện của Thẩm Linh Kiều đè trong lòng mà còn có chuyện này.
Cô còn nhỏ tuổi, không biết xử lý.
Thời gian dần trôi qua sầu lo lại càng nhiều hơn.
Nhưng phát sinh chuyển hướng là vào một buổi chiều.
Ngày đó ở quê bà nội Ngôn có một người bà con đến làm khách, bà nội Thẩm qua đó giúp đỡ, mấy người già xúm lại với nhau chơi đến khuya, Thẩm Tinh Lê ở nhà một mình, lúc ăn cơm tối được bà nội gọi sang ăn cơm, cô còn hai tờ đề chưa làm xong.
Đoán chừng lúc ăn cơm chắc chắn không thể thiếu các loại lãng phí, tính cách bà nội cô biết, thích kéo cô ở lại nhà bà nội Ngôn cùng đám người già bọn họ nói chuyện phiếm.
Thẩm Tinh Lê cầm đề tới, dự định lúc rảnh làm cho xong.
Ăn xong cơm tối chỉ mới hơn sáu giờ, người lớn ngồi trong phòng khách chơi mạt chược nói chuyện bát quái, Thẩm Tinh Lê ngồi bên cạnh bàn ăn làm bài tập. cửa lớn bỗng nhiên bị mở ra, một người đi tới, là Ngôn Gia Hứa.
Anh về rồi.
Ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Tinh Lê, nói: "Làm bài tập thì lên trên làm, ở dưới ồn."
Thế là Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, bị dụ dỗ lên lầu, vào phòng của anh. Nếu như ở trong Phong Thần Diễn Nghĩa thì cô chính là tên Trụ Vương ngu ngốc kia, mà anh chính là Tô Đát Kỷ yêu nghiệt.
Cô nằm nhoài trên mặt bàn chăm chú làm đề toán, Ngôn Gia Hứa ném túi đi, tìm quần áo tắm rửa, sau đó mỗi giờ mỗi khắc anh đều mang theo laptop bên mình.
Hai người làm chuyện của riêng mình, không can thiệp lẫn nhau.
Anh không tới gần, sau khi bàn đọc sách bị cô chiếm, anh không so đo mà tùy ý ngồi dưới sàn nhà, hai chân dài mở ra, laptop đặt trên đầu gối, đánh bàn phím với tốc độ tay rất nhanh.
Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu nhìn anh.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm sữa tắm của anh sau khi tắm, thiếu niên vẫn thanh tĩnh thấu triệt, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, một sợi tóc màu đen ẩm ướt dán trên trán, che khuất một mắt của anh, nhưng không che được ánh mắt trong veo của anh.
Trong lòng cô kinh hoàng.
"Nhìn cái gì? Làm chuyện của em đi." Lúc ý thức được ánh mắt cô anh nói như vậy, cũng không ngẩng đầu, giọng nói hơi lạnh. Đợi đến khi Thẩm Tinh Lê sợ rụt rụt đầu, lúc này Ngôn Gia Hứa mới nhấc mí mắt lên, ở đuôi lông mày là ý cười ôn hòa nhàn nhạt.
Anh cũng quá yêu nghiệt đi?
Trong lòng Thẩm Tinh Lê nói.
Sau đó ngoãn ngoãn làm đề.
Vừa đến 8 giờ 30, bài tập vật lý của cô còn mấy bài cuối, là đề bài liên quan đến gia tốc.
Ngôn Gia Hứa nhìn thời gian, đi tới rút bài tập toán cô đè phía dưới ra.
Anh không có thời gian tính toán đáp án chính xác cuối cùng, chỉ đơn giản lướt qua đề và quá trình giải của cô một chút, có thể đoán ra mạch suy nghĩ, và cho ra đáp án cuối cùng nếu không bất cẩn.
Mạch suy nghĩ của đề bài phía sau cơ bản không có vấn đề, mặt trước ngược lại sai hai bài, anh chỉ ra cho cô: "Xem lại hai bài này, không nên sai, nếu như là thi thật thì mất mười điểm rồi."
Thẩm Tinh Lê như gặp đại địch, quả nhiên là cô sai lỗi tính toán cơ bản nhất.
Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, giọng nói có chút lãnh đạm: "Bài phía sau anh không có thời gian thử lại phép tính cho em, nhưng với trình độ khinh suất trước mắt của em thì có thể thi được 120 điểm không?
Thẩm Tinh Lê xấu hổ cúi đầu xuống, nói: "Em biết rồi."
"Không có mắng em, sửa lại là được rồi."
Anh không nhiều lời, quay đầu đi làm việc của mình.
Nhưng thật vừa đúng lúc, lúc này Thẩm Linh Kiều lại gọi điện tới.
"Tinh Tinh hôm nay chị lại cùng mẹ ầm ĩ một trận, chị không chịu được bà ấy nữa."
