"Cô Giang, tôi có thể uống với cô một ly được không?"
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Giang Tỉnh Tỉnh.
Giang Tỉnh Tỉnh gian nan nuốt miếng bánh maracon, vẫn còn nửa miếng, cô không thể ăn tiếp, lại không biết nên để ở đâu, chỉ có thể xấu hổ cầm trong tay.
Nếu không vui thì có thể trực tiếp từ chối Hàn Lina là được rồi, đột nhiên lôi cô vào làm gì?
Bồi bàn đi tới, rót rượu nho vào chiếc ly trống không của Giang Tỉnh Tỉnh.
Thương Giới sải bước đi về phía cô.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy tò mò, hâm mộ xen lẫn ghen tỵ của mọi người, Giang Tỉnh Tỉnh có cảm giác vô cùng áp lực.
"Tổng giám đốc Thương, đã lâu không gặp."
Giang Tỉnh Tỉnh có quen biết với Thương Giới, đây không phải bí mật trong giới giải trí, trước đây Thương Giới trợ giúp cô nhiều lần, rất nhiều người biết.
Chỉ là hai người luôn khiêm tốn, ít cùng lộ diện trước công chúng, việc bảo đảm để tin tức không lọt ra ngoài cũng xử lí rất chuyên nghiệp, dần dà mọi người cũng quên đi mối quan hệ mỏng như lụa của hai người.
Giang Tỉnh Tỉnh chưa bao giờ dựa hơi Thương Giới để nổi tiếng, tất cả sự nổi tiếng gần đây đều do cô vượt qua thử thách để hoàn thành các tác phẩm nổi tiếng. Cho nên lần này khi hai người xuất hiện, mới khiến cho mọi người xung quanh nhớ ra, hai người này quen nhau. Hàn Lina tự mình đa tình, lập tức trở thành đối tượng bị chê cười trong mắt mọi người. Nếu để đám nhà báo lẻn vào chụp ảnh, dựa vào chuyện này để giật tít, không chừng ngày mai có thể lên trang nhất báo lá cải giới giải trí, sẽ vô cùng mất mặt.
Mấy cô gái khác đi tới, giả bộ an ủi, "Lina, chúng tôi không biết hai người họ quen nhau."
"Đúng vậy, Giang Tỉnh Tỉnh quen được nhân vật như Thương Giới, thảo nào lại nổi tiếng nhanh như vậy, cô đừng để ý."
"Ôi chao, Lina, mũi cô hơi lệch rồi."
Hàn Lina đỏ mặt, xấu hổ không chịu nổi, che mũi ra khỏi bữa tiệc.
Thương Giới không để ý đến ánh mắt người ngoài, đi tới, tự nhiên cụng ly với Giang Tỉnh Tỉnh, "Đã lâu không gặp."
Bốn chữ này Thương Giới nói ra, có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là lâu rồi không gặp, dù sao cũng vì lịch trình dày đặc nên cô cả ngày không thấy bóng người, ngay cả nhà cũng không về.
Người xung quanh vẫn nói chuyện, nhưng luôn làm như vô tình nhìn sang hai người, Giang Tỉnh Tỉnh không muốn bị nhìn ra manh mối gì, khách sáo nói: "Dạo gần đây anh Thương có bận không?"
"Cuối năm công ty phải làm hạng mục báo cáo tổng kết, còn tổ chức tiệc cuối năm cho nhân viên, mọi việc tôi đều phải xem qua."
Anh nói chuyện với cô cũng không như xã giao bình thường, qua loa cho xong, mà là thật sự trả lời câu hỏi của cô.
"Anh Thương vất vả, nhớ chú ý sức khỏe."
"Ngày nào tôi cũng tập gym, cơ thể tôi rất khỏe, thắt lưng vô cùng tốt, cảm ơn cô Giang quan tâm."
Vành tai Giang Tỉnh Tỉnh đỏ bừng, "Anh Thương không cần phải cảm ơn đâu."
"Vậy gần đây cô Giang có bận gì không?"
"Đóng quảng cáo, sắp tới sẽ đóng một bộ phim mới."
"Ồ, phim gì vậy?"
