Tên hô hào kia vừa đi dọc con đường hô xong một lượt, quả nhiên lại quay trở lại.
Lúc này có thể nhìn rõ ràng, bọn chúng từ đầu đến cuối chỉ có mười bốn người, nhưng trên tay đều cầm đao, quần áo rách rưới dính đầy máu.
Đây chính là một lũ chó cùng rứt giậu, định liều mạng lần cuối.
Ta nắm chặt hai vò rượu trong tay, nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó ra hiệu cho người đối diện.
Gần như cùng lúc đó, tất cả những người đứng trước cửa nhà chúng ta, đều ném rượu trong tay về phía đám người kia.
Đối với đám người kia mà nói, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán, tất cả đều ngẩn ra, chỉ trong chốc lát, đã có người khác từ trong nhà cầm theo đuốc lửa đã chuẩn bị sẵn, lao ra ngoài, ném vào rượu.
Lửa "ầm" một tiếng bốc cháy.
"Ném!" Ta hét lớn, mọi người đồng loạt ném rượu ra ngoài, có vò đập trúng người, có vò đập trúng ngựa, có vò thì rơi xuống đất.
Lưỡi lửa trong nháy mắt nuốt chửng bọn chúng.
Ngựa hí vang, tiếng người gào thét, hiện trường hỗn loạn, chúng ta sợ hãi trốn vào nhà, đóng chặt cửa.
Khoảng một khắc sau, bên ngoài truyền đến càng nhiều tiếng bước chân hơn, ta biết người của Nhị hoàng tử đã đến.
Ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, những người hàng xóm cũng đồng loạt lau nước mắt.
"May nhờ có Triệu đông gia nghĩ ra cách này, nếu không, bây giờ chúng ta chắc chắn đã trở thành bia đỡ đạn rồi." Một vị đại thẩm vừa khóc vừa nói.
Hai quân giao chiến, bọn họ chỉ quan tâm đ ến thắng thua, căn bản sẽ không quan tâm đ ến tính mạng của bá tánh.
Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, ta vội vàng quay về tửu trang, trong nhà còn rượu, ta phải tiếp tục chia nhỏ ra để phòng khi cần thiết.
Vừa đẩy cửa ra, lại nhìn thấy trong sân có một bóng đen, ta sững sờ, gọi: "Đại nhân?"
"Triệu Lan Ngọc." Tống Bá Xuyên bước nhanh đến, đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau đó thản nhiên nói, "Không sao là tốt rồi."
Nhưng ta lại rất lo lắng, "Bên ngoài loạn như vậy, sao ngài lại ra khỏi cung?"
Người của Nhị hoàng tử ở khắp mọi nơi, Tống Bá Xuyên đi một đường đến đây, chắc chắn là nguy hiểm trùng trùng.
"Không sao. Ta đi đường nhỏ." Hắn thản nhiên nói, "Vừa rồi ngươi làm rất tốt, không hổ là Triệu đông gia."
Ta dở khóc dở cười, lại nhớ tới những lời vừa rồi nghe được,
"Ta nghe nói Nhị hoàng tử giờ Sửu sẽ tấn công cửa Đông."
"Ừm, ta biết rồi, ta phải về ngay."
Ban đầu ta rất hoảng sợ, nhưng nhìn thấy hắn, nghe thấy hắn nói chuyện, ta cũng bình tĩnh theo.
"Đóng chặt cửa, đừng ra ngoài, ngày mai sẽ không sao nữa." Hắn đứng trước mặt ta, yên lặng nhìn ta.
Ánh trăng sáng ngời chiếu rõ khuôn mặt mệt mỏi của hắn, ta không tự chủ được ngoan ngoãn đáp: "Vâng, ta biết rồi."
Hắn đẩy cửa rời đi.
Ta xoa xoa ngực, ngồi trong sân, đầu óc như bị bột nhão trét đầy, rối bời, bản thân cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Trốn trong kho hàng trống trơn, ta không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại, bên ngoài trời quang mây tạnh, mọi thứ đều yên bình.
Nếu không phải đường phố đã được cố ý dọn dẹp sạch sẽ, và vết m.á.u b.ắ.n trên cửa, ta còn tưởng rằng tất cả những chuyện trước đó chỉ là ảo giác của mình.
Mấy ngày sau, Thánh thượng ban thánh chỉ, lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử.
Ta vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ.
Ngư ông đắc lợi, Ngũ hoàng tử trở thành người chiến thắng cuối cùng.
"Người lợi hại nhất chính là Thánh thượng, giả vờ bệnh nặng, liền thử ra được lòng trung thành của ba đứa con trai và một đám loạn thần tặc tử." Ông Vương kể chuyện nói.
"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?" Trụ Tử vừa học được từ mới liền đem ra dùng.
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, Trụ Tử ngượng ngùng ngậm miệng.
"Không sao, người một nhà thảo luận thôi mà, sẽ không truyền ra ngoài đâu." Ông Vương nói, "Nhị hoàng tử cũng đã c h ế t, Tát Thủ phụ cùng một đám người đều bị nhốt vào Hình bộ."
Ông Vương vừa nói, vừa liếc nhìn ta một cái.
"Triệu đông gia có phải là muốn hỏi Tiêu đại nhân không?" Ông hỏi ta đầy ẩn ý.
Ta gật đầu.
"Tiêu đại nhân không sao. Không những không sao, mà còn được thăng quan."