Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 49



Cả người Tiêu Niên đã tê rần. 

Cậu vẫn là không dám quay đầu nhìn Lục Tri Chu, còn học làm đà điểu, vò tờ giấy, giấu xuống dưới bụng. 

Lại kéo chăn, đắp lên, trùm cả người lại. 

Tiêu Niên ở trong ổ chăn trực tiếp hấp thành một cục cơm nắm lớn. 

Lục Tri Chu không có xốc chăn lên, muốn giữ lại cho cậu chút thể diện, còn vỗ vỗ vai cậu, nói: “Anh đi ra ngoài gọi điện thoại.” 

Tiêu Niên không có trả lời. 

Lục Tri Chu lại vỗ một cái, rồi Tiêu Niên nghe thấy tiếng dép lê đi xa dần. 

Tiêu Niên lại trốn ở trong chăn nửa phút, mới dò đầu ra. 

Tuy đã vò tờ giấy kia thành một cục, nhưng vừa ló ra ổ chăn, cậu vẫn là trước tiên cẩn thận mở tờ giấy ra. 

Cũng may chất lượng tờ giấy này của Lục Tri Chu không tồi, vừa vuốt phẳng lại cũng chỉ hằn một ít vết nhăn. 

Tiêu Niên nhìn cửa phòng, lại mở nắp bút. 

Đúng vậy, cậu vẫn muốn viết tiếp.

Cậu viết lại câu “Không theokịp sựnóng vội của anh” mà Lục Tri Chu mới nói vừa rồi, lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa phòng. 

Vì phòng ngừa Lục Tri Chu một lần nữa đột ngột xuất hiện, Tiêu Niên hơi dịch người, nằm sấp đối diện cửa phòng, cũng hơi điều chỉnh lại tư thế, chuẩn bị cất tờ giấy đi bất cứ lúc nào. 

Có điều, lần này Lục Tri Chu cũng cho cậu đủ thời gian, chờ Tiêu Niên viết xong toàn bộ, còn nhét giấy vào túi quần áo của mình, Lục Tri Chu vẫn chưa về phòng. 

Nghĩ chắc là thật sự có việc, Tiêu Niên liền đi ra ngoài nhìn xem, nhưng Lục Tri Chu lại không ở trong phòng khách. 

Tiêu Niên hơi nghi hoặc, về phòng cầm lấy điện thoại. 

Vốn định hỏi Lục Tri Chu đi đâu vậy, nhưng Lục Tri Chu giống như dự đoán được ý định của cậu vậy, cho nên đã nhắn tin cho cậu vào ba phút trước. 

“Thư phòng”

“Có thể quấy rầy”

Hai câu, lời ít ý nhiều, Tiêu Niên cười cười.

Mà cậu chẳng phải là, đi lên quấy rầy liền sao.

Đi lên rồi, Lục Tri Chu lại giống như đã dự đoán trước, giống như biết Tiêu Niên nhất định sẽ đi lên đây nên đã mở hé cửa thư phòng. 

Tiêu Niên nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi đẩy cửa ra, thấy Lục Tri Chu đang ngồi ở trước máy tính cầm con chuột.

Lại đi tới gần, Tiêu Niên liếc sang máy tính, trên màn hình là một biểu đồ, dù sao thì toàn là đường cong, còn có người đang nói chuyện. 

Tiêu Niên không chắc Lục Tri Chu có đang trò chuyện với người khác hay không nên đành phải dùng khẩu hình miệng, hỏi: “Bận không?” 

Lục Tri Chu trả lời là vươn tay nắm lấy eo Tiêu Niên, trực tiếp kéo cậu vào lòng: “Sửa cái biểu đồ là xong.”

Xem ra chỉ là việc nhẹ. 

Tiêu Niên cũng ôm Lục Tri Chu, cười hỏi: “Chúng ta như vậy, anh sẽ sửa càng nhanh sao?” 

Lục Tri Chu quay đầu hôn lên cánh tay Tiêu Niên một cái: “Sẽ.” 

Ngồi như vậy không quá thoải mái, còn phải cong lưng để không chắn tầm mắt của Lục Tri Chu, vì vậy Tiêu Niên ra hiệu với Lục Tri Chu, thay đổi sang tư thế khác. 

Mà lúc cậu đang dịch chuyển, Lục Tri Chu như đang đầu hàng địch nhân, hai tay giơ lên, cái gì cũng không làm, mặc Tiêu Niên này nọ. 

