Giang Tỉnh Tỉnh ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại, người này dám nhét kẹo mút đang ăn dở vào miệng cô, còn nói cái gì mà đánh dấu cô.
Ngây thơ mới tin!
Cô đang muốn tính sổ với anh, một tiếng "sầm" vang lên, cửa nhà vệ sinh đóng lại.
"Đừng có nhìn lén tôi."
Ai thèm nhìn lén anh!
Giang Tỉnh Tỉnh ném kẹo mút vào thùng rác, đầu lưỡi vẫn còn vị ngọt của dâu tây, loại cảm giác này thật vi diệu, cũng chỉ có người đang trong quan hệ yêu đương mới có thể không ghét nước bọt của đối phương.
Kỳ lạ ở chỗ, thế nhưng cô lại không hề phản cảm.
Giới hạn người xa lạ kia đã sớm bị phá bỏ, thế mà cô và anh lại rơi vào mối quan hệ khó nói, Giang Tỉnh Tỉnh kết luận là do mình đã độc thân nhiều năm.
Cô từng xem một bản báo cáo, nói lúc hai mươi ba tuổi là lúc mong muốn có một mối quan hệ thân mật, đây chính là thời kì yêu đương.
Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua cô vẫn chưa có bạn trai.
Nửa tháng sau, bộ phim《Thái giám tổng quản thâm cung bí sự》đi vào giai đoạn đóng máy, Giang Tỉnh Tỉnh lấy được thù lao, dọn đồ chuẩn bị về nhà, đúng lúc này, bạn thân Minh Cẩn nhắn tin tới....
"Ha ha, con nhỏ này lại dám "kim ốc tàng Kiều" [1], thành thật nói cho chị biết, bao nuôi tiểu chó săn này được bao lâu rồi?"
[1] Kim ốc tàng kiều: nói đến ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Biết rõ phép tắc chốn giang hồ, cô lập tức phát hai trăm đồng lì xì, đặt cái tên thật hoa lệ: Phí hối lộ. Đồng thời còn đáng thương quỳ xuống...
"Cầu giữ bí mật."
Minh Cẩn nhận tiền lì xì, nói: "Không thành vấn đề, nhưng chị không nói, không có nghĩa là em chị Minh Giác không nói, anh trai Giang Trí của em không nói, Văn Dương không nói, còn cả Lục Vô Khuyết cũng không nói."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Cho nên, mẹ nó cả đoàn kịch đều biết hết! Vậy còn bịt miệng làm gì!
Giang Tỉnh Tỉnh: Trả tiền đây.
Minh Cẩn: Bát nước đã hắt đi không có đạo lí nào lại lấy về [Cười xấu xa], nhưng mà phải nói, sao em có thể bao nuôi một tiểu chó săn đẹp trai như vậy trong nhà. Hôm nay, lúc bọn chị tới tìm em, tiểu chó săn kia đang đứng ở ban công, vừa uống rượu vừa chống đẩy, hít đất. Cơ thể kia, còn cả đường nhân ngư kia, thật tình, bà đây sống hai mươi lăm năm rồi cũng chưa gặp ai có dáng giống người mẫu nam thế này.
Qua lời nói của Minh Cẩn, chắc là không nhận ra thân phận thật của Thương Giới, vì để không ai nhận ra anh, Giang Tỉnh Tỉnh tự lấy dao cạo tóc anh. Giờ anh để tóc húi cua, lại càng thêm phần nam tính.
Thật ra trên thế giới này, có rất nhiều người giống nhau, nhưng khí chất của họ lại bất đồng. Thương Giới của hiện tại khác hẳn với vị tổng tài lạnh lùng trên TV, khác biệt lớn như vậy, Minh Cẩn không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Trước kia khi anh xuất hiện trước mặt người khác, luôn mặc vest đi giày da, gương mặt cấm dục, khác hẳn với Thương Giới cởi trần như bây giờ.
Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Chỉ là một người bạn mà thôi, nhà anh ta gặp khó khăn, tới tìm em giúp đỡ."
Minh Cẩn: "Vậy có thành đôi với em không? Hì hì."
Giang Tỉnh Tỉnh muốn lấy dao phay: "Chị cảm thấy có thể sao!"
Minh Cẩn: Cũng đúng, em là cẩu độc thân, dù Tom Cruise có khỏa thân đứng trước mặt em, tim em cũng không rung động."
Giang Tỉnh Tỉnh: "Ha ha, đừng có đùa, cứ thử để Tom Cruise khỏa thân đứng trước mặt em xem."
