Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 38: tình hình chiến sự



Một tháng sau Mạn Ngọc cũng đã hồi phục được chút ít. Mạn Ngọc cũng mua lại một căn nhà nhỏ để ở. Nàng không muốn phiền Đông thúc mãi. Lúc mới đề nghị mua Đông thúc ra sức phản đối nói ông không thấy phiền gì hết. Mạn Ngọc phải khuyên mãi ông mới chịu để Mạn Ngọc ở riêng. Lâu lâu ông vẫn đến xem tình hình sức khỏe của Mạn Ngọc.

Mấy hôm sau Mạn Ngọc ra chợ mua đồ. Nghe người dân bàn tán. Đại quân Bắc Quốc đang trên đường tiến sát về phía nước ta. Có lẽ sắp có chiến tranh rồi. Người nọ than thở:" Bao nhiêu năm mới bình yên được một chút. Chúng ta khó khăn lắm mới khôi phục được chút vốn. Giờ lại chiến tranh. Biết sống thế nào được đây."

Mạn Ngọc thầm nhớ đến vừa rồi thái tử Bắc Quốc có đến phụ giúp cứu trợ cho nạn đói vừa rồi. Tuy nói là vậy nhưng chắc chắn hắn đến đây để dò la địa hình. Thật không ngờ hắn lại cho quân xâm lược nhanh đến vậy.

Ở trong triều hoàng thượng nhận được tin cấp báo từ biên cương liền cho hội triều nghị sự.

Hoàng thượng lên tiếng:" Có tin cấp báo từ biên cương quân Bắc Quốc đang tiến về phía chúng ta. Thẩm đại tướng quân ông nói rõ tình hình cho ta và mọi người cùng nghe."

Tạ Lăng đại tướng quân đương triều quan nhất phẩm lúc này lên tiếng:" Bẩm hoàng thượng. Theo tin tình báo ở biên cương, Bắc Quốc do đại hoàng tử A Khắc Bốt dẫn đầu đang tiến rất nhanh đến biên giới nước ta. Nhưng nhìn theo hướng đi đang tiến về phía nam. Chắc có lẽ sẽ đi Yến Thành hay đến Lĩnh Sơn Trấn vẫn chưa thể đoán được. Nhưng khả năng theo hướng đi đó sẽ đến Yến Thành nhiều hơn. Và dự đoán tốc độ đi như vậy chắc khoảng tám đến mười ngày sẽ đến nơi."

Các đại thần bàn tán xôn xao. Hoàng thượng lên tiếng:" Từ chỗ chúng ta đến Yến Thành và Lĩnh Sơn Trấn mất hơn mười mấy ngày đường. Trong khi quân địch lại chỉ có tám ngày. Mà bây giờ hắn đi về hướng nào cũng không rõ ràng. Ở Yến Thành có Tạ tướng quân giờ tình hình thế nào rồi."

"Dạ bẩm hoàng thượng, Tạ tướng quân đang phòng bị nghiêm ngặt. Các binh sĩ trên dưới đều đã sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào."

" Ở Yến Thành có Tạ Kiên khiến ta cũng đỡ lo hơn nhiều. Tuy đợt trước ông ta làm ra lỗi. Nhưng dù gì công lao ở biên cương đảm bảo giữ yên bình khá tốt. Còn ở Lĩnh Sơn Trấn thì sao. Quân Thanh, ở đó là binh dưới quyền con có vấn đề gì không?"

Diệp Quân Thanh đáp:" Bẩm phụ hoàng tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng nếu so về lực lượng thì quân ta số lượng ít hơn. Đại quân của địch đã hơn hai vạn binh mã. Chưa kể đến chi viện. Nếu trực tiếp đánh thì e rằng sẽ không đảm bảo được cần thêm binh chi viện"

Hoàng thượng tiếp lời:" Nhưng theo tình hình bây giờ có lẽ quân Bắc Quốc sẽ đến Yến Thành. Nên Quân Thanh con dẫn theo một vạn binh mã đến Yến Thành hỗ trợ Tạ tướng quân. Thái An con dẫn năm trăm nghìn binh đến Lĩnh Sơn Trấn hỗ trợ. Hành quân cấp tốc không được chậm trễ. Đã rõ chưa"

Diệp Quân Thanh không hiểu tại sao phụ hoàng lại để thái An đi chi viện ở Lĩnh Sơn Trấn còn hắn lại đi Yến Thành. Rõ ràng Lĩnh Sơn Trấn là quân của hắn. Phụ hoàng làm vậy là có ý gì. Nhưng giờ quân địch đang đến gần rồi hắn không thể trần chừ được. Liền hành lễ cúi đầu đáp:" Vâng người yên tâm. Con sẽ hành quân nhanh chóng."

