Trước Trung thu, ta đích thân dẫn người đưa sáu mươi vò rượu đến phủ Thủ phụ.
Tiểu tư dẫn chúng ta đi vào từ cửa hông, lúc chờ nhận tiền rượu, có một vị phu nhân đoan trang xinh đẹp, được nha hoàn vây quanh đi tới.
"Ngươi chính là Triệu Lan Ngọc?" Vị phu nhân hỏi ta.
"Đúng vậy." Ta gật đầu với bà ta, "Triệu Lan Ngọc, tửu trang Triệu gia."
Vị phu nhân kia yên lặng nhìn ta một cái, bỗng nhiên phân phó bà tử: "Thưởng thêm cho nàng ta năm trăm lượng."
Bà ta dặn dò xong, lại liếc nhìn ta một cái, phất tay áo bỏ đi.
Nha hoàn của Tát phủ đều quay đầu nhìn ta, cười cợt khinh miệt.
"Chỉ là một ả nhà quê mà thôi, còn không bằng một ngón tay của tiểu thư nhà ta, hi hi."
"Đông gia, ý của ả ta là gì chứ?" Trụ Tử siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két, "Tự mãn cái gì, chẳng qua là đầu thai tốt hơn người khác thôi."
Ta cất tờ ngân phiếu năm trăm lượng được thưởng vào người, dẫn mọi người ra ngoài, "Nàng ta đầu thai tốt chính là bản thân có bản năng, chúng ta không phục cũng phải nhịn."
Trụ Tử tức giận đến mức rơm rớm nước mắt.
Ta lại phì cười, trêu chọc hắn thân cao tám thước, cả người toàn gân thịt mà nước mắt lại rơi lã chã như vậy.
Ra khỏi phủ, ta đem năm trăm lượng kia quyên góp cho Từ An Đường.
Hôn lễ của Tiêu Nhung và Tát Nguyên Nương rất náo nhiệt, kiệu hoa rợp trời đỏ rực, kéo dài mười dặm.
Ta không đi xem lễ, bởi vì đang bận rộn chuyện sửa sang tửu trang mới, diện tích cửa hàng được mở rộng gấp đôi, công việc cũng nhiều hơn.
Thanh Quyên sợ ta nghĩ không thông, cả ngày đều đi theo ta.
"Ta thật sự không sao, muội đừng có lẽo đẽo theo nữa, mau đi làm việc đi."
Thanh Quyên lại tức giận đến mức khóc, "Tiêu Nhung thật quá đáng, nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ. Hắn sao có thể quên được, trước kia tỷ đã nhịn rét, xé áo bông của mình làm áo dày cho hắn, hắn sao có thể quên được, tỷ..."
Ta bịt miệng Thanh Quyên lại, búng nhẹ vào trán muội ấy.
"Vừa bảo ta quên đi, vừa liên tục nhắc nhở ta, rốt cuộc muội muốn thế nào?"
Thanh Quyên ấp úng không nói nên lời.
Bận rộn mấy ngày liền, ta thật sự quá mệt mỏi, liền dựa vào gốc cây lựu trong sân nghỉ ngơi.
Cây lựu này là do Tiêu Nhung vô tình đánh rơi hạt, nảy mầm mà thành, đến nay đã được bảy năm.
Bảy năm trôi qua, cây vẫn chỉ ra hoa, không kết trái.
Lơ mơ ngủ thiếp đi, đột nhiên lại giật mình tỉnh giấc, ta cảm giác vừa rồi có người ở bên cạnh, nhưng sau khi tỉnh dậy tìm kiếm khắp nơi, lại không thấy gì cả.
"Lạ thật." Ta đi đến cửa, cánh cửa sân cũ kỹ đang khẽ lay động.
"Đông gia." Thanh Quyên vui mừng chạy tới, nói với ta, "Có thương nhân ở Khanh Châu muốn đặt mua Trúc Hiệp Thanh, một ngàn vò, tỷ mau đi xem thử đi."
Một ngàn vò, đủ cho chúng ta bận rộn nửa năm trời.
Vì vậy, nửa năm nay, bốn người chúng ta dọn đến ở tại tửu trang, chuyên tâm làm việc, trong khoảng thời gian này ta lại nghiên cứu ra được Lão Bạch Can.
A, Trụ Tử hít hà một hơi, "Rượu này thật sảng khoái!"
Mùa xuân năm thứ hai, khi chúng ta đưa rượu đến Khanh Châu, lại nhân tiện quảng bá Lão Bạch Can của Triệu gia ở phía bắc.
Đến giữa năm, danh tiếng của tửu trang Triệu gia đã vang xa.
Ai nấy gặp ta đều cười gọi ta là Triệu đông gia, đòi nếm thử rượu của ta.
Không còn ai nhắc đến chuyện ngu ngốc của ta năm ngoái.
Hơn nữa, ta đã rất lâu rồi không nhớ đến Tiêu Nhung nữa.
Hắn không cần phải đến nơi khác rèn luyện, trực tiếp làm quan ở kinh thành, hiện giờ đã là Tứ phẩm đại viên rồi. Trụ Tử chua chát nói, "Không hổ là người muốn leo cao, so với những quan viên khác đã bớt được ba mươi năm phấn đấu."
Hôm nay, ta đến phủ phò mã đưa rượu, vừa hay nhìn thấy cháu trai của Hòa Dương công chúa rơi từ trên mái nhà xuống, ta đã đưa tay đỡ lấy đứa bé.
Hòa Dương công chúa giữ ta lại phủ dùng bữa, mỉm cười hỏi ta đã kết hôn hay chưa.
"Chưa ạ. Hiện giờ ta chỉ muốn quản lý tốt việc kinh doanh của tửu trang, không có ý định gì khác."
Hòa Dương công chúa lại rất hào hứng, nói muốn tìm cho ta một phu quân, ta từ chối mấy lần không được, cũng không dám nói gì thêm, sợ nàng ấy cho rằng ta không biết điều.
"Ngày mai giờ ngọ đến đây, ta giới thiệu một người cho ngươi làm quen."