Giang Tỉnh Tỉnh tám chút chuyện lung tung với Minh Cẩn, Minh Cẩn nói cho Giang Tỉnh Tỉnh, đoàn kịch sắp sửa có sự thay đổi lớn, bảo cô mau về tham gia buổi họp.
Giang Tỉnh Tỉnh là trẻ mồ côi, được trưởng đoàn kịch Huỳnh Chúc – Bà Giang nhận nuôi, cũng vào đoàn kịch. Năm mười tuổi, cô rời đoàn kịch, bắt đầu đi biểu diễn, cũng rèn luyện vững chắc kỹ năng biểu diễn của bản thân.
Sau này, Giang Tỉnh Tỉnh vào Học viện Điện ảnh, khoa biểu diễn, vì thành tích ưu tú, năm nào cũng lấy được học bổng kếch xù. Tuy vậy bạn học cùng khóa, có người tham gia một bộ phim điện ảnh lớn, lập tức trở nên nổi tiếng, trở thành tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi trong giới giải trí, có người thì trở thành Ảnh Hậu, hoặc là gia nhập phái thực lực. Chỉ mình cô, có thành tích tốt nhất, nhưng chỉ có thể chạy vặt cho đoàn làm phim, thi thoảng mới được tham gia làm quần chúng.
Chuyện bất thường này dần trở nên bình thường.
Giang Tỉnh Tỉnh còn muốn học lên Thạc sĩ, làm diễn viên chuyên nghiệp, nhưng giáo viên nói với cô, nếu có cơ hội khác thì hãy thử xem, đừng cố gắng quá mức.
Ngụ ý là, cô không hợp để làm diễn viên.
Bởi vì trên mặt cô có chỗ thiếu hụt.
Thậm chí giáo viên còn đề cử cô đi đóng hài kịch, bởi vì trên mặt cô có sẹo, diễn vai hề thì có thể thành công.
Giang Tỉnh Tỉnh đã từng diễn vài tiểu phẩm, lối diễn tỉ mỉ, vẻ mặt cùng động tác khoa trương, quả thực là có thể khiến người xem ôm bụng cười to, nhưng mỗi khi kết thúc, nhìn thính phòng trống vắng, nhìn bản thân thật xấu xí, cô không chịu nổi, cảm thấy không được hạnh phúc.
Cô thích biểu diễn, muốn được thử nghiệm các vai diễn khác nhau, cô có thể khiến cho khán giả ôm bụng cười to, không phải vì cô xấu, mà vì kĩ năng diễn của cô khiến khán giả tin là thật!
Nhưng vì sao mà cô chỉ có thể diễn vai hề, vì sao mà con đường biểu biểu diễn của cô càng lúc càng trở nên chật vật.
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh không diễn tiểu phẩm nữa, bắt đầu tới các đoàn làm phim diễn vai quần chúng, chỉ cần có cơ hội, cô đều sẵn lòng diễn.
Cô tốt nghiệp khoa biểu diễn năm hai mươi mốt tuổi, hiện tại đã hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn chỉ là diễn viên quần chúng như trước, đồng thời cô cũng làm biên kịch cho đoàn kịch, nhưng chỉ cần có đoàn làm phim nào cần diễn viên, cô sẵn sàng quay trở về diễn.
Đoàn kịch là nơi cô lớn lên, tất cả mọi người trong đoàn kịch là người thân của cô.
...
Giang Tỉnh Tỉnh nhanh chóng về nhà, Thương Giới nằm trên giường của cô ngủ trưa.
Người đàn ông này ngủ rất sâu, khuôn mặt vùi vào chiếc gối trắng của cô, lộ ra phần lưng rắn chắc, chăn mỏng tùy ý đắp trên người, che đi phần mông phía dưới.
Đầu gối lộ ra khỏi chăn, co lại, đè lên chiếc gối.
Ánh mặt trời chiếu vào, làm lộ hốc mắt sâu thẳm của anh, lông mi cong dài tạo thành bóng đen.
Mặc dù ngủ say nhưng anh vẫn khiến người ta có cảm giác say mê, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy người đàn ông này rất lạ lùng.
Quả nhiên... quả nhiên là do mình độc thân quá lâu, Minh Cẩn nói Tom Cruise khỏa thân đứng trước mặt cô, cô ấy đoán là cô sẽ không thể kìm nén được, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy body của Thương Giới không kém Tom Cruise là bao!
Rốt cuộc là vì sao cô vẫn kiên trì lâu như vậy, không gục ngã trước anh?
"Đừng ngủ nữa!" Giang Tỉnh Tỉnh đẩy anh, "Đã bị đám bạn của tôi phát hiện, vậy mà anh còn có thể ngủ, sức chịu đựng cũng ghê thật, không biết lo cho mình chút nào!"
