Anh Chỉ Là Một

Chương 23: Ái mộ



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Thương Giới cẩn thận bước đi, lưu luyến không muốn lên tầng, Mai Ngọc cao giọng nói: "Nếu dám nghe lén, mẹ sẽ thực sự đưa chi phiếu."

Chỉ nghe "sầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại.

"Ai thèm nghe lén, con không thèm nghe lén!"

Mai Ngọc quay đầu lại, cười nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Nó đó, cũng sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn còn giống như trẻ con."

Giang Tỉnh Tỉnh thấy trên mặt bà có nụ cười dịu dàng, cô hơi nghi hoặc xen lẫn khó hiểu, "Cô Mai, cô biết anh ấy..."

Mai Ngọc mở miệng nói thẳng, "Đó không phải lão đại."

Giang Tỉnh Tỉnh lập tức hiểu ra, Mai Ngọc cũng giống Lâm Xuyên, đều biết chuyện, hơn nữa không có khúc mắc trong lòng.

"Đến giờ cô vẫn không cảm thấy nó có bệnh, khi thì nó nghiêm túc, khi thì lại hoạt bát tự tại, nhưng dù nó biến thành dáng vẻ gì, nó vẫn là nó thôi."

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu, cô hiểu lời Mai Ngọc nói. Là một người mẹ, cho dù tính cách của con mình ra sao, đó vẫn luôn là con trai của bà, chuyện này sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

"Cô Mai, vì sao anh Thương lại mắc loại bệnh này?" Giang Tỉnh Tỉnh tò mò hỏi.

Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu cô từ rất lâu, Thương Giới không nói nguyên nhân, nhưng mẹ của anh có thể giải đáp.

Nhớ lại chuyện quá khứ, trong lòng Mai Ngọc vẫn còn sợ hãi.

"Nó là con trai duy nhất trong nhà, thông minh bẩm sinh, bố nó ký thác rất nhiều kỳ vọng vào nó, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Năm nó mười hai tuổi, cô dẫn nó tới dự tiệc ở một gia đình nọ, nó và bé gái nhà đó bị bắt cóc."

"Bắt cóc!" Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt, vội truy hỏi: "Sau đó thì sao, có cứu được không?"

"Sau sáu ngày năm đêm tìm kiếm, cảnh sát dốc toàn lực truy bắt nhưng không có kết quả, mọi thứ rơi vào đường cùng, ấy thế mà nó lại tự mình quay về."

Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên nhớ tới, bà Giang có nói cô cũng từng bị bắt cóc, cũng vào khoảng thời gian đó, bà nhận nuôi cô.

Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Vậy cô bé nhà kia, bây giờ..."

"Ừm, bây giờ cô bé kia sống rất tốt, giờ đang ra nước ngoài du học, tuổi cũng xấp xỉ tuổi cháu."

Tâm của Giang Tỉnh Tỉnh vội thả lỏng, nghĩ chắc chỉ là trùng hợp....

"Đám buôn người kia thật là đáng giận." Giang Tỉnh Tỉnh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đúng vậy, trải qua chuyện đáng sợ như vậy, trong đêm đó, nó như trở thành một người khác, không khác gì đám công tử thế gia quần áo lụa là, hành vi phóng đãng, ăn chơi xa xỉ, có một lần còn khiến bố nó tức tới nỗi nhập viện. Từ lúc đó, cô và bố nó như có hai đứa con, bởi vì nó có hai nhân cách, tâm lý và vật lý trị liệu đều từng thử, nhưng không có hiệu quả."

"Đứa nhỏ dần lớn lên, nhà cô cũng dần chấp nhận lão nhị. Sau này lão đại ra nước ngoài du học, gặp được bác sĩ Lawrence, phương pháp cậu ấy sử dụng rất tốt, thời gian lão nhị xuất hiện càng ngày càng ít."

"Thì ra là vậy."

"Lão nhị làm việc tùy tiện, rất hay làm bậy. Có lúc cô đã nghĩ, lão đại là do cô và bố nó lựa chọn cuộc đời cho nó, còn lão nhị, là nó tự vì mình lựa chọn cuộc đời."

Không ai hiểu con bằng mẹ, Giang Tỉnh Tỉnh không thể tin được Mai Ngọc có thể nghĩ thông suốt như vậy. Mai Ngọc nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, "Từ nhỏ lão nhị đã được nhiều cô gái thích, nếu không phải lão đại ra tay phá hư chuyện tốt của nó, cô nghĩ đám bạn gái cũ của nó cũng đủ để xếp một bàn mạt chược."

Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu cười, "Cũng thật đáng thương."

