Dứt ra từ trong hồi ức, tôi không để ý lắm mà lắc đâu: “Cũng không tính là sỉ nhục, nếu không có bố anh ta, tớ sẽ không có tiền cho ông nội phẫu thuật, cũng sẽ không có cơ hội đi du học tốt như vậy.”
Tôi lại nhìn về phía Mộ Phàm thay đổi đề tài: “Ngày mai tôi phải về trường, Mộ Phàm, sau này anh phải chăm sóc tốt cho Vi Vi, cô ấy mang thai có rất nhiều lúc đều không thuận tiện.”
Mộ Phàm ôm lấy bả vai Lâm Vi, gật đầu nói: “Ừm, chờ tôi bận xong đợt này, những ngày kế tiếp tôi sẽ có thời gian ở bên Vi Vi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Sau khi đưa hai người họ về nhà, tôi lại ra ngoài mãi đến tối mới lái về nhà.
Đây là một toà dân cư kiểu cũ, bên trong truyền đến mùi thơm của đồ ăn.
Tôi leo lên lầu 3, đứng bên ngoài gõ cửa.
Ông bà nội vì tôi về nước mà từ quê lên đây.
Rất nhanh cửa đã mở, bên trong lộ ra khuôn mặt của Giang Trì.
“Uyển Uyển, em về rồi à? Mau đi rửa tay đi, anh nấu cơm xong rồi.” Trên người anh buộc tạp dề, tay cầm muôi, trông như người chồng nội trợ trong gia đình.
Ông bà nội cũng ở bên trong nói: “Uyển Uyển, mau đi rửa tay, Tiểu Trì làm cá hầm ớt thơm lắm.”
Tôi: “…….”
Trên bàn ăn, Giang Trì nói đùa cho ông bà nội cười ha ha, tôi chọc miếng cá trong bát, không biết tại sao chuyện lại phát triển thành thế này.
Chờ mãi đến khi Giang Trì đi rửa chén với ông nội, tôi hỏi bà nội mới biết được lúc chiều Giang Trì đến tìm tôi, đợi mãi không thấy tôi về nên liền đi câu cá với ông nội.
Không ngờ Giang Trì sẽ câu cá, hơn phân nửa cá trong thùng đều là anh câu được.
Sau khi ăn xong, ông bà nội đi xuống lầu cho tiêu cơm, tôi với Giang Trì đi theo sau bọn họ không xa không gần.
Giang Trì muốn nắm tay tôi, sau khi bị tôi hất ra vài lần thì tủi thân nói: “Em ngủ anh rồi mà tay cũng không cho nắm.”
Tôi bình thản nói: “Giang Trì, chúng ta chia tay rồi.”
Anh “hừ” một tiếng, ra vẻ “đừng mơ lừa anh” nói: “Uyển Uyển, anh từ chỗ ông nội biết rồi, em không kết hôn mà là đi du học.”
Tôi liếc anh một cái hỏi: “Vậy anh có biết tôi ở nước ngoài có bạn trai rồi không?”
“Em lại lừa anh đúng không?”
“Tin hay không thì tuỳ anh.”
Giang Trì dừng chân lại, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Em chia tay với hắn ta, cho anh thượng vị.”
“……”
Anh giỏi tưởng tượng thật đấy.
“Giang Trì, đừng giống như trẻ con thế.”
Giang Trì lập tức như quả bóng bị xì hơi, trên mặt treo một nụ cười miễn cưỡng nói: “Trong nước một người, nước ngoài một người, cũng không mâu thuẫn lắm.”
Trên mặt anh đang cười nhưng đôi mắt lại giống như đang khóc.
“Anh làm bé. Anh xem chòm sao trên mạng nói, người có nốt ruồi trên má dễ làm tiểu tam, dù sao làm tiểu tam cũng là số mệnh của anh rồi, anh hiểu mà.”
“……”
4.
Giang Trì đi theo tôi đến cửa tiểu khu, tôi hạ lệnh đuổi khách với anh.
“Trời tối rồi, chúng ta phải đi ngủ.”
Giang Trì chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc nói: “Uyển Uyển, trời tối quá, một mình anh về nhà sợ lắm.”
Tôi vạch trần lời nói dối sứt sẹo của anh: “Năm đó lúc anh theo dõi tôi với Khương Trì sao không sợ?”
“……”
“Được rồi.” Giang Trì lưu luyến nhìn tôi, “Uyển Uyển, anh phải đi rồi, ngày mai gặp.”
