Giang Tỉnh Tỉnh vừa nói vừa bò về phía Thương Giới ở mép giường.
“Bàng tổng quản, xin ngài... Xin ngài đừng giết nô tỳ, ngài bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ cũng bằng lòng.” Giang Tỉnh Tỉnh tựa vào ngực Thương Giới, cổ áo hơi rộng, vai ngọc lộ ra, trên mặt còn có nước mắt, yếu ớt động lòng người.
Ánh mắt Thương Giới càng thêm thâm trầm, anh si mê nhìn cô, cho đến khi bị Giang Tỉnh Tỉnh cắt ngang: “Ừm, anh Thương, anh phải đọc lời thoại.”
“À.” Thương Giới phản ứng lại, nhìn lời thoại kịch bản trong tay, nói nhỏ: “Vật nhỏ thật đáng yêu, theo ta, bảo đảm ngươi sẽ mãi được hưởng vinh hoa phú quý.”
Đọc xong anh còn run lên: “Mẹ kiếp, lời thoại thật ghê tởm.”
Giang Tỉnh Tỉnh nhắm hai mắt lại, tựa vào ngực Thương Giới, run giọng nói: “Nô tỳ... Nô tỳ nghe ngài.”
Thương Giới cúi đầu, chỉ thấy lông mi đen dài của cô gái đang run rẩy, cái loại vẻ mặt sợ hãi và bất lực, được cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi một tấc da thịt của cô như biết đóng phim, hoàn hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật.
Thương Giới cầm lòng không đậu mà đưa tay ôm eo cô.
Lúc anh đụng tới cô, cơ thể mẫn cảm của cô phối hợp run lên.
Thương Giới nhìn kịch bản, hắng giọng nói: “Nếu không muốn, ta cũng không ép ngươi, dưa hái xanh không ngọt, ta cũng không hứng thú chơi trò cưỡng ép... Mẹ kiếp, đây là cái loại phim cấp ba rẻ tiền gì.”
Giang Tỉnh Tỉnh không bị Thương Giới ảnh hưởng, cô vẫn nhập tâm vào nhân vật như cũ, vội vàng thấp giọng khẩn cầu: “Bàng tổng quản, nô tỳ... nô tỳ lần đầu làm loại chuyện này, không có kinh nghiệm, nô tỳ bằng lòng.”
Nói xong, Giang Tỉnh Tỉnh bắt đầu cởi cúc áo mình, một cái, một cái... Cho đến khi tới bụng.
Bên trong cô còn mặc một cái áo dây bó người, vây lấy bộ ngực tròn trịa.
Giang Tỉnh Tỉnh đóng phim, thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn chuyên nghiệp, cho dù lúc này Thương Giới đã ôm cô lên đùi, cô vẫn có thể ngồi trong lòng anh, không bị hoảng loạn, tiếp tục diễn.
“Bàng tổng quản, ngài muốn nô tỳ thế nào đây?”
“Tiếp tục cởi.”
Đương nhiên, đây là lời kịch trong phim, nhưng cũng theo như mong muốn của Thương Giới, vì thế Giang Tỉnh Tỉnh cởi áo sơ mi ra, ném qua một bên, trong phim, chắc là bên trong cô còn mặc trung y, nhưng mà bây giờ là áo hai dây bó người.
Được rồi, bây giờ cô phải bắt đầu dùng hết thủ đoạn để câu dẫn thái giám tổng quản.
Giang Tỉnh Tỉnh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn yết hầu Thương Giới, sau đó lại dọc theo cần cổ của anh, hôn lên phía trên, cho đến khi tới gương mặt góc cạnh.
Đột nhiên, Thương Giới đưa tay nắm cằm cô, xoay người đè cô dưới thân mình, một tay cầm chặt tay cô.
Kịch bản bị anh ném sang một bên, hô hấp anh nặng nề, đôi mắt đen thâm thúy, lưu chuyển sức mạnh hoang dã của đàn ông.