Thương Giới tỏ ra hứng thứ với lịch trình gần đây của một nữ diễn viên, đối với người xung quanh mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Nhưng nội dung cuộc nói chuyện của hai người rất bình thường, thực sự chỉ như bạn bè trò chuyện.
Có thể làm bạn với Thương Giới, đâu phải chuyện đơn giản, đừng nói đến việc anh không giao lưu nhiều với phụ nữ, dù là đối tượng hợp tác trong công việc cũng rất khó để trở thành bạn của anh.
Thương Giới đã mở miệng hỏi, Giang Tỉnh Tỉnh liền giải thích với anh, "Là bộ phim lấy bối cảnh nông thôn, tôi diễn vai một người phụ nữ nhà quê mất con, đi tìm khắp nơi, phát hiện chồng tráo con mình với con nhà giàu, cho đứa trẻ một gia đình khác, cuối cùng mọi thứ bị đảo lộn."
Thương Giới nghiêm túc lắng nghe, đánh giá, "Nghe có vẻ rất hay, nhưng tôi có ý kiến này, không biết cô Giang có muốn nghe không?"
"Anh Thương cứ nói."
"Cô dựa vào《 Điềm Chanh 》để lấy được tình cảm của fan trẻ tuổi, theo tôi thì nên rèn sắt khi còn nóng, tham gia mấy bộ phim tương tự, thể loại thanh xuân vườn trường rất được đón nhận, từ đó củng cố tình cảm của fan. Phải biết rằng phần lớn người hâm mộ là lớp trẻ, fan là những người có tiềm lực kinh tế chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí là không có. Một bộ phim xuất sắc cần một diễn viên xuất sắc, địa vị của diễn viên đó tác động rất lớn, điểm này mong cô Giang suy nghĩ kĩ."
Giang Tỉnh Tỉnh ngạc nhiên.
Những lời này giống hệt như những gì mà quản lý của cô từng nói, hiện tại cô không hợp để quay phim lấy bối cảnh nông thôn. Nhưng quản lý không giải thích kỹ càng, Thương Giới lại rất tỉ mỉ, nói rõ từng chỗ cho cô nghe.
Nhưng Giang Tỉnh Tỉnh có sự kiên trì của mình, cô muốn thử vai diễn mới, có sự thay đổi, cho nên khi nhận được kịch bản bộ phim này, cô liền đồng ý tham gia.
"Anh Thương không hy vọng tôi tham gia bộ phim này sao?"
"Tự cô có quyết định, tôi chỉ đề ra ý kiến cho cô thôi."
Giang Tỉnh Tỉnh cảm kích, "Cảm ơn anh."
"Ừ."
Một người đàn ông thận trọng trải đời sẽ không nói cho cô nên làm thế nào, cuộc đời mình phải do mình quyết định, người ta chỉ đưa ra điểm nhìn cho mình, còn quyết định vẫn ở trong tay bản thân.
Đối với chuyện này, Giang Tỉnh Tỉnh rất cảm động, từ lúc anh nói "Tự cô có quyết định, tôi chỉ đề ra ý kiến cho cô thôi", cô biết, mặc kệ bước đi này có chính xác hay không, nhưng việc lựa chọn người đàn ông này là hoàn toàn đúng đắn!
Mọi người thấy hai người cũng sắp nói chuyện phiếm xong, lập tức có người đàn ông tới bắt chuyện với Thương Giới, hy vọng có thể kéo gần quan hệ.
Không ngờ hai người này nói chuyện xong rồi nhưng vẫn không tách ra.
Giang Tỉnh Tỉnh ngồi trên ghế nhỏ ăn macaron, Thương Giới đứng ở quầy bar bên cạnh, mỉm cười nhìn cô, đôi mắt híp lại vì cười.
Giang Tỉnh Tỉnh nói macaron rất ngọt, ăn không nổi nữa, Thương Giới lập tức hạ mình mang nước tới cho cô.
Mọi người cảm giác như mắt mình sắp mù, xem ra hai người họ đúng là... bạn bè thân thiết!
Giang Tỉnh Tỉnh nói nhỏ với Thương Giới, "Anh cứ ở cạnh em, người ta sẽ không dám tới bắt chuyện với em."