Trở về phủ Diệp Quân Thanh nhờ Hiền phi chăm sóc cho Cao Uyển Như. Cao Uyển Như đã mang thai gần ba tháng rồi. Bây giờ hắn phải ra chiến trường. Không biết sẽ như thế nào. Hắn từ biệt mọi người và dặn dò Tử Minh.

"Tử Minh ở nhà thay ta chăm sóc cho mẫu phi và vương phi. Truyện trong phủ ta trông cậy vào đệ cả. Nhớ ở nhà lo học hành đàng hoàng chăm chỉ tập võ luyện công nghe không."

" Đệ biết rồi. Nhị ca huynh đi nhớ phải cẩn thận bảo trọng đó."

"Ta biết rồi. Ta đi đây "

Tử Minh tiễn hắn một đoạn ra khỏi cổng thành. Tam hoàng tử Thái An cũng dẫn binh xuất phát.

Tại Lĩnh Sơn Trấn lúc này Mạn Ngọc biết chiến sự sắp xảy ra. Mạn Ngọc đi một chuyến hải ít dược liệu phòng trường hợp chiến tranh xảy ra cần dùng đến. Nàng cùng Nhược Ly hái được một giỏ thuốc. Khu nàng hái thuốc giáp ranh với Bắc Quốc. Nàng cùng Nhược Ly đang trên đường trở về. Đi được một lúc thì thấy phía trước có một tốp binh lính đang bao vây một đám người. Mạn Ngọc kéo Nhược Ly nấp vào một bụi cây bên đường quan sát tình hình.

Mạn Ngọc nói với Nhược Ly:" đám binh lính kia không giống người của chúng ta. Hình như e là người của Bắc Quốc. Mà không phải binh của chúng mới hành quân sao. Sao bây giờ lại có quân Bắc Quốc ở đây. Vậy xem ra Bắc Quốc đã cho người xâm nhập vào Lĩnh Sơn Trấn rồi. E là chúng muốn phối hợp

trong ngoài khi chiến tranh nổ ra."

Mạn Ngọc lại nhìn đến đám người áo đen bị bao vây. Nàng bất chợt nhìn thấy thẻ bài trên người hắn . Đó chẳng phải thẻ bài người của Diệp Quân Thanh sao. Lúc trước Mạn Ngọc đã từng thấy qua rồi. Nhìn thấy bọn họ càng lúc càng yếu thế vì có người bị thương. Mạn ngọc không do dự chạy ra phóng ám khí giết vài tên lính. Nàng mất hết nội lực nên khi giao đấu lực tay cũng yếu hơn. Tuy chỉ cản vài đường kiếm nàng vẫn đỡ được. Những ám vệ bị vao vây kia lúc thấy Mạn Ngọc giúp đỡ liền cảm thấy không tin được. Cảm kích Mạn Ngọc lúc bọn họ nghĩ sắp bỏ mạng thì Mạn Ngọc xuất hiện cứu hết bọn họ."

Mạn Ngọc cùng các ám vệ của Diệp Quân Thanh cùng đồng hành giết quân ON Bắc Quốc. Sau khi giết hết quân Bắc Quốc. Người đứng đầu nhóm ám vệ nói:" Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ ân tình của cô nương sau này ta nhất định sẽ trả"

Mạn Ngọc nói:" Không cần đâu. Chuyện cấp bách bây giờ mau rời khỏi đây. Nếu còn chậm trễ quân Bắc Quốc đến e rằng không ai thoát được đâu. Ta

thấy mọi người cũng đang bị thương. Ta cũng là thầy thuốc hay mọi người đến chỗ ta lánh tạm tiện trị thương cho mọi người."

Người đứng đầu nhóm ám vệ nhìn các huynh đệ đang bị thương quay lại nói với Mạn Ngọc:" Vậy làm phiền cô rồi."



Sau đó quay lại nói với mọi người:" Tất cả mọi người chuẩn bị đi thôi."