"Ai nói không phải đâu." Mai Ngọc mỉm cười, mặt mũi hiền lành nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, "Cô nhìn nó lớn lên, chưa từng thấy nó quan tâm cô gái nào như cháu, vì muốn được ở bên cạnh cháu, thế nhưng nó lại bắt chước lão đại. Phải biết là nó rất ghét dáng vẻ chính trực nghiêm túc của lão đại, bắt nó ngồi trong văn phòng một lúc, quả thực chẳng khác gì đòi mạng của nó."

Giang Tỉnh Tỉnh hiểu được, tính cách thứ nhất rất yên tĩnh, mà tính cách thứ hai lại động kinh như người bệnh, khó mà tin được anh dành phần lớn thời gian ở công ty xử lý công việc, giấu diếm người khác, giả bộ ổn trọng, hẳn là trong lòng rất khó chịu.

"Cô Mai, cháu biết anh ấy vì cháu mà trả giá rất nhiều, cháu cũng thực sự thích anh ấy, cháu biết mình không xứng với anh ấy, nhưng hiện tại có thể khiến anh ấy vui vẻ, cháu rất thỏa mãn."

Mai Ngọc lắc đầu, "Nhà giàu luôn quan trọng gia cảnh, nhưng Mai Ngọc cô không theo khuôn phép như vậy, cô chỉ hy vọng con trai cô vui vẻ hạnh phúc."

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu, cũng yên tâm phần nào.

Mai Ngọc tiếp tục nói: "Hôm nay cô tìm cháu tâm sự, không phải để ném chi phiếu mấy triệu vào mặt cháu, ép cháu chia tay con trai cô. Nói nhiều như vậy, cô chỉ muốn nhắc nhở cháu, nếu cháu quyết định bên nó, vậy thì cháu có thể giống cô, thừa nhận nó ở hiện tại, cũng thừa nhận nó sẽ biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác ở tương lai không?"

Giang Tỉnh Tỉnh đưa một cốc nước ấm, nói với anh ta: "Tiền bối, có phải hôm nay tôi diễn không tốt không, nếu có vấn đề gì thì chúng ta có thể trao đổi."

"Không phải do cô..." Thời Nghị nhận lấy cốc nước, một hơi uống sạch, "Cô diễn rất tốt, chỉ là tôi không tìm được cảm giác."

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu, an ủi, "Tiền bối, cố lên!"

"Được! Cố lên!"

Bắt đầu lại một lần nữa, rốt cuộc Thời Nghị cũng rút súng ra, nhắm ngay vào trán Giang Tỉnh Tỉnh, đến lúc này, thần sắc của Giang Tỉnh Tỉnh mới có chút biến đổi, khóe môi cô nở nụ cười thê lương, từng bước tới gần Thời Nghị.

Thời Nghị liên tục lùi về phía sau, tay cầm súng cũng bắt đầu run, thắng bại giữa hai người đã rõ.

"Nổ súng đi." Cô khàn giọng nói: "Nổ súng giết tôi đi."

"Bạch Khanh Khanh, cô đừng có ép tôi." Thời Nghị run rẩy mở chốt.

Giờ phút này, cặp mắt đen của Giang Tỉnh Tỉnh nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ muốn nói, cuối cùng lại hóa thành nụ cười thê lương.

Ánh mắt như đang diễn của cô, mọi người đều có thể thấy được.

Ngay cả đạo diễn Cố Diệp cũng kinh ngạc, tuổi còn trẻ mà đã diễn được như vậy, thần thái khó có thể diễn được, cô lại chỉ cần dùng đôi mắt đã có thể khiến người xem cảm nhận được cả nội dung của bộ phim.

Kỹ năng diễn đỉnh cao như vậy mà còn không thể nổi tiếng, giới giải trí cũng không cứu được nữa.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Giang Tỉnh Tỉnh chạm vào họng súng, cô khàn giọng nói, "Giết tôi đi, vậy là tôi có thể giải thoát rồi."

Ngay tại giây phút Thời Nghị hoảng loạn, Giang Tỉnh Tỉnh dùng sức, đoạt được súng trên tay anh, nắm chặt trong tay.

Chỉ dựa vào đôi mắt đó, cục diện nháy mắt xoay chuyển trong tích tắc.

Lúc này đạo diễn kêu dừng lại, vô cùng kích động, "Tỉnh Tỉnh, thật sự quá tuyệt vời! Tôi... thật sự không biết hình dung như thế nào, cảnh vừa rồi quá hợp ý tôi!"

Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Là công của tiền bối Thời Nghị, anh ấy dẫn dắt tôi đấy."