"Có anh ở đây, em còn cần người bắt chuyện nữa sao?" Anh tự tin nói, một nửa tài nguyên của giới giải trí ở trên người anh đấy.
"Đương nhiên là cần." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Công ty kêu em tới để kết bạn, mở rộng mối quan hệ."
Thương Giới nở nụ cười, trêu tức: "Cho dù anh không tìm em thì cũng đâu có ai quan tâm đến em."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Được rồi, anh thắng.
Dù sao tất cả mọi người đều biết Thương Giới, mà Thương Giới lại đối xử tốt với cô, cho nên cô cũng không phải làm gì thêm.
Thương Giới không quấy rầy cô nữa, vươn tay cụng ly với cô, sau đó rời đi.
Anh vừa đi, bên Giang Tỉnh Tỉnh lập tức náo nhiệt, mặc kệ là minh tinh hay người của công ty giải trí, đều đưa danh thiếp tới, nói chuyện phiếm, muốn kết bạn với cô.
Dù sao cô cũng là người bạn tốt tri kỉ của Thương Giới.
Mấy năm nay, Thương Giới luôn khép kín, người muốn làm quen với anh nhiều vô kể, nhưng không có người giới thiệu, họ không có kẽ hở để tiến vào.
Bạn bè của Thương Giới rất ít, mặc dù có, nhưng cũng không phải tầng lớp mà người bình dân có thể tiếp xúc. Bởi vậy Giang Tỉnh Tỉnh như một lỗ hổng, từ một người không ai làm quen, giờ giá trị tăng vọt, không giống như trước.
Thương Giới dốc hết sức mở đường cho cô, trong lúc nói chuyện, anh không hề che dấu với người khác, "Tôi quen cô Giang, nhưng đôi khi cô ấy không muốn để ý tới tôi."
"Tôi rất thưởng thức vai nữ chính của Giang Tỉnh Tỉnh."
"Đương nhiên, cô ấy chính là hình mẫu trong lòng tôi."
"Ừm, cô ấy hay ngại ngùng, mọi người đừng hỏi cô ấy."
"Đâu có chuyện gì đâu? Chúng tôi rất trong sáng."
"Đương nhiên là tôi có ý muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không cho tôi cơ hội, cô ấy quan tâm đến việc diễn xuất hơn."
. . .
Có lẽ là do trời tối, cũng có lẽ là do rượu, đêm nay Thương Giới không giống như mọi khi, anh tao nhã mà ổn trọng, không lạnh lùng như trước kia.
Anh sẵn lòng bàn bạc về thị trường cổ phiếu với người khác, cũng bằng lòng nói chuyện của mình.
Đêm nay Thương Giới rất có tình người, vậy nên mị lực lại tăng vọt.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa được bắn lên trời đêm, cùng với tiếng chuông điểm mười hai giờ, một năm mới đã đến.
Mọi người tề tựu ngoài hành lang, nâng chén chúc mừng năm mới.
Không ai chú ý đến, bữa tiệc thiếu hai người.
. . .
Có ánh trăng làm bạn, Thương Giới nắm tay Giang Tỉnh Tỉnh, cùng cô rời khỏi bữa tiệc.
Đi qua hành lang dài không người, hai người đi rất nhẹ, lập tức tới cửa sau của hoa viên, chiếc xe Roll-Royce màu đen dừng ở lề đường.
Giang Tỉnh Tỉnh hoảng hốt, thi thoảng lại nhìn bốn phía. Lúc này tất cả mọi người đang ăn mừng tất niên, không ai chú ý đến họ.
Thương Giới dắt Giang Tỉnh Tỉnh lên xe, mình cũng ngồi bên cạnh.
Nhìn qua cửa kính, pháo hoa đầy trời, Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ, tựa đầu vào cổ Thương Giới.
"Anh yêu, chúc mừng năm mới."
Thương Giới cúi đầu nhìn cô, bởi vì trong hội trường có máy sưởi, khuôn mặt trắng trẻo của cô ửng đỏ, đuôi mắt đánh lớp trang điểm, dưới ánh sáng lại càng thêm thần bí mị hoặc.
Đôi môi căng mọng tựa như thạch trái cây mê người.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, sau đó nâng cằm cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, in sâu dáng vẻ xinh đẹp của cô vào đầu, giống như muốn khắc ghi thật lâu...
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn vào đôi mắt nóng rực của Thương Giới, có thể cảm nhận được sự kích động và tình cảm của anh.
Phần lớn thời gian anh luôn vững vàng như ngọn núi, tình cảm trong lòng tĩnh lặng như dòng nước sâu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
"Có nhớ anh không?"
Giang Tỉnh Tỉnh hỏi lại, "Vậy anh có nhớ em không?"
"Anh bận rộn nhiều việc, không có thời gian để nhớ."
Tuy Thương Giới nói vậy, nhưng nụ hôn gấp gáp và cảm giác rạo rực đã bán đứng anh.
"Em còn bận hơn anh, cũng không có thời gian mà nhớ." Hơi thở Giang Tỉnh Tỉnh hơi bất ổn.
"Chậc, quả nhiên là vợ chồng trên danh nghĩa."
"Không sai."
Cô còn chưa dứt lời, phát hiện tay Thương Giới vòng qua cổ cô, kéo cô về phía mình.
"Anh..."
Ánh đèn đầu đường chiếu vào khuôn mặt khôi ngô, Thương Giới nở nụ cười ẩn ý, Giang Tỉnh Tỉnh cũng nhìn ra được chút manh mối thông qua nụ cười đó.
Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: "Anh Thương, anh làm vậy là không hay lắm đâu."
Thương Giới vẫn bình tĩnh, "Hình như cô Giang còn không chờ được hơn cả tôi."
"Thật sao?"
Anh cúi sát bên tai cô, hôn lên vành tai, giọng nói trầm ấm vô cùng gợi cảm, "Đúng vậy."
. . .
Giờ phút tiếng chuông điểm năm mới vang lên, ở sân bay quốc tế thành phố Giang, một cô gái mặc áo khoác màu hạnh nhân, kéo theo vali màu hồng nhạt, đi tới sảnh chờ của sân bay.
Cô gái ăn mặc rất nhẹ nhàng, nhan sắc xinh đẹp mà non nớt, tuy vậy làn da được chăm sóc rất tốt, tựa như dòng nước trong veo, toàn thân không có chỗ nào là không dùng hàng hiệu.
Bên ngoài sân bay, Thẩm Niệm Niệm gặp được chị họ của mình.
"Niệm Niệm, cuối cùng em cũng về rồi." Người chị họ đi tới, giữ chặt tay cô ta, "Nhiều năm không gặp, đúng là càng lớn càng xinh đẹp."
"Chị họ, cảm ơn đã tới đón em, em có nhờ người mua đồ trang điểm, về sẽ đưa cho chị."
"Ôi, còn mang quà về cho chị nữa." Trên mặt người chị họ tràn đầy ý cười, "Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà, em như em gái chị vậy."
Trong lòng Thẩm Niệm Niệm cười lạnh, mình có anh trai ruột, ai thèm làm người một nhà với cô ta.
"Anh trai em đâu, sao anh ấy không tới?"
Người chị họ nói, "Sơ Ngôn bận quay phim, nghe nói gần đây có nhận một bộ phim phá án, nghiên cứu kịch bản cả ngày, chị cũng ít khi thấy anh ấy."
Nhắc tới anh trai, Thẩm Niệm Niệm vô cùng kiêu ngạo, "Anh trai em là ảnh đế, em ở Mĩ nhưng vẫn thường xuyên nghe được tin tức của anh ấy."
Cô chị họ vội vàng phụ họa, "Còn không phải sao, Thẩm Sơ Ngôn vô cùng nổi tiếng, rất hot ở trong nước, nhưng chú không thích anh ấy quay phim, giờ vẫn còn phản đối đấy."
Thẩm Niệm Niệm không muốn nói chuyện trong nhà với chị họ, dứt khoát bỏ đi, kéo vali đi ra ngoài.
Cô chị họ ân cần kéo vali hộ, "Để chị, em ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là mệt lắm."
Đương nhiên là Thẩm Niệm Niệm không từ chối, yên tâm đưa hết túi xách và vali cho chị họ.
Nếu muốn làm bạn với cô ta, giúp cô ta xách đồ là chuyện rất bình thường, ai bảo cô ta là đại tiểu thư nhà họ Thẩm danh chính ngôn thuận.
Ra khỏi đại sảnh, biển quảng cáo đối diện đang giới thiệu xu hướng thời trang mới nhất, bỗng nhiên Thẩm Niệm Niệm dừng bước.
Người mẫu giới thiệu quần áo có dáng người rất đẹp, nụ cười tao nhã, đôi mắt hạnh trong veo động lòng người, nhìn vào, trong lòng cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng lúc này, Thẩm Niệm Niệm không hề thấy thoải mái, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cô chị họ thấy Thẩm Niệm Niệm dừng bước, nhìn chằm chằm biển quảng cáo, đi tới giải thích cho cô ta, "Em ở nước ngoài mấy năm, chắc không biết nhiều về minh tinh trong nước, đây là minh tinh rất nổi tiếng dạo gần đây, tên là gì nhỉ... Giang Tỉnh Tỉnh, chỗ nào cũng thấy quảng cáo. Ôi, Niệm Niệm, em xem, cô ấy trông rất giống em."
Thẩm Niệm Niệm trừng mắt nhìn chị họ, cô chị họ lập tức sửa miệng, "Xùy xùy, nói vớ vẩn, sao cô ta có thể đẹp được như Niệm Niệm của chúng ta! Một phần mười, không, phần một trăm cũng không bằng!"
Thẩm Niệm Niệm nhìn vết sẹo hình trăng khuyết trên mặt Giang Tỉnh Tỉnh, mặt không hề thay đổi, nói: "Mặt mày có khuyết điểm như vậy, sao có thể ra mắt, trở thành ngôi sao?"
"Đúng vậy!" Cô chị họ cảm thấy hình như Thẩm Niệm Niệm không thích minh tinh này, lập tức phụ họa: "Chị cũng không hiểu, em nói xem giờ gu thưởng thức của mọi người có vấn đề sao, trước kia thích mặt võng hồng [1], hiện tại lại thích mấy người không trọn vẹn. Hừ, em nói xem, giới giải trí... mỗi ngày lại một khác."
[1] Võng hồng: Chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Thẩm Niệm Niệm dời mắt, lạnh lùng đi về phía trước, cô chị họ vội vàng theo sau.
"À, đúng rồi, nhiều năm không liên hệ, nghe nói cái anh nhà họ Thương mắc bệnh, thế nào, có nghiêm trọng không?"
Cô chị họ vội vàng nói: "Rất nghiêm trọng, nghe nói thời gian trước còn mất tích, nhưng sau này lại tự mình quay về."
"Anh ấy... Không nhớ được gì sao?"
Cô chị họ cười gượng, "Sao chị... biết được, nhưng em và anh ấy cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó em còn nhỏ, anh ấy cũng chịu kích thích lớn, vậy nên hoảng sợ đến nỗi sinh bệnh, em nói xem, có nên chém bọn buôn người thành trăm mảnh không! Thật đáng hận!"
Thậm Niệm Niệm tức giận nhìn chị họ, cô chị họ biết mình lỡ miệng nói sai, khiến đại tiểu thư mất hứng, lập tức mắng mình miệng rộng, cười làm lành, "Không nói chuyện không thoải mái này nữa, lần này Niệm Niệm về, còn đi nữa không?"
"Không." Thẩm Niệm Niệm ngồi vào xe có rèm che, không chút để ý, nói, "Lần này em về sẽ không đi nữa, ở nước ngoài rất vất vả, chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình, vẫn là ở nhà tốt hơn, có người hầu kẻ hạ, ung dung hưởng thụ."
"Niệm Niệm, hâm mộ em quá, sinh ra đã ngậm thìa vàng, là con gái út trong nhà, có bố mẹ và anh trai yêu thương, là hòn ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ đã được hưởng phúc."
Thẩm Niệm Niệm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ tới cô gái có vết sẹo trên biển quảng cáo.
"Đúng vậy," Giọng cô ta hơi khàn, nở nụ cười lạnh, "Thế giới này, vận mệnh của mỗi người, vừa sinh ra đã được quyết định."