Chờ Tiêu Niên ngồi xong, câu đầu tiên của cậu là: “Em phát hiện anh viết tự rất đẹp.” 

Lục Tri Chu đột nhiên khẽ cười.

Nụ cười này quá kỳ quái, mặt già của Tiêu Niên đỏ lên, không khỏi nhớ lại cậu trộm dư vị lời thổ lộ Lục Tri Chu lúc nãy. 

“Làm gì a!” Tiêu Niên véo cánh tay Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu cười: “Anh làm sao?”

Tiêu Niên cắn răng, nhưng cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng. 

Nhưng không nghĩ tới, Lục Tri Chu lại tự tách đề tài này ra: “Chỉ mới phát hiện chữ anh đẹp à?” 

Tiêu Niên cười cười: “Sớm biết rồi, nhưng tại vì lúc biết được lại không kịp khen tặng, bây giờ mới kịp xuất hiện khen anh nè.” 

Lục Tri Chu nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Niên lại nói: “Lục Tri Chu, anh viết cho em vài thứ đi.”

Lục Tri Chu hỏi: “Viết cái gì?”

Tiêu Niên dựa vào vai Lục Tri Chu: “Tự anh nghĩ đi, này sao hỏi em được.”

Lục Tri Chu cười: “Đã biết.”

Lục Tri Chu không ấn con chuột, bắt đầu ấn bàn phím. 

Tiêu Niên hỏi: “Phải sửa bao lâu thế?” 

Lục Tri Chu thoáng đánh giá: “Không lâu lắm, mười phút.” 

Tiêu Niên mất mát mà a một tiếng thật dài, cả người lười nhác dựa vào vai Lục Tri Chu: “Quá nhanh đi, anh sửa chậm lại một chút.” 

Lục Tri Chu của hiện tại, thật sự là quá hiểu Tiêu Niên. 

Này vừa nghe, liền biết trong lòng cậu có tính toán. 

Hắn chừa ra một bàn tay vỗ vỗ đầu Tiêu Niên: “Thầy Tiêu có yêu cầu gì?” 

Tiêu Niên quay đầu liền dùng chóp mũi cọ cổ Lục Tri Chu, giống như Lục Tri Chu bình thường cọ cậu ấy: “Thư phòng nha.” 

Tiêu Niên nói xong, nghe thấy tiếng bấm con chuột, đồng thời, cái tay kia của Lục Tri Chu cũng trượt tới trên lưng cậu. 

Rõ ràng thanh âm của Lục Tri Chu rất thấp, hắn còn dán ở bên tai Tiêu Niên nói chuyện: “Sau đó thì sao?” 

Tiêu Niên cười thầm trong lòng, lại hơi nghiêng đầu, dùng môi dán sát vào hầu kết của Lục Tri Chu. 

Sau đó, cậu rất cố tình mà phát ra một thanh âm mà bình thường căn bản không thể nghe. 

Nhưng không nghĩ tới, vừa hừ một tiếng, Lục Tri Chu lại cười.

Tay của Lục Tri Chu một lần nữa quay về sau gáy Tiêu Niên, còn vỗ nhẹ một cái: “Quá giả.” 

Tiêu Niên: “…… À.”

Tiêu Niên không cam lòng, hỏi: “Giả chỗ nào?” 

Lục Tri Chu một lần nữa bắt đầu công tác, cũng bắt đầu ấn bàn phím, hắn trả lời: “Không giống nhau.” 

Tiêu Niên vẫn là hỏi: “Chỗ nào không giống nhau? Không phải như vậy sao?” 

Lục Tri Chu chợt ngừng, hơi kéo Tiêu Niên ra một chút.

Đột nhiên đối diện nhau, Tiêu Niên còn chưa có hỏi cái gì, khoé mắt liền nhìn thấy Lục Tri Chu duỗi tay xuống dưới.

Dùng chút kỹ xảo, cho nên không lâu sau, trong không khí liền truyền đến một tiếng kêu rên của Tiêu Niên. 

Lục Tri Chu hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Niên, ánh mắt phảng phất như đang hỏi, nghe ra khác biệt không? 

Tiêu Niên cười khẽ, một lần nữa bò về: “Được rồi, được rồi.”

Tiêu Niên nói thầm: “Cho nên mấy cái tiếng giả đó, thì ra là có thể nghe ra được.” Cậu nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng mà hình như rất nhiều người đều nghe không ra, kỳ quái, sao vậy ta.” 

