Ẩn Tình Tư

Chương 13



Tống Bá Xuyên nhờ ta mua giúp hắn một bộ y phục sạch sẽ.

"Toàn thân mùi rượu, ngươi..." Hắn đi ra ngoài, vẻ mặt hơi ngại ngùng.

"Nửa đêm ngài bị sốt, ta dùng rượu trắng lau người cho ngài." Ta sợ hắn cho rằng ta mạo phạm, vội vàng giải thích, "Ta, ta không nhìn kỹ."

Nói xong, lại hối hận bản thân nói năng hàm hồ. Giải thích xong ngược lại càng thêm ngại ngùng.

"Quả nhiên," Tống Bá Xuyên sững sờ một chút, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Triệu đông gia không phải nữ tử tầm thường, là Tống mỗ đã lo lắng nhiều rồi."

Hắn rất nhanh liền rời đi, ta đợi hai ngày không thấy hắn trở về, liền thu dọn đồ đạc quay về kinh thành.

Không ngờ trên đường về, lại gặp được hắn.

Hắn cưỡi ngựa, dáng người thẳng tắp, thần sắc ung dung, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra, hắn đang mang trọng thương chưa lành.

"Thật trùng hợp, đại nhân." Ta rất vui khi gặp được hắn.

"Ừm, rất trùng hợp." Hắn khẽ gật đầu.

"Đại nhân có muốn lên xe nghỉ ngơi một lát không?" Ta vén rèm xe lên, "Ngựa cứ cho ta cưỡi, ta biết cưỡi ngựa."

Huynh đệ của Tống Bá Xuyên nghe vậy, ai nấy đều lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt ra hiệu cho nhau, ta chỉ coi như không thấy.

"Cút!" Tống Bá Xuyên quay đầu lại quát lớn một tiếng.

Những huynh đệ kia hô lớn: "Vừa rồi đại nhân đi quá chậm, làm bọn ta sốt ruột c h ế t mất, bây giờ bọn ta phải nhanh chóng lên đường đây."

Ta có chút bất ngờ.

Tống Bá Xuyên lên xe ngựa, ta vội vàng hỏi thăm vết thương của hắn, hắn đưa thuốc trị thương cho ta, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ mệt mỏi, "Làm phiền ngươi giúp ta thay thuốc."

Bên trong xe ngựa chật hẹp, ta quỳ gối phía sau hắn, khi mở băng gạc ra, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Tuy đã bị thương mấy ngày, nhưng vết thương của hắn không những không lành lại, mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

"Đại nhân cũng quá liều mạng rồi." Ta thở dài, "Người sống trên đời chỉ có mấy chục năm, cho dù trách nhiệm to lớn đến đâu, cũng phải có sức khỏe mới được."

Tống Bá Xuyên không nói gì.

"Bất kể làm gì, cũng nên yêu thương bản thân mình trước, chỉ có yêu thương bản thân mình mới có thể yêu thương người khác."

Những đạo lý này, cũng là ta sau khi trải qua bảy năm sống không bằng c h ế t mới ngộ ra được.

Hắn vẫn không nói gì, ta cho rằng hắn tức giận, liền gọi một tiếng: "Đại nhân?" Sau đó chống tay, thò đầu ra phía trước nhìn hắn, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của hắn, hai người đều sửng sốt.

Mặt ta nhanh chóng nóng lên.

Vừa rồi còn tự đắc sống hai đời, hành sự ổn trọng hơn không ít, bây giờ lại phạm phải tật xấu cũ, làm việc hấp tấp, không suy nghĩ.

Hắn nhìn ta lại mỉm cười, "Triệu đông gia, ta nghe thấy lời giáo huấn của ngươi rồi."

Ta ngại ngùng không thôi, khó khăn kéo khóe miệng, dời mắt sang chỗ khác, tiếp tục bôi thuốc cho hắn.

Buổi tối, Tống Bá Xuyên không đi cùng với huynh đệ của hắn, mà ở lại cùng ta tại khách điếm.

Tiểu nhị cười nói: "Công tử và phu nhân đến thật đúng lúc, chỉ còn lại một phòng thượng hạng, vậy để tiểu nhân dẫn hai vị vào."

"Không phải, cho chúng ta hai phòng. "Ta vội vàng giải thích, "Phòng thượng hạng dành cho công tử."

Tuy ta không nhìn Tống Bá Xuyên, nhưng lại cảm thấy hắn đang cười, hơn nữa hắn cũng không giải thích, chỉ thong thả dựa vào quầy, không biết đang suy nghĩ gì.

Ta liếc hắn một cái, hắn lại vừa vặn nhìn sang, thế mà lại bật cười thành tiếng.

"Không cho cười." Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn cố nén cười, quay người sang chỗ khác.

Tiểu nhị đảo mắt, cười nói: "Không sao không sao, còn hai phòng thượng hạng nữa, tiểu nhân sẽ dẫn hai vị đi ngay. Hai vị là khách phương xa, bây giờ thời gian còn sớm, có thể vào thành xem lễ hội đèn lồng. Hội đèn lồng Nguyên Tiêu của chúng ta phải qua rằm tháng giêng mới dỡ bỏ."

"Không cần đâu, chúng ta..." Ta còn chưa nói xong, Tống Bá Xuyên đã lên tiếng, "Đa tạ, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi."