*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn cơm trưa xong, mọi người kề vai sát cánh đi ngâm suối nước nóng.
Tuy rằng đều là beta, nhưng bồn ngâm nước nóng vẫn phải chia thành nam nữ, hơn nữa lớp bốn bên cạnh được sắp xếp cho ngày mai ngâm, cho nên vẫn chưa thấy mấy cô gái tới bám lấy Doãn Kham xà nẹo.
Đường Chung thở phào một hơi, trong lòng thầm cảm ơn các đấng bề trên phù hộ.
Các nam sinh chọn một chiếc bồn ngâm lớn chứa được hai mươi người, Đường Chung mặc áo ngắn quần cộc, đến lúc nóng không chịu được từ từ đứng lên, cúi đầu thấy quần áo dán hết lên người, hoảng hốt vội che ngực.
“Ấy, cậu ta ở bên kia kìa.” Tô Văn Uẩn ở dưới nước đá Đường Chung một phát, “Còn không mau qua đó đi?”
Đường Chung sao có thể không biết Doãn Kham ở đâu? Đến Doãn Kham mặc quần màu gì đi ngâm suối cậu còn biết, cũng vì vậy mới không dám tới quá gần, cảm giác như mình là một kẻ cuồng nhìn trộm vậy.
Huống hồ Doãn Kham thích yên tĩnh, một mình chạy tới nơi ít người ngâm tám phần mười là vì để tránh ồn ào. Đường Chung bèn ngồi trở lại, để nước ngập không quá vai, lúng búng nói: “Chờ một chút đi, tớ sợ qua đó sẽ dọa cậu ấy.”
Tô Văn Uẩn chê cười cậu: “Nhìn cái tiền đồ của cậu đi.”
Đường Chung không tiền đồ lập tức sợ hãi bước lên trước, thừa dịp các học sinh đều đang ngâm trong suối, dành thời gian thay quần áo quay về phòng nghỉ.
Ai cũng nói suối nước nóng rất tốt cho cơ thể của omega, Đường Chung hoạt động tay chân một chút, cảm thấy cả người ấm áp, thầm nghĩ ngày mai bọn họ leo núi thì mình không đi nữa, tới nơi này ngâm suối là được rồi.
Lúc này phòng thay quần áo không nhiều người, lá gan Đường Chung lớn ra không ít, đổi quần áo xong đi tới cạnh bồn nước rửa mặt.
Không biết có phải hơi nước của suối nước nóng có tác dụng hay không, thuốc màu sáng nay vừa bôi lên mặt đã bị rửa trôi, vén mái tóc hơi dài lên, cái trán trơn bóng cùng da thịt trắng nõn lại thấy ánh mặt trời, Đường Chung nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, lại cảm thấy khuôn mặt trong gương có chút xa lạ.
Giả làm beta đã lâu khiến cậu có lúc quên mất mình là omega.
Che giấu giới tính thật, học ở trường cấp ba beta đều do Đường Chung chủ động yêu cầu. Sinh ra trong một gia đình như vậy, tính đặc thù mang đến cho cậu không phải là thuận tiện, mà là đầy rẫy những tai nạn.
Hơn nữa sự phân tầng giai cấp trong xã hội khiến những thứ liên quan đến omega đều rất đắt, mua thuốc ức chế là đã phải gánh vác rất lớn, phí trường học omega càng khiến người ta líu lưỡi, bà nội gánh không nổi, mà bản thân Đường Chung cũng cảm thấy không cần thiết.
Cậu chỉ muốn bình yên vượt qua mấy năm, còn chuyện về sau, đến lúc đó nghĩ lại cũng không muộn.
Vỗ vỗ khuôn mặt của mình, lầm bầm một câu “Không biết cậu ấy có thích không” với gương, Đường Chung tiện tay vắt bộ quần áo ướt sũng mấy lần, quay người vừa định đi ra ngoài, chiếc cửa kéo trước mặt đã bị đẩy ra, một nam sinh lưng cao chân dài đi vào.
Nửa tiếng sau, Đường Chung trong phòng nghỉ ngồi trên giường mình quay lưng ra phía cửa, cúi thấp đầu như muốn chôn mặt xuống dưới đất.
Cậu nào nghĩ thời gian đó sẽ có người tới, càng không ngờ Doãn Kham cũng rời khỏi suối nước nóng sớm như vậy, lúc hai người giáp mặt nhau đều nhìn đối phương mà ngẩn ra.