Lời này của Tiêu Niên hơn phân nửa là đang lầm bầm lầu bầu, cậu cho rằng Lục Tri Chu đang chìm đắm trong công việc thì sẽ không để ý đến cậu. 

Không nghĩ tới, hắn lại trả lời rất nhanh. 

“Không hiểu biết nhau thôi.”

Tiêu Niên ‘ồ’ lên, dùng tay sờ cằm Lục Tri Chu: “Em như vầy thật sự sẽ không quấy rầy đến anh sao?” 

Lục Tri Chu vừa rất nghiêm túc công tác, vừa rất nghiêm túc trả lời: “Này đâu tính là quấy rầy.” 

Tiêu Niên cười rộ lên, lập tức đưa tay xuống: “Vậy cái gì mới gọi là quấy rầy a?” 

Lục Tri Chu: “Quấy rầy thì mới gọi là quấy rầy.”

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Anh dùng câu vô nghĩa trả lời câu hỏi của em.” 

Tiếp tục suy đoán, bây giờ Lục Tri Chu cũng không phải là làm chuyện gì quan trọng. 

Câu đi câu về thế này, Tiêu Niên có thể nghe không hiểu Lục Tri Chu đang có ý gì sao? 

Dù sao thì quan hệ của bọn họ chính là hiểu biết lẫn nhau lại có thể nghe ra được thật giả đấy. 

Tiêu Niên cũng biết, Lục Tri Chu sửa cái biểu đồ này, chỉ cần dùng mắt và tay. 

Cho nên chỗ khác là không cần.

“Thầy Lục.” Tiêu Niên trước gọi một tiếng.

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên: “Vậy em bắt đầu quấy rầy anh đó.”

Lục Tri Chu cười khẽ: “Vinh hạnh của anh.”

Số lần Tiêu Niên được ngắm cơ bắp của Lục Tri Chu kỳ thật cũng không phải rất nhiều, lúc này vừa có cơ hội. 

Chỗ nào sẽ có ánh sáng tốt như vầy, sẽ có không gian không bị người khác quấy rầy như vầy chứ, vừa lúc áo trên của Lục Tri Chu to rộng, Tiêu Niên giống như con mèo vậy, liền cúi người xuống, chui đầu vào. 

Cậu biết Lục Tri Chu là có tập thể hình, nhưng tới đây ở lâu như vậy, cậu lại chưa có dịp nhìn thấy. 

Mới vừa tắm rửa xong, trên người Lục Tri Chu còn tàn lưu một chút hương sữa tắm, trên quần áo cũng có hương gói thuốc của bà nội. 

Tiêu Niên tự mình thưởng thức trong chốc lát, cũng chơi trong chốc lát, rồi dò đầu ra ngoài: “Lục Tri Chu tiên sinh.” 

Lục Tri Chu vẫn là trả lời cậu: “Ừ.”

Tiêu Niên: “Lần sau tập thể hình gọi em theo nha?” 

Lục Tri Chu cúi đầu nhìn Tiêu Niên: “Em muốn làm gì?”

Tiêu Niên: “Em muốn để anh tập hít đất trên người em.” 

Lục Tri Chu lập tức bật cười: “Không cần chờ lần sau.” 

Tiêu Niên lại a một tiếng thật dài, dựa đầu vào đùi Lục Tri Chu: “Anh còn phải làm bao lâu vậy? Vẫn chưa tới mười phút sao?” 

Lục Tri Chu nhìn thông báo bưu kiện đã gửi đi thành công trên máy tính, nói: “Chờ thêm một lát.” 

Tiêu Niên a một tiếng, không nghi ngờ có hắn. 

Chưa xong cũng tốt, Tiêu Niên phát hiện, Lục Tri Chu đang công tác còn cậu thì đang chơi đùa, cũng rất thú vị.

Dù sao Lục Tri Chu đã mặc kệ, cậu cũng có thể không kiêng nể gì, mới sờ chút cơ bắp cũng quá ít lòng thành đi.

Tiêu Niên trượt xuống chút nữa, sau đó nửa quỳ ở dưới đất. 

“Hắc.”

Này thật ra lại làm Tiêu Niên thấy xấu hổ.

Lục Tri Chu lại cúi đầu nhìn Tiêu Niên một cái, Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Anh cứ bận tiếp đi, không cần lo cho em đâu.” 

Bên môi Lục Tri Chu như cười như không, hắn hẳn là biết Tiêu Niên muốn làm gì. 

“Hình như em có làm cho anh rồi.” Tiêu Niên nói.