Anh cũng không phải thái giám gì đó.
Giang Tỉnh Tỉnh còn đang đắm chìm trong vai diễn, yếu ớt kêu lên một tiếng: “Bàng tổng quản.”
Thương Giới đưa tay đặt dưới phần cổ trắng mịn của cô, cúi người muốn hôn cô, cô vội vàng quay mặt tránh đi, lúc này, cô mới cảm giác được, cơ thể người đàn ông này không thích hợp.
Anh quá nóng, từng múi cơ bắp căng chặt, toàn thân nóng bỏng vô cùng, mà dưới thân cũng có thứ gì đó trở nên kỳ lạ.
“Anh Thương?”
Lúc này anh như tỉnh ra khỏi mộng, buông cô ra, sầm mặt không nói một lời vào nhà vệ sinh, sau đó, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước ào ào.
Giang Tỉnh Tỉnh sửng sốt một lát, sau đó tiếp tục xem kịch bản, cân nhắc lời thoại và động tác, không nghĩ nhiều.
Chỉ cần có liên quan đến việc đóng phim, Giang Tỉnh Tỉnh sẽ vô cùng nghiêm túc, chuyên tâm.
Thương Giới vọt vào nước lạnh xong, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, lên giường bọc chăn lại, đưa lưng về phía cô, không biết lại giận dỗi gì.
Giang Tỉnh Tỉnh một mình tự đạo diễn tự luyện tập một lúc lâu, đến khi cô ngáp một cái, đêm đã khuya.
Lúc này cô mới chú ý, từ nãy đến giờ Thương Giới không nói gì.
Sao lại thế này?
Cô dùng khuỷu tay đẩy anh: “Anh Thương, anh sao thế?”
Thương Giới mở mắt ra, không để ý đến cô như cũ, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Giang Tỉnh Tỉnh ngẫm nghĩ, tưởng là mình chưa cảm ơn nên anh giận, thế là vội vàng nói: “Cảm ơn vì đã giúp tôi diễn, anh diễn rất tốt, thật đấy.”
Cô thành tâm nói.
Thương Giới vẫn không để ý đến cô, nhắm mắt: “Tôi ngủ đây.”
Giang Tỉnh Tỉnh không thể hiểu được: “Anh Thương, mời anh mang sô pha vào nhà, sau đó ngủ trên sô pha nha.”
Thương Giới:...
Giả chết.
Giang Tỉnh Tỉnh đẩy anh, anh tiếp tục không nhúc nhích, bọc rất giống xác ướp.
“Anh Thương, anh không thể vậy được.”
Đây không phải là chơi xấu sao, chẳng lẽ muốn đuổi cô xuống giường?
Cô lại đẩy lưng anh, nói to rõ ràng: “Thương Giới, anh đi xuống cho tôi!”
Hổ không phát uy liền xem là thỏ con sao!
Không ngờ Thương Giới đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn cô, dáng vẻ này, giống y hệt Thương Giới cô nhìn thấy trên TV.
Giang Tỉnh Tỉnh sửng sốt, giọng lập tức mềm lại: “Chuyện này, anh cũng nói đây là nhà tôi, quy tắc do tôi định ra, tôi ngủ giường, anh ngủ sô pha, đây là quy tắc.”
Thương Giới nói: “Tôi không cho phép cô đóng bộ phim kia.”
Giang Tỉnh Tỉnh ngây ra một lúc mới phản ứng lại, hai người họ hoàn toàn không nói cùng chủ đề: “Sao lại không cho tôi đóng?”
Thương Giới cầm lấy kịch bản: “Cô diễn loại phim cấp ba này, tương lai sẽ là vết nhơ cả đời của cô, tự cô nghĩ đi, một ngày cô trở thành ảnh hậu, người ta sẽ đào bới lại cô thời còn trẻ với những bộ phim này, xoi mói bàn tán về thân thể cô, gọi cô là ảnh hậu phim cấp ba, cô có vui không?”
