Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 32: Vui muốn bay lên trời



“Đây không phải là CP của mày à?” Mặt Triệu Kha đầy vẻ trêu chọc mà dịch lại gần Chu Tự Hành, đưa ảnh chụp và video trong vòng bạn bè cho cậu xem, “Aiya, anh ta thật sự rất xinh đẹp nha, đẹp hơn nữ sinh lớp mình nhiều.”

“Cả lớp tổng cộng chỉ có 6 nữ sinh.” Chu Tự Hành cười lạnh, tiếp tục tính nốt đề chưa làm xong, nhưng lại không đeo tai nghe lên.

“Aiz, ý của tao là đẹp hơn tất cả nữ sinh trường mình, làn da này, khuôn này…quá trắng. Không nhìn ra nha, tao còn tưởng bọn mày chỉ là xào CP thôi, không ngờ quan hệ lại tốt vậy, mày tự học mà anh ta cũng đến tìm.” Triệu Kha tiếp tục bổ não, “Có khi nào anh ta còn chuẩn bị cho mày cả bữa trưa tình yêu không?!”

Ngón tay Chu Tự Hành đang xoay chuyển bút thì đập bộp bút lên bàn, giương mắt nhìn Triệu Kha. Ánh mắt của Chu Tự Hành tuyệt đối là A nhất, tản ra tin tức tố “Tao không dễ chọc”, Triệu Kha lập tức tự bịt miệng mình, “Học bài, học bài.”

Bữa trưa tình yêu?

Với cái tay nghề kia của anh ta, không độc chết người là may lắm rồi.

Kỳ quái chính là, Chu Tự Hành thế mà thật sự tưởng tượng cảnh Hạ Tập Thanh cầm một hộp cơm trưa màu hồng nhạt, khi mở nắp ra, bên trong toàn là vật thể màu đen không xác định.

Điên rồi, điên rồi, cái quần què gì thế này? Tay trái Chu Tự Hành đỡ lấy trán, tay phải cầm bút thất thần, viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp.

Hạ Tập Thanh vì sao lại đến trường học của cậu? Hơn nữa cũng không báo một câu với cậu? Rõ ràng, vừa nãy hai người còn cùng chia sẻ bài đăng của tạp chí mà.

Chẳng lẽ thật sự tới tìm cậu?

Không không không, khẳng định anh ta không có ý tốt.

“Này, Tự Hành.”

Mạch suy nghĩ bị Triệu Kha làm đứt đoạn. Chu Tự Hành lấy lại tinh thần, phát hiện trên giấy nháp toàn là tên Hạ Tập Thanh, dọa cậu sợ chết khiếp, nhanh chóng che tờ giấy lại, “Cái, cái gì?”

Triệu Kha cầm bút chỉ chỉ phần tính toán trên giấy, “Mày chứng minh định lý Bloch cho tao đi, tao chứng minh nửa này rồi mà cứ thấy sai sai.”

Chu Tự Hành nhẹ nhàng thở phào, cầm tờ giấy nhìn trong chốc lát, sau đó xoay vành mũ lưỡi trai ra sau đầu để tránh che khuất tầm mắt của Triệu Kha.

“Qúa trình chứng minh rất đơn giản, phần khó nhất là tính giá trị riêng của toán tử Hamilton. Trực tiếp tính ra thì quá mất công, vì thế ở đây nên dùng toán tử dịch chuyển vì hai toán tử này có cùng giá trị riêng, hơn nữa hàm và giá trị riêng của toán tử dịch chuyển rất dễ tính toán,” Cậu cúi đầu, nghiêm túc viết công thức và quá trình suy luận lên giấy, “Này tương tự như đi đường vòng cứu quốc ý. Thực tế thì nó là một giả thiết, tính ra đến chu kỳ hàm số là xong rồi.”

“OK, đã hiểu, đã hiểu.” Triệu Kha nhận lại tờ giấy, “Thank kiu nha, nói thật đi, có phải lúc quay phim mày đã lén học bù không?”

“Xì, nếu tao học bù rồi thì giờ còn cần ngồi đây tự học à?”

Tự Học…

Bây giờ nói từ này ra cứ thấy kỳ kỳ. Chu Tự Hành lặng lẽ đưa tờ nháp viết tên Hạ Tập Thanh xuống dưới mặt bàn, đang định vò nát thì bàn tay chợt dừng lại, cuối cùng gấp gọn lại nhét vào túi quần.

Hạ Tập Thanh suýt nữa bị vò nát, lúc này nhờ sự sự trợ giúp nhiệt tình của các nữ sinh đã tới được Nghệ viện. Phó giáo sư Vương bảo một sinh viên ra đón anh. Sinh viên kia trông cũng không tệ lắm, tràn trề sức sống, vừa thấy anh liền vô cùng nhiệt tình chào hỏi.