Điểm khác biệt chính là, Doãn Kham nhìn khuôn mặt khác xa lúc trước của cậu, còn Đường Chung thì chú ý tới đường viền cơ bụng ẩm ướt hiện rõ múi của Doãn Kham.
Nâng hai tay lên che mặt, Đường Chung cảm thấy vô cùng xấu hổ khi mình đang ở trong tình cảnh kia còn không quên háo sắc.
Mặt nóng lên lại muốn dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo chút, đi tới phòng vệ sinh kéo cửa ra, Doãn Kham bên trong để trần nửa người nghe thấy tiếng nghiêng đầu nhìn sang, não Đường Chung “bùm” một tiếng thật lớn, hoảng hốt không kịp nhìn đường, vừa lùi về sau vừa nói: “Tôi quên mất cậu còn ở bên trong, không phải cố ý!”
Tay chân luống cuống, Đường Chung chưa bao giờ ở ký túc xá cũng chưa bao giờ sinh hoạt tập thể hận không thể tát cho mình một bạt tai, lần này nói không đùa giỡn lưu manh chắc người ta cũng không tin.
Theo tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, Đường Chung thẳng lưng lên, không dám thở mạnh.
Cậu nghe thấy Doãn Kham đi qua đi lại trong phòng, mở hành lý ra lấy gì đó, loạt soạt một hồi lâu, có lẽ đã mặc xong quần áo nhưng vẫn không dám tùy tiện hành động, đưa lưng về phía anh nói thêm câu xin lỗi: “Ban nãy, không phải cố ý đâu.”
Doãn Kham nói: “Ừ, tôi cũng không cố ý.”
Đường Chung nghe không hiểu, quay người nhìn anh: “Hả?”
Doãn Kham vừa tắm xong, thay một bộ quần áo sạch, khăn mặt vắt bừa trên cổ, tóc vẫn còn nước nhỏ xuống. Anh chỉ vào mặt mình: “Không cố ý thấy.”
Cho tới tận giờ ăn cơm tối, Đường Chung vẫn còn xoắn xuýt chuyện nên giải thích thế nào về việc cậu đóng vai xấu.
Chuyến đi này ăn ngủ theo sự sắp xếp của trường, học sinh ăn ở cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Trung gần nơi nghỉ. Tô Văn Uẩn rất thức thời mà kéo Hạ Gia Huân lẩn đi rất xa, Đường Chung ngồi đối diện với Doãn Kham, hai người đều hơi mất tập trung, ngồi lúc lâu mà vẫn chưa động đũa.
Cửa hàng ồn ào một trận, có mấy thiếu nam thiếu nữ omega mặc đồ cấp ba bước vào cửa hàng vốn đã không lớn lắm, cả phòng toàn beta đang ăn đều chuyển tầm mắt về phía họ, cứ như đang nhìn động vật quý hiếm lắm không bằng.
“Omega à? Hahaha chẳng trách ai cũng nhìn phía bên kia.” Rốt cuộc Đường Chung cũng tìm được đề tài nói chuyện, “Trước đây luôn có người bảo tôi là omega, không giống beta, phiền phức quá, tôi bèn phải bôi mặt thành như vậy hahaha.”
Cậu tự chấm mình tám điểm cho màn diễn xuất đầy gượng gạo này, cảm thấy ngoại trừ hai tiếng cười kia hơi miễn cưỡng, còn lại những lời giải thích khác nghe cũng tạm xuôi tai.
Nhưng mà phản ứng của Doãn Kham khi nghe xong không giống cậu tưởng tượng lắm, đầu tiên là giương mắt nhìn chằm chằm cậu năm giây, sau đó cười như không cười mà “Ừ” một tiếng.
Tim của Mộc Đông Đông bỗng dưng đập thật mạnh.
Quay về phòng nghỉ, sự căng thẳng khi ở chung phòng đã bị cậu quẳng ra sau đầu, cậu càng nghĩ càng cảm thấy biểu cảm kia của Doãn Kham có thâm ý khác, là đang hoài nghi lời nói của cậu sao? Hay là không tin?
Lúc sau Thích Nhạc lần lượt đi gõ cửa từng phòng đưa đồ uống, Đường Chung không muốn Coca Sprite cũng không muốn trà sữa hay nước trái cây, cầm lấy hai chai bia, mở một chai ngửa đầu uống sạch bách, đặt chai không xuống bàn cái cạch, dũng cảm nói: “Làm beta thật là sảng khoái, mấy omega yểu điệu kia chắc chắn không dám uống như thế!”