Lục Tri Chu ngẩng đầu, tiếp tục ấn con chuột: “Ừ.”

Tiêu Niên: “Lần trước có phải chưa chuẩn bị tốt đúng không?”

Lần này, Lục Tri Chu không có trả lời ngay, mà là bất đắc dĩ cười nhẹ: “Anh nên trả lời là phải hay không phải đây?” 

Tiêu Niên: “Thật ra em cũng không quá biết.” 

Cậu vừa nhớ lại, vừa thấy ngượng ngùng, đang nói chuyện rồi lại tự mình đỏ mặt. 

Lục Tri Chu vươn bàn tay sờ sờ mặt cậu: “Không sao đâu.”

Tiêu Niên cảm thấy lần này hẳn là tốt hơn so với lần trước, bởi vì cậu tự nhủ bản thân rằng không được dùng răng. 

Làm gì với Lục Tri Chu cũng đều dễ dàng hưng phấn, sau lại Lục Tri Chu giữ lấy đầu cậu lúc nào, cậu cũng không biết. 

Rồi Lục Tri Chu bế cậu lên lúc nào, cậu cũng đã mơ mơ màng màng. 

Chờ một lần nữa bị ôm lên đùi, Tiêu Niên mới phát hiện Lục Tri Chu đã đóng máy tính lại. 

Đèn thư phòng cũng đổi thành màu vàng ấm, Tiêu Niên ngồi lên, đồng thời, cũng nghe thấy thanh âm của mình, hừ ra một tiếng mà Lục Tri Chu gọi là thanh âm thật sự. 

Cho nên thật đúng là không giống nhau.

Lần này, Lục Tri Chu rất ôn nhu, sau khi chấm dứt cũng không có lập tức rời đi, mà vẫn ngồi trên ghế hôn cậu một hồi lâu, rồi mới bế cậu lên. 

Có lẽ là do hôm qua có chút mạnh bạo, nhưng cho dù hôm nay chỉ như vậy, Tiêu Niên cũng có chút khó tiêu. 

Trở lại phòng, Lục Tri Chu trông vẫn còn muốn làm, nhưng Tiêu Niên là thật sự không được. 

Lục Tri Chu không nói gì thêm, lại cúi đầu xuống, kéo dài sự ôn nhu của hắn, hôn môi Tiêu Niên từng tấc một.

Người đàn ông này lúc dịu dàng thì thật sự quá dịu dàng, Tiêu Niên cảm thấy chính mình sắp chết ở trong tay hắn. 

Sau lại thật sự là quá mệt mỏi, Tiêu Niên căn bản không biết cậu thiếp đi lúc nào, cũng không có sức đâu quan tâm tình trạng giấc ngủ đêm nay của Lục Tri Chu. 

Đương nhiên là hôm sau, Tiêu Niên có hỏi Lục Tri Chu, hắn nói chính là ngủ không tồi, không biết thiệt hay giả, có điều thoạt nhìn rất có tinh thần. 

Hôm nay, điểm khác nhau duy nhất của Lục Tri Chu với ngày hôm qua chính là, sau khi hắn chở Tiêu Niên đến phòng làm việc xong lại không có lái xe rời đi, mà là mang theo một đống đồ ăn vặt trái cây, cùng Tiêu Niên đi lên lầu. 

Chờ tất cả mọi người quẹt thẻ cũng nhìn thấy được vị bạn trai của thầy Tiêu rồi, hắn mới tạm biệt Tiêu Niên, về nhà. 

Tiêu Niên đương nhiên biết Lục Tri Chu là có ý gì. 

Cái anh này sao lại buồn cười như vậy nha. 

Cứ coi như là báo đáp Lục Tri Chu tối qua không có trêu chọc cậu ôn tập lại lời thổ lộ của hắn đi, cho nên Tiêu Niên sẽ không nói ra. 

Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Niên lại tiếp tục cuộc sống ngày qua ngày, tới studio, tập nhảy, lên lớp, tan tầm. 

Không giống nhau chính là, Lục Tri Chu cũng không rảnh rỗi, hắn có lớp, có toạ đàm, có họp, cũng bắt đầu nghiên cứu hạng mục mới, cho nên không thể đón đưa Tiêu Niên mỗi ngày được. 

Mà vấn đề giấc ngủ của Lục Tri Chu thì hình như cũng tốt hơn rồi. 

Bởi vì việc này mà gần đây, trình duyệt trên điện thoại của Tiêu Niên cũng toàn là vấn đề liên quan đến y học. 