Thương Giới không chịu tỉnh, mơ màng nói: "Ai cũng được, cút đi."
Không phải là dáng vẻ cười cợt như mọi ngày, hình như anh tức giận, trong giọng nói lại có thêm vài phần uy nghiêm.
Giang Tỉnh Tỉnh run sợ, cảm thấy dáng vẻ nói mớ vừa rồi của Thương Giới có phần xa lạ.
Anh chưa bao giờ nói chuyện hung dữ với cô như vậy.
Tuy vậy cô cũng không quan tâm, nơi này là nhà cô, bắt cô cút đi, có tin cô đuổi anh ra khỏi nhà luôn không!
Giang Tỉnh Tỉnh xốc chăn lên, nói: "Đứng lên!"
Nhưng mà giây tiếp theo, cô hóa đá.
Người đàn ông này không mặc quần!
Anh cứ vậy khoe hàng trước mặt cô, bộ phận quan trọng bị đè dưới thân, cái mông vểnh lên đủ để khiến máu nóng trong cô phun trào.
Giang Tỉnh Tỉnh bị dọa tới mức lùi về sau vài bước.
Lúc này người đàn ông kia mới hơi tỉnh giấc, anh lấy tay gãi lưng, lông mi cong dài mở ra.
Đôi mắt sâu thẳm dưới ánh mặt trời, có vẻ trong veo lạ thường.
Nếu Giang Tỉnh Tỉnh không nhìn lầm, anh chớp mắt nhìn cô một cái, con ngươi mang theo chút hoang mang và khó hiểu, tuy vậy cũng chỉ lướt qua một chút, rất nhanh, anh đã khôi phục biểu cảm.
Khóe môi nhếch lên, giọng điệu cà lơ phất phơ, "Người phụ nữ của tôi đã trở lại."
"Ai... ai cho phép anh ngủ nude trên giường của tôi!" Giang Tỉnh Tỉnh lấy quần, ném về phía anh, "Mặc vào"
Thương Giới lười biếng ngồi dậy, nhìn xuống, sau đó trong mắt hiện lên chút ý vị sâu xa, "Cô thấy hết rồi à."
Giang Tỉnh Tỉnh cứng lại, anh nghĩ cô muốn nhìn chắc!
"Tôi còn chưa cưới vợ." Thương Giới nhướng mày, nói: "Làm sao bây giờ."
Được lắm, nhìn dáng vẻ này, là muốn cô phụ trách?
"Tôi cũng đâu cố ý." Cô quay lưng lại, "Hơn nữa tôi cũng không thấy bộ phận quan trọng, ôi, mau mặc quần vào, tôi cần nói chuyện với anh."
Người đàn ông phía sau khẽ cười một tiếng, nhanh chóng mặc chiếc quần đen, "Nếu thấy rồi, cô phải trở thành người phụ nữ của tôi."
Giang Tỉnh Tỉnh quay người lại, "Anh đừng có chơi xấu, ai muốn trở thành người phụ nữ của anh."
"Vậy còn sớm thế đã về nhà, có chuyện gì sao?" Thương Giới rút một điếu thuốc.
"Có phải hôm nay bạn tôi tới không?"
"Phải." Thương Giới gật đầu, "Cô có thật nhiều bạn, cả một đám tràn vào, ông đây còn chưa kịp mặc đồ đàng hoàng."
"Đó là bạn trong đoàn kịch, anh nói gì với họ rồi?"
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, Thương Giới không chút để ý, nói: "Tôi nói tôi là người đàn ông của cô."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Tốt lắm, thảo nào Minh Cẩn hiểu lầm, ra là người đàn ông này tự thừa nhận.
Thấy sắc mặt Giang Tỉnh Tỉnh khó coi, Thương Giới chớp mắt, "Sao nào, trong đám đó có người tình của cô?"
"Không có!" Giang Tỉnh Tỉnh phủ nhận, cô đâu có người yêu gì, nếu nói là có thì...Từ từ, không có, người đó không tính!
Thấy vẻ mặt khác thường của Giang Tỉnh Tỉnh, Thương Giới khép hờ mắt, "Sao nào, có thật à?"
"Có hay không cũng không phải chuyện của anh."
Thương Giới rút một điếu thuốc từ bao thuốc, giọng nói trầm ấm mà thong thả, "Tôi không quan tâm chuyện quá khứ, nhưng hiện tại, cô không được rung động với người khác."
Giọng điệu mang theo sự uy nghi, uy hiếp, Thương Giới lấy điếu thuốc quét qua môi cô, chạm vào đôi môi mềm như đậu hủ.
Anh luôn thích thú với son môi của cô, cũng không biết đây là loại sở thích gì.