Doãn Kham mở chai còn lại, chạm vào chai cậu, ý cười giấu ở đáy mắt: “Ừm, cụng ly.”
Vì trước khi ngủ uống chút bia nên đêm nay Đường Chung ngủ rất say, lúc tỉnh lại hoa mắt váng đầu, chỉ nhớ để hỏi bạn cùng phòng: “Tối qua tôi có ngáy không?”
“Không.” Doãn Kham nói.
“Lạ nhỉ.” Đường Chung khó hiểu, “Vậy sao Tô Tô lại bảo tôi ngáy như heo kêu?”
Chẳng qua chuyện này không khiến cậu để tâm quá lâu, chuyện nên được quan tâm lúc này là —— hoạt động leo núi ngày hôm nay vì thời tiết không tốt nên đã đổi thành cả lớp đi hát karaoke.
Đây là hoạt động Đường Chung không thích nhất, sau khi nghe Thích Nhạc thông báo thì lập tức bày tỏ mình muốn ở lại trong trọ, không tham gia cuộc vui.
Sau đó lại bị vả mặt bôm bốp, đúng hai giờ chiều xuất hiện trong phòng khách khu KTV, bởi vì Doãn Kham bị Hạ Gia Huân lôi kéo tham gia.
Tô Văn Uẩn vỗ tay khen ngợi cho tinh thần vượt khó tiến lên của Đường Chung: “Cậu cứ làm một thính giả yên tĩnh ngồi ăn hoa quả cắn hạt dưa, nhân tiện lén ngắm anh Doãn của cậu đi.”
Đường Chung cũng nghĩ vậy.
Mà Doãn Kham còn yên tĩnh hơn cả cậu, ngồi khuất góc ghế sofa chống cằm ngẩn người, cứ như tạp âm do mọi người tạo ra thành bài ru anh ngủ vậy. Có người đưa micro lại cổ vũ anh hát, anh lập tức lạnh nhạt đẩy ra, nói: “Các cậu cứ hát đi.”
Qua lại mấy lần thì không có ai dám quấy rầy anh nữa. Còn bên Đường Chung cũng có rất nhiều người ồn ào gọi cậu lên hát một bài.
“Quý nhân Mộc Đông Đông của chúng ta bận rộn, chưa từng thấy cậu tham gia hoạt động tập thể gì.”
“Đúng vậy, giáng sinh tháng trước, còn có liên hoan tết nguyên đán cậu cũng không tới, không cho người ta mặt mũi gì cả?”
“Hôm qua đi ngâm suối cũng rút sớm.”
“Hôm nay nhất định phải hát một bài, không hát không cho đi.”
Đường Chung có thể đoán mấy lời kia đa số là lời trêu chọc ác ý, nhưng vẫn bị bọn họ cậu một lời tôi một lời nói tới mức khó xử.
Cậu luôn cho rằng nguyên nhân mình bị cô lập cũng không hòa hợp với lớp đã khiến cậu không bao giờ tham gia hoạt động tập thể, vì vậy không để ý Tô Văn Uẩn ngăn cản, kiên trì cầm lấy micro đứng lên: “Hát thì hát. Tôi hát khó nghe, mọi người đừng chê.”
Không biết là ai mở bài “Ievan polkka” đang rất nổi tiếng gần đây, Đường Chung không biết hát, hai tay nắm micro, nhìn dòng phụ đề nhanh chóng lóe lên lắp bắp đọc hai câu, bạn học bên dưới cười nghiêng ngả, nhại lời cậu cạc cạc cạc như vịt kêu.
Biết bọn họ đang chê mình hát dở, Đường Chung lúng túng lắm, thực sự hát không nổi nữa, thương lượng với mọi người: “Bài này không biết hát, các cậu hát đi, lần… lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Có một nam sinh hỏi: “Mời ăn gì? Michelin ba sao à?”
Đường Chung đã từng làm việc tại xưởng xe, mơ hồ chớp mắt: “Michelin… Không phải là nơi bán lốp xe à?”
“Đúng vậy, bọn họ cũng bán lốp xe ăn được.” Một người khác nói, “Khoảng năm, sáu trăm một cái.”
“Vậy à…” Đường Chung cho là thật, cảm thấy giá hơi cao, dùng bàn tay không cầm micro quẫn bách chà vào quần, “Có thể đổi nơi khác không? Gần nhà tôi có một cửa hàng nghe đâu ăn rất ngon, giá tiền phải chăng…”
Còn chưa nói hết, mấy người kia đã cười haha, Tô Văn Uẩn một bên kéo tay Đường Chung để cậu ngồi xuống.
Đường Chung đứng im bất động, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt thấy Doãn Kham ngồi trong góc đứng bật dậy, ánh mắt rét lạnh như sương đêm nhìn lướt qua mấy người đang cười ở kia, nói với Đường Chung: “Ồn chết mất, về ngủ.”
Trên đường quay về, Đường Chung mới kịp phản ứng lại.
Theo lý mà nói, mấy loại đùa cợt này chịu nhiều thành quen, trong lòng Đường Chung vẫn rất trống rỗng như có gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức cơ thể cậu run lẩy bẩy.
Giống như con rùa đen rụt đầu vào mai né tránh nguy hiểm thật lâu, vất vả lắm mới lấy lại dũng khí thò đầu ra, lại rơi vào kết cục như thế. Đường Chung vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Cậu không muốn để Doãn Kham lại thấy mình khóc, như vậy sẽ rất nhu nhược, hệt như omega mềm yếu có thể bắt nạt bất cứ lúc nào. Đường Chung cắn chặt răng, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải nhịn.
Suốt đường đi Doãn Kham đều không lên tiếng, đến cửa hàng tiện lợi dưới tầng nhà nghỉ mua ít đồ, sau đó nhanh chóng ôm túi đi ra. Đường Chung như học sinh tiểu học phạm lỗi cúi đầu theo sau anh, lúc vào cửa không nhìn đường, suýt chút nữa đã va phải lưng anh.
Trước khi đi tắm, Doãn Kham lấy từ túi nilon ra một bao gì đó ném cho Đường Chung: “Chỉ có cái này, ăn tạm đi.”
Là một thanh chocolate và một gói bánh quy vị rau củ.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Đường Chung cũng không nhịn được mà cong khóe môi, nước mắt sắp chảy ra cũng ngừng. Nhớ tới kẹo hồ lô cùng bánh quy vị rau củ trước đó, thầm nghĩ cách dỗ người ta cũng không sáng tạo gì cả.
Sau đó cân nhắc lại, cũng không tính là “dỗ”, cùng lắm chỉ là giúp đỡ giữa bạn bè, dù sao thỉnh thoảng Thái Hiểu Tình hỏi bài anh, anh đều sẽ trả lời.
Đường Chung như con mèo nấp trong bóng tối rình mồi, muốn phát hiện điểm khác biệt khi Doãn Kham đối xử với mình và với người khác.
Tắm rửa xong, cầm lấy quyển “Bá tước Monte Cristo” rất nhiều năm trước còn chưa đọc xong lật bừa ra, Đường Chung cẩn thận mở lời: “Lần trước quên hỏi, cậu đọc quyển này chưa?”
Ý là chỉ lần phát tình Doãn Kham đưa cậu về nhà kia. Doãn Kham nằm trên một chiếc giường khác cách đó chưa đến một mét, đưa mắt nhìn bìa sách, nói: “Đọc rồi.”
“Giỏi quá.” Đường Chung thở dài, “Tôi chỉ thấy những người hại nhân vật chính phải vào tù hơi quá đáng thôi.”
Doãn Kham không bình luận thêm, lật đi lật lại tờ giới thiệu nhàm chán về suối nước nóng trên núi trúc.
Khoảng thời gian im lặng này không kéo dài được lâu, Đường Chung cảm thấy vừa tới thời điểm thích hợp thì mở miệng hỏi: “Cậu có tin mấy lời đồn kia về tôi không?”
Tất nhiên Doãn Kham biết cậu đang nói về mấy “Lời đồn đãi” đó, đây không phải lần đầu tiên Đường Chung bị tổn thương vì mấy “Lời đồn đãi” kia.
“Không tin.” Doãn Kham nói.
“Vì sao?” Thấy anh dứt khoát như vậy, Đường Chung lại cảm thấy không chân thực, “Cậu không cảm thấy mấy lời đồn đó nghe… nghe thật lắm sao? Như kiểu bọn họ đều biết tuốt ấy.”
Doãn Kham thả sách giới thiệu xuống: “Vậy thì sao?” Anh chỉ cách Đường Chung một lối đi nhỏ hẹp, phía đối diện rất gần, tiếng nói vẫn lạnh lùng như cũ, “Tôi chỉ tin những gì mình thấy.”
Bầu không khí yên tĩnh trở lại, có thể nghe rõ ràng nhịp tim thình thịch trong lồng ngực.
Đường Chung nuốt nước miếng một cái, không khỏi nắm chặt vải gối trong tay.
Cậu vừa định hỏi “Thế cậu thấy gì”, trên lầu đã truyền đến tiếng reo vui của một nữ sinh: “Tuyết rơi rồi!”
Đường Chung đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giày cũng không đi mà nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến trước cửa sổ, vén rèm cửa lên xem, sợi tuyết nhỏ bé như bông xoay một vòng rồi rớt xuống, tạo thành những đốm trắng nhẹ nhàng trong màn đêm đen kịt.
Nhìn được một lát, Đường Chung quay người lật vali, tròng chiếc áo lông tiếc chưa kịp mặc lần nào lên, còn có đôi găng tay màu hồng nhạt, sau đó quấn khăn quàng cổ màu đỏ thẫm đã theo mình rất nhiều năm.
“Hiếm khi thành phố N mới có trận tuyết lớn như vậy, tôi ra ngoài xem thử.” Cậu vừa sửa sang lại vali vừa hỏi Doãn Kham, “Chỗ thủ đô các cậu thường có tuyết rơi nhỉ? Có phải ngắm tuyết tới chán rồi không?”
“Hả?” Trong phòng không có kính cỡ lớn, Đường Chung cúi đầu sửa một chút, “Còn lệch không?”
Doãn Kham đứng lên, đi tới trước mặt Đường Chung, hai tay giúp cậu trải phẳng nếp xếp quanh khăn quàng cổ, lại nắm lấy hai đầu thắt vào nhau tạo ra nút kết, kiên nhẫn đẩy nút kết vào giữa.
Sau khi làm xong thì hỏi: “Là vậy phải không?”
Đường Chung cảm thấy mình như bông tuyết bay lên, đến câu cũng nói không rõ ràng: “Ừm, là, là vậy.”
Doãn Kham cũng bất tri bất giác phát hiện ra một tia mờ ám. Anh thoáng lui về sau một bước, thấy Đường Chung vẫn đứng im, lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi.”
Đường Chung cơ hồ là chạy mất bóng. Người mới ra khỏi cửa, còn chưa đóng lại đã ló đầu vào: “Thẻ mở cửa(1) chỉ có một cái, lát nữa nhớ mở cửa cho tôi nhé.”
Doãn Kham: “Ừ.”
Được người ta trao cho câu trả lời đầy an tâm, Đường Chung bỗng dưng rất vui: “Bên ngoài đang có tuyết, mặc áo lông rồi vẫn lạnh, phải làm sao đây?”
Hỏi xong mới phát hiện ra cái vấn đề này thật nhảm nhí, vừa muốn nhanh chân chuồn đi, lại nghe thấy Doãn Kham nói: “Vậy thì về sớm chút.”
Một lát sau, Đường Chung đánh bạo hỏi tiếp: “Vậy nếu… không còn chỗ nào để đi?”
Doãn Kham không chút nghĩ ngợi: “Tới tìm tôi.”
Câu hỏi ngốc ơi là ngốc, vừa hỏi ra khỏi miệng, Đường Chung đã không còn sợ hãi nữa. Tựa như sau khi cậu xác định mình thích Doãn Kham thì sẽ không trốn tránh như trước.
“Lúc nào cũng được?” Đường Chung không nhịn được mà hỏi lại Doãn Kham.
Doãn Kham đứng giữa phòng, nhìn chiếc đầu nhỏ lấp ló phía sau cửa.
Nếu không phải tận mắt thấy, anh cũng không tưởng tượng nổi con người thoạt trông cô đơn gầy yếu ấy lại có nội tâm bền bỉ kiên cường như vậy, kiên cường đến mức có thể gánh vác toàn bộ quá khứ đầy chua xót.
Đường Chung vừa giống vừa không giống một omega. Đôi mắt của cậu rất lớn, con ngươi đen mang theo ánh sáng lấp lánh, giờ khắc này còn ẩn chứa chút mong đợi.
(1) Thẻ mở cửa: Bây giờ khách sạn ở các loại tầm hai sao đổ lên người ta không dùng chìa khóa phòng nữa mà dùng khóa quét, mỗi lần có khách sẽ phát một chiếc thẻ dùng để mở cửa.