Ăn Vạ Chị Đại

Chương 34




 

Edit: Kir
 
Lục Tịnh An không hiểu tâm tư của Phỉ Minh Sâm, cô đứng lên, rút lại bàn tay đang bị cậu nắm lấy. 
 

Nhận thấy được ý đồ của cô, Phỉ Minh Sâm không khỏi càng siết chặt tay. Khi cô gái trừng mắt lại đây, cậu lại ngẩng đầu nhìn trời làm bộ như không phát hiện, dù sao thì cậu vẫn không chịu buông tay. 
 
Lục Tịnh An có chút xấu hổ lại buồn bực. Trước đó ở viện dưỡng lão thì cũng thôi, hiện tại đang ở công viên của khu dân cư, nếu như bị người quen nhìn thấy rồi đi nói với mẹ cô thì không phải là lộ tẩy rồi sao? 
 
"Cậu buông tôi ra!"
 
Lục Tịnh An tính nhấc chân đá cậu, lại thấy cậu xoay đầu nhìn cô, trong mắt dường như mang theo chút tức giận. 
 
Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của cô gái, chàng trai kéo tay cô dán vào lòng bàn tay cậu, mười ngón đan chặt. 
 
Cuối cùng, cậu còn giơ giơ bàn tay đang đan chặt vào nhau kia lên, nói: "Cứ không bỏ!"
 
"Cậu!" Lục Tịnh An trừng mắt nhìn mắt. 
 
"Hiện tại cậu vẫn là bạn gái của tôi, tôi muốn nắm tay cậu là nắm thôi, thế nào?"


 
Đại khái là bị câu nói vừa rồi của cô kích thích, Phỉ Minh Sâm bá đạo nắm chặt lấy tay cô, đối chọi gay gắt với cô. 
 
Lục Tịnh An cắn môi, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cậu cực kỳ ấu trĩ. Chỉ là điều cậu nói lại không sai. Hiện tại bọn họ vẫn là quan hệ bạn trai bạn gái, đúng là cô không thể vì lý do đó mà đánh cậu. 
 
"Được thôi, cậu chờ đấy cho tôi!"
 
Lục Tịnh An sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra lời hung tợn. 
 
Sau đó, cô liền kéo cậu đi ra ngoài công viên. Mặc kệ là tiếp theo đây cậu kéo cô đi đâu, tóm lại là bọn họ cứ rời khỏi khu dân cư này trước đi rồi nói. 
 
Phỉ Minh Sâm đi bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô gái, bỗng nhiên có chút hối hận. 
 
Sao vừa rồi cậu lại xúc động như vậy? Bây giờ thì hay rồi, chọc cho người ta nóng giận, làm sao còn thực hiện được kế hoạch tiếp theo đây? 
 
Cậu cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái. Có điều khi nhìn đến dáng vẻ cô tức giận đến phồng mang trợn má thì lại không nhịn được rung động trong đáy lòng. 
 
Chỉ sợ là cậu bị trúng tà rồi mới có thể cảm thấy cô như vậy cũng quá mức đáng yêu. 
 
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
 
Nhận thấy được tầm mắt của cậu, Lục Tịnh An liếc xéo cậu một cái, hung hăng mắng cậu. 
 
"Nhìn bạn gái tôi." Phỉ Minh Sâm trả lời không chút nghĩ ngợi. 
 
Lục Tịnh An khựng lại, lại hằn học: "Có gì đẹp mà nhìn?"
 
"Chính là bởi vì đẹp nên mới nhìn đó." Chàng trai khẽ cười nói. 
 
Nghe vậy, khí thế của Lục Tịnh An rõ ràng yếu đi. Cô dừng chân lại, quay đầu trừng cậu: "Cậu còn như vậy là tôi đi về đấy!"
 
Thấy cô thẹn quá thành giận, Phỉ Minh Sâm vội đứng đắn hơn, dịu giọng dỗ: "Được được, tôi không nói nữa, cậu cũng đừng tức giận được không?"
 
"Hừ!" Lục Tịnh An khẽ hừ một tiếng. 
 
"Nếu không thì cậu ăn viên kẹo, bình tĩnh một chút?" Nói rồi cậu mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện một viên kẹo. 
 
Lục Tịnh An liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cậu cho rằng tôi là con nít ba tuổi đấy hả?"
 
"Đương nhiên không phải." Phỉ Minh Sâm nghiêm túc lắc đầu, sau đó nhướng mày hỏi: "Thật sự không ăn hả?"
 
Cô gái nhìn cậu một cái, hỏi với vẻ không tình nguyện: "Hương vị gì?" 

 
"Hình như là dâu tây." Phỉ Minh Sâm nhìn nhìn giấy gói kẹo rồi nói. 
 
Lục Tịnh An ghét bỏ nhíu nhíu mày. "Dâu tây, không ăn." 
 
Cô vừa định đi, Phỉ Minh Sâm lại lấy một viên kẹo từ trong túi ra. "Vậy vị sữa bò thì sao?"
 
Lục Tịnh An nhìn viên kẹo kia, hơi rối rắm một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. 
 
Phỉ Minh Sâm không khỏi cười khẽ, cậu lột giấy gói kẹo đút tới miệng cô gái. 
 
Ngón tay chàng trai sạch sẽ thon dài, nhẹ nhàng tháo giấy gói kẹo, màu sắc của lớp vỏ plastic càng khiến nó trở nên trơn bóng xinh đẹp. 
 
Lục Tịnh An nhìn cậu một cái, lại nhìn chằm chằm viên kẹo sữa giữa ngón tay cậu. Rốt cuộc cô không từ chối cậu nữa mà nhanh chóng cắn lấy viên kẹo, sau đó đỏ mặt tiếp tục lôi kéo cậu đi tới trước. 
 
"Cậu muốn đi đâu?" Thấy cô đấu đá lung tung, Phỉ Minh Sâm không khỏi giữ chặt cô lại. 
 
Lục Tịnh An lắc lắc đầu, ai biết cậu ta muốn đi đâu? Mới sáng sớm đã gọi cô ra. 
 
“Vậy đi theo tôi.”
 
Phỉ Minh Sâm xoa xoa đầu cô, sau đó lôi kéo cô đi đến bên đường cái, vẫy một chiếc xe taxi.
 
Thật ra kế hoạch hẹn hò của Phỉ Minh Sâm cũng không khác lắm với các cặp đôi bình thường, đơn giản là ăn cơm xem phim, sau đó cùng đi công viên giải trí chơi thả ga.
 
Có điều đối với hai người tay mơ trong yêu đương thì hoạt động như vậy lại rất mới lạ. 
 
Lục Tịnh An vẫn luôn cảm thấy công viên giải trí là nơi chỉ con nít mới có thể tới nhưng sau khi chơi một lần trò tàu lượn siêu tốc trên cao vuông góc 90 độ thì lập tức một phát không thể vãn hồi. 
 
Phỉ Minh Sâm dẫn cô tới công viên giải trí có mức độ nổi tiếng không thấp trong nước, có các trò chơi mạo hiểm nổi tiếng đầy kích thích, cậu cảm thấy với tính cách của Lục Tịnh An hẳn là sẽ thích. 
 
Chỉ là không nghĩ tới cô sẽ chơi đến điên cuồng như vậy, hết trò này lại đến trò khác, đi đến mức sau đó Phỉ Minh Sâm đã có chút mềm cả chân nhưng cô vẫn là dáng vẻ bừng bừng sức sống.
 
“Phỉ Minh Sâm, chúng ta đi thử thử cái kia!”
 
Lục Tịnh An chỉ cái trò chơi tên “Lốc xoáy 360 độ”, tên như ý nghĩa, chính là mọi người ngồi thành hai hàng, sau khi cố định xong, được máy kéo quay hai vòng ở bên dưới, sau đó lại quay cuồng hai vòng ở mấy chục mét trên cao.
 