"Em đang làm...." Thẩm Tinh Lê còn chưa nói xong, Thẩm Linh Kiều ở bên kia lập tức khóc lớn, lần này tựa như nghiêm trọng hơn rất nhiều, thường ngày chị ấy phàn nàn đều là bình thường nhạt nhẽo, hôm nay lại khóc rất nghiêm trọng.
Thẩm Tinh Lê không có cách nào lại thêm không có cách nào.
Tạm thời buông việc trong tay xuống, không ngừng khuyên bảo Thẩm Linh Kiều: "Chị đừng khóc, đi rửa mặt đi. Tuyệt đối đừng ở trong nhà cãi nhau, buổi tối cảm xúc dễ dàng bạo phát nhất, ngày mai sau khi mọi người tỉnh táo lại nói chuyện với mẹ chị."
"Nhưng hôm nay chị chịu không nổi nữa."
Thẩm Tinh Lê hỏi lại: "Không chịu được thì chị có thể làm gì? Trốn nhà đi sao? Kết quả chính là bị thím bắt về, kích thích mâu thuẫn; hay là chị vĩnh viễn rời khỏi nhà, nhưng với năng lực sinh tồn trước mắt của chị thì chắc là sẽ sống không tốt, mà xã hội bây giờ rất nhiều người xấu. Chị nghĩ đến kết quả của hai cái này một lúc, có thể chịu cái nào."
Cái nào Thẩm Tinh Lê cũng không chịu được.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình bình thường nhưng cô ấy cũng là đại tiểu thư, không chịu được uất ức.
Thẩm Tinh Lê khó khăn lắm mới cúp điện thoại, tâm tình cũng có chút bực bội.
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa vẫn luôn do dự trên người cô, anh đang nhẫn nhịn,
Muốn nhìn xem rốt cuộc cô có thể làm đến mức nào.
Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế, khó chịu gảy gảy góc tờ đề, ai thán một tiếng: "Thật là phiền."
Anh nâng chân dài đi tới, ngồi trên giường, đối diện với cô: "Anh nói với em bao nhiêu lần, giờ gì làm việc đó. Em mười sáu tuổi, không coi là nhỏ nữa, hẳn là có thể nghe hiểu lời nói, không cần anh xách lỗ tai em dạy dỗ."
Giờ phút này trong mắt anh một chút dịu cũng không có, chỉ có bén nhọn: "Trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy?"
Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên bị một trận hù dọa như thế, mở miệng không có cách nào phát ra âm thanh, một lúc lâu sau mới chậm rãi phát ra một chút: "Em không có."
"Không có cái gì?" anh hùng hổ hăm dọa: "Học được già mồm rồi?"
Trong mắt Thẩm Tinh Lê kìm nén nước mắt, cố nén không chảy xuống. Lần này ngược lại tốt rồi, lời gì cũng không nói ra được.
Ngôn Gia Hứa buông tay ném tờ đề trong tay đi, giống như là từ bỏ cô, cười lạnh nói: "Lớp mười em thi 120 điểm, lớp mười một lớp mười hai em định thi được bao nhiêu? Chín mươi điểm đủ không? Quay về mức đạt tiêu chuẩn rồi."
Trước giờ cô không biết, anh lại có thể hung ác như vậy, cay nghiệt như vậy.
"Em không biết." Cô câu trước không khớp với câu sau, lắc đầu.
Ngôn Gia Hứa đã động lòng xót xa rồi, nhưng nhìn dáng vẻ nói gì không hiểu của cô thì thật sự tức không nhịn nổi: "Anh thấy em là quá rảnh rỗi rồi."
Anh lại nói cô như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với cô!
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Tinh Lê không có ai quản, đương nhiên cũng chưa từng chịu lời ác độc như vậy, nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà chảy xuống, lách tách. Tay cô chỉ lau một cái: "Em không cần anh lo!"
Nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ thương tâm, nhưng cô quá không chịu quản giáo rồi, đưa tay muốn sờ tóc cô một cái, ý định hòa giải.
Nhưng cô e ngại lui về sai.
Thẩm Tinh Lê ôm bài tập đồ dùng, điên cuồng rơi lệ chạy ra khỏi phòng ngủ của anh.
Sau này cô cũng không tiếp tục tới nữa, cũng không tiếp tục muốn để ý đến anh nữa.
Sau khi Thẩm Tinh Lê đi, trên bàn còn có một cây thước hồng của cô, phía trên đã mất sạch dấu rồi.
Anh nhìn chằm chằm hai ba giây.
Bực bội đấm lên giường.
"Má!"
*
Hai người một tuần không liên lạc, Thẩm Tinh Lê bị mắng đến mức xỉu vì tức, kéo số điện thoại Ngôn Gia Hứa vào danh sách đen.
Tên khốn kiếp, uổng công cô còn thích anh như vậy.
Ỷ vào mình thông minh nên có thể muốn làm gì thì làm sao?
Cô thi được hạng nhất có được không? Không hiểu còn nói lung tung cái gì!