Tôi phất tay với anh.
Giang Trì đi được hai bước đột nhiên lại vòng về, ôm chặt tôi nói: “Uyển Uyển, không biết tại sao trong lòng anh rất bất an, anh có thể không đi được không?”
“Lần trước anh cũng như vậy, sau đó tìm đâu cũng không thấy em.”
Tay tôi nâng lên rồi lại rơi xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Giang Trì, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Cái ôm của anh vẫn luôn ấm áp, tôi nhắm mắt lại đẩy anh ra.
Giang Trì bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Lòng dạ em cứng rắn như đá, cũng may anh dịu dàng như nước.”
“…….”
Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với anh, hẳn là anh muốn nói rằng nước chảy đá mòn.
Việc học còn chưa xong, lần này tôi về nước có hai nguyên nhân, một là nhớ bạn bè người thân, hai là vì tránh lúng túng.
Vốn dĩ xin nghỉ nửa tháng, không nghĩ đến ngày thứ ba trở về đã đụng phải Giang Trì.
Tôi không thể không kết thúc sớm kỳ nghỉ mà quay về trường.
Sáng sớm hôm sau lúc trời mới tờ mờ, tôi liền ngồi xe taxi ra sân bay.
Trên đường không có nhiều xe, một chiếc Cayenne không xa không gần đi theo sau chúng tôi.
Lúc đến sân bay thì trời đã sáng, tôi xuống xe muốn đi vào trong, một bàn tay kéo cổ tay tôi lại, giọng nói tràn ngập lệ khí truyền đến từ sau lưng.
“Anh nói ngày mai gặp thì là ngày mai gặp, Đường Uyển, em cho rằng anh còn ngốc giống như một năm trước, để em một lần nữa biến mất trước mặt anh à?” Giang Trì kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt, “Anh nói cho em biết, đừng mơ vứt bỏ anh.”
Người đi qua lại bên cạnh càng ngày càng nhiều, loa phát thanh vang lên nhiều lần, tôi từ bỏ việc giãy giụa, chỉ bất đắc dĩ nói: “Giang Trì, chúng ta không có tương lai.”
Anh không tin: “Em chưa từng thử với anh, sao biết không có tương lai?”
“Thử rồi.” Giọng nói tôi nhẹ đến mức gần như không nghe rõ.
Lời nói của bố Giang Trì vang lên trong đầu tôi.
“Bạn học Đường, Giang Trì nhà tôi ngây thơ đơn thuần, từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với nói dối và lừa gạt.”
“Theo tôi được biết, bạn học Đường từng nhiều lần lợi dụng thằng bé để đạt được mục đích nào đó.”
“Tôi có thể hiểu được, dù sao thì hoàn cảnh tạo thành tính cách. Giang Trì có lẽ nhất thời cảm thấy cô mới lạ, nhưng dần dần thì cô với nó thích hợp không?”
Khi đó tôi trả lời như thế nào.
Tôi nói: “Cháu yêu Giang Trì, cháu sẽ nỗ lực để đứng ngang hàng với anh ấy.”
Bố Giang Trì khẽ cười như thể đang cười nhạo tôi ngây thơ.
“Giang Trì lớn lên trong sự yêu thương, không cần tình yêu không đáng một đồng của cô…..”
Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Trì, biểu cảm hờ hững nói: “Tôi thử rồi, cho nên mới biết bản thân không yêu anh.”
Cơ thể anh cứng đờ, chua xót nói: “Anh không tin, không yêu anh thì tại sao lại muốn hôn anh? Không yêu anh thì tại sao lại muốn làm chuyện thân mật với anh?”
“Chơi anh thôi, muốn nhìn Giang đại thiếu gia kiêu ngạo khổ sở đáng thương vì tình.”
“Vậy em chơi anh tiếp đi.”
“Chán rồi.”
“Em mới chơi anh một lần sao lại chán được? Em biết mà Uyển Uyển, anh rất dũng mãnh.”
Anh nhìn qua vừa tự tin vừa thẹn thùng.
“……”
Một lần nữa tôi lại bị mạch não của Giang Trì thuyết phục.
Tôi chỉ đành nhắc lại: “Tôi có bạn trai rồi.”
Giang Trì gật đầu, nói một cách đương nhiên: “Anh biết, anh là tiểu tam mà.”
Mọi người đi ngang qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt khiếp sợ.