Đương nhiên, bình luận cậu nhận được cũng vớ va vớ vẩn, nói cái gì cũng có, còn có bác sĩ nói Lục Tri Chu không phát dục bình thường, về sau trí lực sẽ bị tổn hại, bảo cậu mang Lục Tri Chu đi khám khoa não. 

Cái này còn làm Tiêu Niên tốn 20 đồng, Tiêu Niên tức điên, trực tiếp trả lời vị bác sĩ kia ‘khám não con mẹ anh, anh mới cần đi khám não ấy.’ 

Theo lời của Lục Tri Chu thì, đây là vấn đề về thói quen. 

Xem xong rất nhiều đáp án, cũng sắp trở thành một nửa bác sĩ tương quan, Tiêu Niên cảm thấy, có lý. 

Lúc đó, Tiêu Niên đang nằm trong căn phòng lúc trước của mình, mà hôm nay bấm tay tính toán, vừa lúc tới thời hạn ngủ chung một tuần giữa cậu với Lục Tri Chu. 

Đúng vậy, hôm qua ngủ là xong rồi. 

Tối nay, Lục Tri Chu có cuộc họp, Tiêu Niên liền về nhà trước, tập nhảy xong cả người là mồ hôi nên cũng tắm trước rồi, báo cáo cho Lục Tri Chu xong liền nằm liệt trên giường, bắt đầu bất tận chờ đợi. 

Dùng máy tính bảng xem gameshow gần hết, cậu rốt cuộc mới nhận được tin nhắn từ Lục Tri Chu. 

“Xong họp rồi.” 

Tiêu Niên không biết chính là, Lục Tri Chu vừa gửi tin nhắn này đi, ở phía sau liền có người gọi hắn: “Thầy Lục.”

Lục Tri Chu cất điện thoại lại, quay đầu nhìn người lạ mặt nọ: “Xin chào.” 

Buổi họp mà Lục Tri Chu tham dự tối nay cũng chỉ là râu ria, nhưng hắn cùng với mấy vị giáo sư bị điểm danh nhất định phải có mặt, cuối cùng còn phải lên tiếng, giảng giải một ít quan điểm của chính mình. 

Ngồi phía dưới, ngoại trừ các vị giáo sư chuyên ngành, còn có một vài học sinh. 

Lục Tri Chu nghĩ, người này hẳn là một trong những học sinh hôm nay. 

Người này rất khách khí mà nhìn Lục Tri Chu cười cười, lấy ra một quyển vở: “Thầy Lục, về những vấn đề mà thầy vừa nói, em có một câu hỏi muốn hỏi ạ.”

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng: “Cậu hỏi đi.”

Hai người vừa nói chuyện, WeChat trên tay Lục Tri Chu lại rung vài cái. 

Hắn cúi đầu liếc nhìn, là Tiêu Niên nhắn tin trả lời hắn. 

Có điều hắn không có mở ra xem, mà là trước tiên nhận lấy bút từ học sinh, trả lời câu hỏi cho cậu học sinh này. 

“Vâng, cảm ơn thầy ạ.” Trả lời xong, cậu học sinh này mới nhận lấy bút về.

Lục Tri Chu hỏi: “Cậu là hệ vật lý sao?”

Cậu ta lắc đầu: “Không phải, em là hệ tài chính, chỉ là em cảm thấy rất hứng thú với môn vật lý.” 

Lục Tri Chu gật gật đầu: “Còn có vấn đề gì không?”

Trịnh Lĩnh nói: “Đã không có, cảm ơn thầy ạ.” Cậu ta lại nói: “Thầy, em tên Trịnh Lĩnh, nhớ mặt em nha.” 

Lục Tri Chu khách khí cười cười.

Không còn chuyện gì nữa, Lục Tri Chu xoay người rời đi, chưa đi được hai bước đã nhìn thấy Lâm Nhạc Phàm đứng ở cửa chờ hắn. 

Vừa đi qua, hắn liền nghe thấy Lâm Nhạc Phàm tặc lưỡi.

Lục Tri Chu mặc kệ hắn ta.

Nhưng Lâm Nhạc Phàm lại có thể tự mình để ý chính mình.

“Tiêu Niên biết cậu được hoan nghênh ở trường học như vậy không?” Lâm Nhạc Phàm cười gian: “Tỉnh thoảng lại có người bởi vì cậu mà thích vật lý.” 

Lục Tri Chu đột nhiên cười khẽ: “Cậu biết Tiêu Niên trộm mua sách vật lý sau lưng tớ không?” 