Đương nhiên là không vui, nhưng cô cũng phải sống, bây giờ không diễn bộ phim này, cô phải làm sao, cứ thế chết đói sao?
“Anh Thương, hình như...” Cô cố gắng để giọng mình nghe thật ôn hòa: “Hình như anh quản hơi nhiều rồi!”
“Ngày mai không cho cô đi làm.” Nói xong, anh còn bưng ghế ngồi cạnh cửa: “Tôi giữ cửa, cô đừng mong có thể ra ngoài một bước.”
Lần này Giang Tỉnh Tỉnh thật sự tức giận: “Sau này tôi thế nào không cần anh quản, bây giờ tôi phải nuôi sống chính tôi, cũng phải nuôi sống một người đàn ông như anh, anh ăn nhiều, tôi phải liều mạng làm việc, đương nhiên, anh ăn nhiều không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi thích đóng phim, phim cấp ba cũng được, hay là tương lai làm nữ số một hư vô mờ mịt cũng được, chỉ cần có thể đóng phim, tôi đều cam tâm!”
Thương Giới sầm mặt, gân xanh nổi lên, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ làm những chuyện vừa làm cùng anh với người đàn ông khác, lồng ngực anh như muốn nổ tung!
“Cô có biết không, như vậy rất rẻ tiền.” Anh nhìn cô, gằn từng chữ một: “Õng ẹo làm dáng, thoát y, phô bày phong tình? Loại phim này chuyên bán cho mấy trang web rác rưởi, để vô số tên đàn ông xem, cô còn cảm thấy mình rất cao thượng không?”
Hai chữ “rẻ tiền” khiến trái tim Giang Tỉnh Tỉnh như bị ai đó đâm vào, cô dùng chăn che cơ thể lại, ôm gối ngồi ở đầu giường, hung hăng trừng mắt với Thương Giới cạnh cửa.
“Tôi đóng phim, đóng phim không có cao hay thấp gì cả, chỉ có diễn hay không diễn mà thôi, tôi không cao thượng, nhưng tôi tự mình kiếm ra tiền, tôi được làm chuyện mình thích, tôi không rẻ tiền...”
Không khí yên ắng hồi lâu, một tiếng “phụt” vang lên, Thương Giới đưa tay tắt đèn.
Trong bóng đêm, Giang Tỉnh Tỉnh nằm một mình trên giường, cơ thể hơi run rẩy, cô cũng biết bộ phim kia không phải dạng tốt lành gì, nhưng cô có thể làm gì đây, đóng phim là giấc mộng của đời cô.
Vài phút sau, cô cảm giác bên cạnh hơi lún xuống, dường như có người ngồi xuống cạnh cô.
Giang Tỉnh Tỉnh dịch người đi, cách xa anh.
Một bàn tay ấm áp đặt trên vai cô, cô lập tức co rúm nhưng không né tránh.
Sau đó là giọng của người đàn ông kia: “Cả đời này Thương Giới chưa từng hạ mình với phụ nữ...”
Anh hít thở sâu, dường như đang đấu tranh tâm lý, giọng càng trầm hơn, hòa với bóng đêm…
“Tôi nói không lựa lời làm tổn thương cô, xin lỗi.”
Thật ra Giang Tỉnh Tỉnh rất dễ mềm lòng, cô cũng không thật sự giận anh, biết là anh đang quan tâm mình, vì cô mà suy xét.
Cô đang giận dỗi với bản thân, giận cuộc sống bế tắc.
Cô nằm xuống, đưa lưng về phía anh: “Giờ tôi còn đang giận, tạm thời không muốn nói chuyện với anh, chắc mai là ổn rồi, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
Còn chúc anh ngủ ngon, đúng là một cô gái ngoan ngoãn.
Thương Giới nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, tiếp tục nói: “Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.”
“Anh nói đi.” Giọng cô nặng nề, còn hít mũi.
“Tôi rất thương cô, làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cho cô tất cả.”