Giang Tỉnh Tỉnh rất khiêm tốn, nhưng cũng là lời nói thật, Thời Nghị thuộc phái thực lực, không biết vì sao lúc nãy lại thất thần, nhưng sau khi tập trung chú ý, anh liền nhập vai, phối hợp với Giang Tỉnh Tỉnh, cảm giác như hai cao thủ đang so chiêu.

Cảnh diễn này, tất cả mọi người đều tập trung vào ánh mắt hai người, vẫn luôn trong trạng thái phấn khích, không thể quay về bình thường được.

Giang Tỉnh Tỉnh hoàn thành cảnh quay hôm nay, lúc thay quần áo xong, chuẩn bị rời đi, Thời Nghị mặc chiếc áo len đuổi theo, "Tỉnh Tỉnh, cô đợi chút."

"Tiền bối, còn có chuyện gì sao?"

"Bên ngoài tuyết lớn, để tôi đưa cô về." Thời Nghị lấy ô che cho cô, "Để tôi gọi trợ lý lái xe tới, rất nhanh sẽ tới đây."

"Tiền bối, không cần đâu, cạnh trường quay có trạm xe buýt công cộng, tôi tự về cũng được."

"Sau vai diễn này, chắc chắn là cô có thể nổi tiếng, sau này cũng không cần phải đi phương tiện công cộng, cô sẽ có xe của mình, còn có trợ lý riêng, cô nhất định sẽ bùng nổ!"

Trong ánh mắt Thời Nghị nhìn cô còn có chút đau lòng.

Giang Tỉnh Tỉnh không thấy ánh mắt của anh ta, nếu thấy thì cô đã phát hiện, anh ta không hề che dấu chút ái mộ nào với cô.

Cô thoải mái cười nói: "Cảm ơn lời chúc của tiền bối."

Thời Nghị thấy nụ cười như tia nắng của cô, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, chưa từng có cô gái nào khiến anh có cảm giác như vậy.

"Cô không cần gọi tôi là tiền bối, tuổi chúng ta cũng tương đương nhau, nếu không ngại, cô có thể gọi thẳng tên tôi." Hai tai Thời Nghị đỏ lên.

Giang Tỉnh Tỉnh đang muốn trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn xuyên qua anh ta, sau lưng anh ta là...

Tuyết bay lả tả, cuối ngã tư của con phố Thượng Hải cổ xưa, Thương Giới mặc áo khoác màu đen, trên cổ choàng chiếc khăn quàng cổ màu xám, anh chống một chiếc ô đen, giống như mấy nhân vật được vẽ trong các bức họa dân quốc ngày xưa, cũng không biết đã đứng ở ngã tư bao lâu rồi....

Mắt Giang Tỉnh Tỉnh sáng lên, cô tạm biệt Thời Nghị, đi tới chỗ Thương Giới.

"Sao anh lại tới đây."

"Tuyết rơi, anh tới đón em."

Giang Tỉnh Tỉnh đau lòng, "Anh bận như vậy, không cần đến đây đâu."

Anh gỡ chiếc khăn quàng cổ của mình xuống, choàng lên cổ Giang Tỉnh Tỉnh, một vòng lại một vòng, cho đến khi cô được vây kín, cái miệng nhỏ nhắn bị che lại, chỉ chừa lại một đôi mắt sáng ngời.

Tay anh cầm khăn quàng cổ, kéo cô lại gần mình, cũng không e ngại có người đàn ông khác đứng gần đó, cúi đầu hôn cô.

Môi cô hơi lạnh, anh dùng lưỡi làm ấm nó, nhấm nháp hồi lâu mới khiến đôi môi cô dần ấm lên.

Hai má Giang Tỉnh Tỉnh đỏ hồng, nhẹ nhàng đẩy anh, thấp giọng nói, "Được rồi."

Thương Giới xoa trán cô, cười nói: "Đi thôi, về nhà."

"Vâng." Giang Tỉnh Tỉnh tự giác nắm tay anh, quay đầu nói với Thời Nghị, "Tiền bối, tôi về trước đây."

Thời Nghị vẫy tay chào tạm biệt cô, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ say mê, mà Thương Giới hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, con ngươi dịu dàng dần thu lại, có chút ý uy hiếp và cảnh cáo.

Thời Nghị lập tức dời mắt.

Cô gái dựa sát vào người đàn ông, bóng dáng hai người dần biến mất dưới lớp tuyết trắng đầu đường.

Giang Tỉnh Tỉnh vẫn luôn cần cù, đúng chuẩn hình tượng ba tốt, cho nên mọi người luôn coi cô là nữ cường nhân, giờ phút này khi ở cạnh người đàn ông của mình, cô mới có chút tính tình của một cô gái nhỏ.

Anh ta rất hâm mộ Thương Giới.