Lâm Nhạc Phàm nha một tiếng: “Cậu cứ khoe đi.” 

Vẻ mặt kia Lục Tri Chu chỉ có hai chữ đắc ý, chẳng giống cả tối nay chút nào.

“Thế nào? Solo 27 năm, thoát kiếp độc thân cảm giác ra sao?” Lâm Nhạc Phàm hỏi.

Lục Tri Chu cười: “Vui sướng.”

Lâm Nhạc Phàm: “Nhìn là biết! Học trò của tớ đều tới hỏi tớ có phải thầy Lục đã có người yêu rồi không.” 

Lục Tri Chu: “Nói cho bọn họ đúng vậy.”

Lâm Nhạc Phàm cười phá lên: “Cứu mạng, trạng thái bây giờ của cậu, nói sao đây, cậu giống như đang ở trong một cái bong bóng màu hồng ấy.” Lâm Nhạc Phàm: “Sao trước kia tớ lại không phát hiện cậu là người thế này nhỉ?”  

Lục Tri Chu còn rất kiêu ngạo: “Thầy Tiêu dạy giỏi thôi.” 

Lâm Nhạc Phàm cười: “Là dạy rất giỏi, hay là điều giáo giỏi?” 

Lục Tri Chu: “Đều được.”

Lâm Nhạc Phàm tặc lưỡi đến chua lòm.

Mà ở bên kia, Tiêu Niên gửi một đống tin nhắn cho Lục Tri Chu xong, rốt cuộc mới nhận được tin trả lời của Lục Tri Chu. 

“Lái xe.”

“Mang theo Lâm Nhạc Phàm, về trễ chút.”

Tiêu Niên: “Ừ”

Lại trong chốc lát: “Cậu ta về đến nhà rồi.”

Tiêu Niên: “Ừ”

Lại trong chốc lát, trực tiếp phát giọng nói lại đây: “Đến dưới lầu.”

Trước kia, vào những lúc thế này, Tiêu Niên khẳng định đã vọt tới trước cửa nghênh đón thầy Lục của chúng ta rồi. 

Nhưng là đêm nay không giống nhau, hôm nay là ngày thứ tám. 

Cho nên cậu trộm mở cửa phòng, nghe thấy Lục Tri Chu đi vào nhà, đóng cửa lại, liền nhào lên giường. 

Quả nhiên không lâu sai, cậu liền nhận được tin nhắn của Lục Tri Chu: “Không ở nhà?” 

Tiêu Niên: “Ở phòng của em.”

Cậu nhấp môi, lại bổ sung một câu: “Hết bảy ngày rồi, Lục Tri Chu tiên sinh.” 

Gửi xong, cậu liền đặt điện thoại lên bụng chờ đợi, vậy mà có chút hồi hộp. 

Không nghĩ tới, Lục Tri Chu lại hành động nhanh như vậy, Tiêu Niên mới ở trong lòng đếm tới 8, Lục Tri Chu đã gõ cửa đi vào. 

Tiêu Niên không nhịn được cười ra tiếng, rồi trước khi Lục Tri Chu bước tới gần thì lăn một cái, lăn đến bên trong giường. 

Lục Tri Chu đi tới, hắn túm chặt lấy chân Tiêu Niên, từ đầu giường kéo cậu đến cuối giường. 

“Ê ê ê!”

Tiêu Niên căn bản chưa kịp giãy giụa, thì đã bị Lục Tri Chu khiêng lên. 

Không lâu sau, người này đã bị ném lên giường lớn của Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu từ trên cao nhìn xuống Tiêu Niên: “Chơi vui không?”

Tiêu Niên liên tục lắc đầu.

Lục Tri Chu: “Một hai phải chọc anh tức giận?”

Tiêu Niên hắc một tiếng, cười rộ lên: “Lão công~”

Lục Tri Chu không nói.

Nhưng là rất nhanh, Lục Tri Chu liền cười.

Lục Tri Chu: “Em nói có phải em thiếu bị thu thập không?”

Tiêu Niên gật đầu, chụm hai tay lại với nhau, hai mắt cong cong: “Đúng đó.” 

Vẻ mặt khiêu khích kia, Lục Tri Chu trực tiếp nửa quỳ xuống, dùng một tay nắm lấy hai cổ tay Tiêu Niên, đè lại ở phía trên đầu cậu. 

Lục Tri Chu: “Chờ lát nữa đừng khóc.”