Khi nhìn đến hình ảnh cực kỳ giống xâu thịt dê nướng ở trên trời kia, Phỉ Minh Sâm không khỏi giật giật khóe miệng. 
 
"Tôi vẫn nên ở dưới chụp hình cho cậu đi." Cậu không khỏi cười khổ. 
 
"Chụp cái gì mà chụp? Tất nhiên phải ngồi ở trên đó mới thích chứ!"
 

Lục Tịnh An hiếm khi chủ động giữ chặt tay cậu, kéo cậu cùng đi xếp hàng, có điều đi đến một nửa thì cô mới bỗng nhiên nhớ tới, nói: "Đúng rồi, vết thương của cậu mới khỏi, hay là thôi đi, miễn cho lại vào bệnh viện."
 
Bị thọc một đao, mới dưỡng thương hai tuần, cho dù miệng vết thương đã tốt hơn một chút nhưng chắc chắn vẫn chưa lành hẳn. 
 
Hàng người đã đi đến một nửa, Phỉ Minh Sâm cũng đã làm chuẩn bị tốt tâm lý, lúc này nghe được cô nói vậy liền lắc lắc đầu: “Không sao, tôi đi lên với cậu.”
 
“Không cần, cậu ở dưới nhìn là được rồi.” Lục Tịnh An lại hết sức kiên trì, “Không phải nói chụp ảnh cho tôi sao?”
 
Lục Tịnh An ném điện thoại qua cho cậu, “Này, chụp cho tôi đẹp một chút.”
 
Sau đó liền đẩy cậu ra khỏi hàng người, để cậu đợi ở chỗ đất trống phía trước trò chơi.
 
Phỉ Minh Sâm bị đẩy ra khỏi lối xếp hàng. Cậu nhìn xem di động của Lục Tịnh An, lại nhìn dáng vẻ cô đứng ở nơi đó tràn đầy chờ mong, trong lòng không khỏi thấy hơi ấm áp.
 
Cậu cất di động của cô vào trong túi, dùng máy ảnh mình đã chuẩn bị trước, quay về phía cô gái, chụp lại khoảnh khắc cô đang đứng chờ đợi.
 
Sau đó lại nhìn cô ngồi trên ghế trò chơi, người khác sợ hãi co rúm còn cô thì gần như có thể nói là mặt mày hớn hở. Khi trải qua quay cuồng 360 độ, cô vẫn luôn mở to mắt, mà Phỉ Minh Sâm cũng chụp hình rất nhiều bức ảnh.
 
Bức ảnh cậu thích nhất và vừa lòng nhất, đại khái chính là khoảnh khắc cô mới vừa ngồi lên trên, cười vẫy vẫy tay về phía cậu. 
 
Bọn họ giống như một đôi tình nhân thực sự, ở công viên giải trí chơi điên cuồng cả ngày, chờ đến buổi tối sau khi cơm nước xong, Phỉ Minh Sâm lại dẫn cô cùng đi đến đài ngắm sao để ngắm sao đêm. 
 
Tuy rằng trên núi có rất nhiều muỗi, nhưng những vì sao thì thật sự rất đẹp.
 
“Là sao băng!” Lục Tịnh An chỉ vào ngôi sao vụt qua trên bầu trời, hưng phấn nói.
 
“Vậy cậu còn không cầu nguyện?”
 
Lục Tịnh An liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: “Đấy đều là lừa con nít thôi, chẳng lẽ cậu cũng tin?”
 
Phỉ Minh Sâm cào cào mặt, gật đầu nói: “Ừ, tôi vừa mới ước nguyện.”
 
“Ước nguyện gì?” Lục Tịnh An có chút tò mò, thân là học bá thì cậu sẽ ước nguyện điều gì?
 
Phỉ Minh Sâm nhìn cô gái ở bên cạnh, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng, sau 12 giờ, cậu còn có thể tiếp tục làm bạn gái tôi.”