Cô cũng không muốn thích anh nữa.
Nói là không muốn thích anh nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến.
Khoảng thời gian đó cô vẫn luôn bị Thẩm Linh Kiều và Ngôn Gia Hứa làm cho rất phiền, nghĩ đến hai người này cô liền bốc hỏa.
Rất nhanh đã tới thi giữa kỳ, chuyện bất hạnh cũng xảy ra.
Thành tích của cô giống như Ngôn Gia Hứa nói, rớt xuống ngàn trượng.
Cô từ đứng hạng nhất khối trực tiếp rớt xuống thứ 21, xếp thứ 6 của lớp.
Hạng nhất khối là chàng trai tên Hạ Thành Hàm mới chuyển tới kia, cậu ta thi được 425 điểm, làm cho tất cả mọi người giật nảy mình. Sau một tháng khai giảng cậu ta mới chuyển tới, vốn cho rằng dựa vào quan hệ để vào, không nghĩ tới lại là một học bá.
Mà Thẩm Tinh Lê được 383 điểm.
Kém hạng nhất 42 điểm, có trời mới biết giữa điểm số này có mấy trăm ngàn học sinh.
Lần này Lưu Châu Châu thi không tệ, đứng thứ hai lớp, thứ chín của khối, 402 điểm.
Hạ Thành Hàm này quá mạnh rồi, điểm số của cậu ta ở trong khối cũng là xuất chúng rồi, ước chừng hơn hạng hai 13 điểm.
Điểm số xếp hạng phía sau đều rất sít sao.
Thẩm Tinh Lê không phải là không thể tiếp nhận thành tích này, nhưng cô không thể nào tiếp nhận được mình rơi xuống nhanh như vậy, còn hơi trúng vào vòng lẩn quẩn của Ngôn Gia Hứa.
Lưu Châu Châu cho rằng Thẩm Tinh Lê không ổn, tan lớp cùng cô đi vào nhà vệ sinh, còn thân thiết nói: "Nếu cậu muốn khóc thì ghé vào vai tớ khóc đi. Chủ yếu là bài thi lần này quá khó."
Thẩm Tinh Lê nhìn đồng bọn của mình một cái, ngược lại cảm thấy em gái heo lúc này có thể tâm sự an ủi mình, còn không phải bởi vì cô ấy thi được thứ hai lớp sao?
Được rồi, cũng đúng, bạn học Lưu Châu Châu thừa nhận.
"Nếu cậu thi được hạng nhất, tớ vẫn sẽ đánh cậu." cô ấy cười.
Thẩm Tinh Lê không nói tiếp, cô quả thật có chút thương tâm.
Nhà vệ sinh nữ của trường là nơi phức tạp nhất, đương nhiên nhà vệ sinh nam cũng vậy.
Thẩm Tinh Lê rửa tay xong đi ra, bên cạnh truyền đến mùi khói, có vài nữ sinh vụng trộm ở trong đó hút thuốc.
Cô nghe thấy tiếng của Lăng Kỷ Hàm, còn có hai nữ sinh khác.
"Tớ còn tưởng rằng mạnh cỡ nào, xem đi, lần này ngã thối như cứt chó."
"Đúng vậy, bình thường nhìn cô ta buồn bực không lên tiếng là biết kìm nén đến hỏng rồi."
"Dù sao thì bất kể như thế nào, nhìn Thẩm Tinh Lê té xuống tớ rất vui vẻ, vỗ tay khen hay."
Đây đều là lâu la của Lăng Kỷ Hàm nói, Lăng Kỷ Hàm nhẹ giọng cười: "Bình thường đắc chí cái gì, một đứa ngu đần."
Thẩm Tinh Lê không nhúc nhích.
Mấy người hút thuốc xong kéo nhau ra cửa nhà vệ sinh, chỉ thấy Thẩm Tinh Lê bình tĩnh đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng. Không nói lời nào, cũng không tránh ra.
Lăng Kỷ Hàm: "Cậu làm gì vậy?"
Khóe miệng Thẩm Tinh Lê giật giật, ánh mắt quét về phía mấy cô gái này. Nói: "Tôi không phải ngu đần."
"Tôi cũng không lấy thành tích để bàn về một người, nhưng nếu các cậu muốn nói như vậy, chúng ta nói về thành tích một chút là được rồi."
"Tôi thi được 383 điểm, nếu như nhớ không lầm thì cậu 260 điểm nhỉ, bạn học."
Sắc mặt Lăng Kỷ Hàm đỏ lên, cô ta không nghĩ tới Thẩm Tinh Lê có thể chú ý đến thành tích của cô ta, còn đến oán giận cô ta.
Thẩm Tinh Lê nói: "Khoảng cách giữa tôi và cậu là 123 điểm, có biết cả nước có bao nhiêu người chênh lêch không? Hơn hai triệu người! Chờ cậu thi qua tôi, lại nói tôi ngu đần, tôi thừa nhận."