Mạn Ngọc hỏi hắn:" Không biết vị huynh đây tên họ là gì để dễ bề xưng hô."

Người kia đáp:" Ta tên Trần Phong. Còn cô nương cô tên gì?"

Mạn Ngọc đáp:" Ta tên Khương Mạn Ngọc."

Trần Phong nói:" được rồi chúng ta mau chóng đi thôi."

Mạn Ngọc cùng Nhược Ly dẫn đường đưa bọn họ về nhà. Bọn họ vừa rời đi không lâu một nhóm quân Bắc Quốc kéo đến. Thấy người của họ bị giết hết người đứng đầu quân rất tức giận. Nhưng vẫn cho binh lính quay về. Chờ đại quân tới hắn sẽ bẩm báo đại soái san bằng nơi này trả thù cho binh sĩ của hắn.

Về tới nhà Mạn Ngọc bắt tay vào trị thương cho bọn họ. Vừa đúng lúc Đông thúc tới thăm nàng thấy vậy cũng giúp Mạn Ngọc một tay giúp đỡ mấy người ám vê kia.

Mạn Ngọc gọi Nhược Ly:" Nhược Ly em đi mua chút đồ ăn về nấu cơm cho bọn họ dùng đi."

Nhược Ly đáp:"Vâng"

Mạn Ngọc từ lúc gặp dã để ý ở khóe mắt trái Trần Phong có một nốt ruồi nhỏ.

Lúc ăn cơm Mạn Ngọc hỏi Trần Phong:" Trần Phong ta hỏi huynh một việc được không?"

Trần Phong nhìn Mạn Ngọc nói:" Có việc gì cô cứ nói đi."

" Quê hương huynh ở đâu?"

' Tôi không nhớ rõ nữa. Năm đó tôi bị lạc mất người thân lúc còn nhỏ nên không nhớ rõ được."

" Vậy huynh có tìm được người thân chưa?"

Trần Phong nhíu mày hỏi Mạn Ngọc:" Cô hỏi chuyện này để làm gì."

"Có phải trên tay huynh có một vết sẹo do bị bỏng có từ khi còn nhỏ có phải không?"

Trần Phong ngạc nhiên hắn che vết sẹo rất kỹ sao cô ta lại biết:" Đúng vậy, sao cô lại biết."

Mạn Ngọc nói:" Ta có một người thân bị lạc mất con trai khi còn nhỏ. Bà ấy nói với ta con trai bà ấy có một nốt ruồi khoé mắt trái. Cánh tay phải có một vết sẹo do bị bỏng từ nhỏ. Cho nên lúc nhìn thấy huynh có nốt ruồi nơi khóe mắt trái ta cũng ngờ ngợ nên mới dò hỏi huynh trước sợ không phải. Giờ huynh nói huynh lạc mất nên ta muốn hỏi huynh có thể đi một chuyến về gặp người thân này của ta xác nhận xem họ có phải người thân của huynh không.

Trần Phong im lặng nhìn Mạn Ngọc.

Mạn Ngọc tiếp tục nói:" Ta cũng biết việc này khó tin. Nhưng ta vẫn muốn huynh có thể về đó thử một lần. Nếu thực sự huynh là con trai bà ấy khiến ta cũng bớt áy náy hơn với bà ấy."

Trần Phong thắc mắc:" Tại sao cô áy náy với người ta."

Mạn Ngọc kể lại chuyện của Điền gia và Trương phu nhân cho hắn nghe.

Nghe xong Trần Phong sững sờ hỏi:" Vậy cô là gì với nhị hoàng tử Diệp Quân Thanh."



Mạn Ngọc đành phải nói:" Trước đây ta là thứ phi của hắn. Nhưng bây giờ không phải nữa rồi."

Trần Phong nghe nàng là thứ phi liền quỳ xuống hành lễ nói:" Ta không biết người là thứ phi. Mong người thứ lỗi"

Thấy Trần Phong quỳ những ám vệ còn lại cũng quỳ theo. Mạn Ngọc liền nâng tay bảo hắn và mọi người đứng lên:" Mọi người đứng lên đi. Ta đã hoà ly cùng nhị hoàng tử rồi bây giờ ta chỉ là người bình thường mọi người không cần hành lễ."

