Tôi mở cửa thì nhìn thấy Tầm Lâm Chiếu mang một bó hoa hồng đứng ở cửa.
Chúng tôi liếc nhau, anh hơi cao giọng.
“Đường Uyển, em đừng giận, lần sau anh không dám ra ngoài ăn cơm với đàn em nữa.”
“……..”
Phía đối diện phát ra tiếng then cài cửa chuyển động, giây tiếp theo Giang Trì xuất hiện trước mặt.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Trùng hợp quá, đàn anh Tần.”
Giang Trì mạnh mẽ chen vào giữa chúng tôi, cướp hoa hồng trong tay Tần Lâm Chiếu: “A! Gần đây tôi đang học cắm hoa, hoa này rất thích hợp, đàn anh Tần không ngại chứ?”
Tần Lâm Chiếu: “Có hơi để ý, đây là tôi dùng để chịu đòn nhận tội với Đường Uyển, trên đó có gai nhọn để cho cô ấy đập tôi.”
Giang Trì âm dương quái khí nói: “Đàn anh Tần, nhìn qua anh có vẻ hào hoa phong nhã, không ngờ lại ngầm biết chơi đấy.”
“Cũng được, chủ yếu là Đường Uyển thích.” Tần Lâm Chiếu nháy mắt với tôi, ý bảo tôi mau diễn đi.
Giang Trì vừa tức giận vừa tủi thân hỏi tôi: “Sao trước đây em không chơi như thế với anh?”
Tôi: “…….”
Đối diện với đôi mắt như bốc hoả của anh, tôi nghẹn ra một câu: “Xin lỗi, tôi thích kiểu cháy cơ.”
Tần Lâm Chiếu: “……..”
Anh sâu kín liếc mắt nhìn tôi một cái, lộ ra vẻ khó xử “Thế này thì anh nói tiếp kiểu gì”.
Giang Trì nói năng đầy khí phách: “Anh còn chưa đủ cháy à? Anh còn làm tiểu tam cho em, anh sắp hoả táng luôn rồi đây này!”
Tôi: “…….”
Tần Lâm Chiếu: “…….”
Tần Lâm Chiếu ho khan một tiếng: “Đường Uyển thích kiểu ngoài lạnh trong nóng, kiểu không có lửa đã tự cháy như Giang tiên sinh thật sự quá trắng trợn.”
Tôi gật gật đầu, căng da đầu nói: “Đúng vậy, tôi thích kiểu cháy như không cháy giống đàn anh, kiểu quá trắng trợn như anh ngược lại lại không có sức quyến rũ.”
Giang Trì hung hăng trừng mắt với Tần Lâm Chiếu, ném hoa lên người anh ấy nói: “Học sinh giỏi các người đúng là biết nhiều cách cháy.”
“……..”
Anh lại nhìn về phía tôi, đôi mắt bỗng đỏ lên: “Trước kia em thích cái loại cháy như Khương Trì, bây giờ lại thích cách cháy như họ Tần này, từ nhỏ anh đã học không giỏi, không cháy được như bọn họ. Em không thể thích kiểu thuần khiết một chút được à?”
“…….. Khẩu vị của tôi khá gian xảo, không thể ăn thứ quá thanh đạm.”
Tầm Lâm Chiếu đi đến bên tôi, nửa ôm tôi, thở dài nói: “Xin lỗi, khiến Giang tiên sinh chê cười rồi.”
Anh ngầm nhéo vai tôi, tôi lập tức phối hợp mà dựa vào lòng anh, giả vờ thân mật.
Giang Trì nhìn thấy chúng tôi ôm nhau, tức đến phát khóc, xoay người đi xuống lầu.
“Họ Tần, tôi nguyền rủa anh cháy trọng thương luôn.”
8.
Giang Trì vừa đi, chúng tôi lập tức tách ra.
Không khí xấu hổ lan tràn, Tần Lâm Chiếu mở miệng trước: “Không mời anh vào trong ngồi một lát sao? Bây giờ anh đi chẳng may gặp Giang Trì không phải là thất bại trong gang tấc à?”
Tôi đứng sang một bên mời anh ấy vào.
Chúng tôi ngồi trên sofa, nhìn bóng dáng Giang Trì nổi giận đùng đùng rời đi dưới lầu.
Tần Lâm Chiếu hỏi: “Bạn học nhỏ thật đáng thương, có thể nhìn ra cậu ta thật lòng yêu em, sao em lại muốn từ chối?”
Giang Trì biến mất bên ngoài tiểu khu, tôi nói: “Em vẫn chưa có tư cách yêu anh ấy.”
Tần Lâm Chiếu sửng sốt nói: “Đường Uyển, em rất giỏi, đừng xem thường bản thân.”
Tôi như tự mổ ngực mình, bên trong là trái tim chảy m.á.u đầm đìa.
“Tiền em ra nước ngoài học, tiền thuốc men của ông nội đều là bố của Giang Trì cho. Cái giá phải trả là em phải rời khỏi thế giới của Giang Trì.”
“Ra nước ngoài học, chắc là bố của Giang tiên sinh yêu cầu nhỉ.” Anh sờ sờ đầu tôi, có chút đau lòng, “Đừng trách bản thân, một sinh viên như em có thể làm gì được đây?”
Cho dù là bây giờ, tôi vẫn bất lực như trước.
Tương lai mù mịt, tôi không có cách nào xác định bản thân có thể đi vào thế giới của Giang Trì hay không.
Tần Lâm Chiếu rút tay lại: “Anh sẽ giúp em, nhưng mà anh cảm thấy em với Giang tiên sinh không nên như thế.”
Tôi lắc đầu: “Trong hiện thực cô bé lọ lem không có xe ngựa bí đỏ.”
Anh nói: “Em không phải cô bé lọ lem, là dũng sĩ vượt mọi trông gai.”
“Trở về đi, lâu đài cần dũng sĩ, quốc vương cũng cần dũng sĩ.”
Tôi chần chờ một lát.
Tần Lâm Chiếu cười nói: “Em sợ làm anh tổn thương à? Dũng sĩ yêu quý, quốc vương không yếu ớt như em tưởng đâu, cũng không phải không biết phân biệt công và tư.”
“Anh luôn luôn quý trọng nhân tài, lần này cố ý về nước giữ em lại là vì năng lực của em.”
Sau khi nói rõ chuyện này với Tần Lâm Chiếu, cuối cùng tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Màn kịch sau đó cũng thuận buồm xuôi gió.
Giang Trì sa sút tinh thần vài ngày.
Thừa dịp này, tôi với Tần Lâm Chiếu đi nước ngoài.
Lúc ở sân bay, tôi luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nhìn chằm chằm tôi nhưng khi quay đầu lại tìm thì không thấy gì.
Tất cả mọi thứ một lần nữa đi vào quỹ đạo, tôi lại trở về cuộc sống với ba điểm là trường học, công ty với chung cư.
Ba tháng sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, bên trong lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Uyển Uyển, quay đầu lại.”
Tôi kinh ngạc xoay người liền thấy Giang Trì.
Anh bĩu môi, cực kỳ tủi thân nói: “Cái ngôn ngữ này khó học thật đấy.”