Trần Phong nói:" thứ phi ta sẽ về Dụ Châu một chuyến gặp bọn họ. Thực ra nhiều năm rồi ta cũng tìm kiếm tin tức bọn họ mà mãi không tìm được. Nếu lần này tìm được họ ta mang ơn cô rất nhiều."

"Đừng gọi ta là thứ phi nữa. Cứ gọi ta như bình thường là được. Ta cũng hi vọng huynh là con của họ. Giúp bọn họ ta cũng nhẹ đi phần nào áy náy."

"Được rồi cô yên tâm dù phải hay không ta cũng không trách cô đâu"

" Vậy mọi người nghĩ ngơi một ngày cho khỏe rồi hẵn đi."

Được Đa tạ ơn cứu giúp của Mạn Ngọc cô nương nhiều."

Không có gì đâu mọi người nghỉ ngơi đi."

Đêm hôm đó Mạn Ngọc ngủ lại gặp ác mộng. Nàng lại mơ thấy Diệp Quân Thanh đâm kiếm về phía nàng rồi những con rắn kia cứ từng con quấn chặt lấy nàng. Mạn Ngọc hét lên một cách hoảng sợ. Giật mình tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa. Nhược Ly ở ngoài canh gác cho Mạn Ngọc. Nghe tiếng hét của Mạn Ngọc mà cô ấy xót xa thay. Trần Phong nghe thấy tiếng hét theo bản năng của một ám vệ tưởng có chuyện gì liền chạy ra xem sao.

Thấy Nhược Ly đứng canh ở đó liền lại hỏi:" Nhược Ly cô nương, Mạn Ngọc cô ấy có chuyện gì sao hét to vậy?"

Nhược Ly đáp hắn:" Không có chuyện gì đâu. Tiểu thư chỉ là gặp ác mộng thôi."

"Vậy sao cô không vào xem cô ấy thế nào rồi."

' Đem nào tiểu thư ta cũng gặp ác mộng như vậy cả."

Cô ấy gặp chuyện gì sao lại gặp ác mộng hằng đêm như thế."

Nhược Ly đi ra phía bàn ở có mái che ở trước sân. Trần Phong đi theo cô. Và cả hai ba người ám vệ họ nghe tiếng hét cũng đã thức dậy xem có chuyện gì. Bọn họ cũng đi theo đến nghe Nhược Ly nói. Nhược Ly kể lại mọi chuyện từ lúc Mạn Ngọc cưới Diệp Quân Thanh bị ghẻ lạnh cho tới lúc bị hắn lừa dối bị hắn đâm và chuyện bị tra tấn bằng rắn khiến Mạn Ngọc ám ảnh.

Nghe Nhược Ly kể xong Trần Phong cùng mấy người ám vệ không khỏi rùng mình. Tại sao lại có thể đối xử với một cô nương như thế dù cô áy có biết võ đi chăng nữa. Loại hình dùng rắn tra tấn kia rất dã man chỉ dành cho tử tù. Sao có thể dùng với một cô nương lương thiện như vậy chứ.

Cho dù hắn là đàn ông còn chưa chắc đã chịu được. Chứ huống gì Mạn Ngọc. Vậy mà cô ấy vẫn có thể vượt qua được Trần Phong hắn thật sự khâm phục ý chí của Mạn Ngọc.

Nghỉ ngơi hơn một ngày, Trần Phong quyết định lên đường. Hắn cử ba ám vệ trở về thành báo với Trần đại tướng quân về chuyện Bắc Quốc đã trà trộn vào thành. Hắn cử hai người âm thầm bảo vệ Mạn Ngọc. Còn hai người theo hắn đến Dụ Châu.

Mạn Ngọc nói riêng với hắn:" Trần Phong ta để Nhược Ly dẫn đường cho huynh. Nhược Ly đi theo mong người chiều cố hơn cho con bé."

Trần Phong hỏi lại:" Nhược Ly dẫn ta đi vậy còn có mình cô liệu có ổn không."

"Ta không sao hai người đi đi."

Nhược Ly lúc này mới nói với nàng:" tiểu thư người yên tâm ta đi sẽ sớm trở về với người."

"Được mọi người đi đường bảo trọng."

Nhược Ly và Trần Phong và hai ám vệ nữa cưỡi ngựa rời đi. Mạn Ngọc nhìn theo bọn họ mong rằng mọi chuyện đều suôn sẻ.