“Tập Thanh sư huynh, em nghe thầy Vương nói, lúc ở Học viên Mỹ thuật Florence, anh chính là nhân vật phong vân nha.” Tiểu sư đệ tỏ vẻ sung bái, “Em đã nhìn thấy rất nhiều tác phẩm trước kia của anh trong máy tính của thầy Vương. Em cực kỳ thích luôn, đặc biệt là bức “Cô gái trong vườn Boboli*”, vẽ thật sự quá…” Trong thời gian ngắn hắn không tìm được từ chính xác để hình dung, khuôn mặt liền đỏ bừng, còn kích động giơ ngón cái lên.

(*Vườn Boboli (tiếng Ý: Giardino di Boboli) là một công viên ở tại Florence, Ý, nằm ngay phía sau Cung điện Pitti. Đây là nơi chứa một bộ sưu tập các tác phẩm điêu khắc có niên đại từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 18.)

Hạ Tập Thanh cảm thấy hơi buồn cười, anh duỗi tay ra đẩy ngón tay sư đệ, còn vỗ vỗ vai hắn.

“Cảm ơn nha.”

Mặt tiểu sư đệ càng đỏ hơn, bước nhanh để đuổi kịp Hạ Tập Thanh, “Sư huynh, em đã xem chương trình của anh rồi. Anh thật sự quá lợi hại, với cả, trước đây lúc em xem các tác phẩm của anh, không dám nghĩ tới anh lại…đẹp như vậy.” Khi nói 3 chữ cuối, hắn bỗng nhiên hơi chột dạ, giọng nói liền nhỏ xuống.”

Hắn hơi sợ và xấu hổ, thường thì đại đa số đàn ông bị một tên đàn ông khác khen đẹp cũng sẽ chả vui vẻ gì.

Không ngờ tới Hạ Tập Thanh nghiêng đầu, cười dịu dàng với hắn, “Phù hợp với thẩm mỹ của em như vậy, đúng là vinh hạnh của anh.”

Sau khi bị thính của anh táp vào mặt, sư đệ hồn nhiên hoàn toàn bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, cả người co quắp vì kích động, dẫn anh tới địa điểm tổ chức triển lãm điêu khắc.

Trên đường đi Hạ Tập Thanh đã nhận được tài liệu và bản thiết kế của triển lãm nghệ thuật điêu khắc hiện đại lần này của thầy Vương. Lúc đi vào hiện trường mới biết thầy không hề khoa trương chút nào, chỉ còn lại hai ngày nữa thôi, mà rất nhiều thứ còn chưa hoàn thành.

“Ban đầu vốn dĩ đủ thời gian, chỉ tại tác phẩm chính mà tổ phụ trách triển lãm làm ra lần này khiến thầy đặc biệt không hài lòng. Cho nên chỉ có thể nhờ sư huynh tới đây cấp cứu, giúp bọn em hoàn thành.”

Tác phẩm chính mà hắn nói thực tế là một bức điêu khắc chủ nghĩa siêu thực cao tới 3,2m. Trong bản thiết kế ban đầu vốn định dùng vật liệu là nhựa cây và sợi thủy tinh để làm thành đầu một người đàn ông. Nhưng khi Hạ Tập Thanh đến, chỉ thấy tỉ lệ của nó đã lệch khỏi quỹ đạo, đã vậy mới chỉ hoàn thành được một nửa, trông như đồ bỏ vậy.

“Sư huynh, bọn em vốn định dỡ luôn xuống, nhưng thầy bảo chờ anh đến xem rồi mới tính.”

Hạ Tập Thanh không nói gì, chỉ sờ sờ cằm, rồi nhặt bút chì từ trên mặt đất lên, cầm bản thiết kế đi vòng quanh cái đồ bỏ này, vừa đi vừa dừng lại, cúi đầu viết viết vẽ vẽ.

Qua hai mươi phút, tiểu sư đệ ngồi dưới đất chờ đã sắp ngủ gật, bỗng trước mặt xuất hiện một tờ giấy, một bản thiết kế hoàn toàn khác với bản thiết kế ban đầu.

Phong cách chủ nghĩa siêu thực được đặt ra từ đầu đã bị lật đổ, nhưng tỉ lệ không hoàn chỉnh được giữ lại. Đỉnh đầu bị xóa mất, tạo thành một cái đầu rỗng, từ trong đầu chĩa ra rất nhiều đường cong phức tạp đan xen, dùng chất liệu dăm gỗ, acrylic, kim loại, nhựa màu và nhiều vật liệu khác để thể hiện, lớp ngoài cùng dùng sợi bông màu đen trùm lên, quấn quanh thành từng vòng.

Nửa dưới bên trái của khuôn mặt bị đánh nát, chi chít những vết rách. Mắt trái dùng nhựa cây làm nước mắt, bổ khuyết khe hở vỡ vụn trên mặt.

Góc dưới bên phải bản thiết kế có viết tên chủ đề. [Cầm tù.]

Cầm tù tư tưởng.

Concept này thật sự làm người khác phải kinh diễm. Tiểu sư đệ cầm bản thiết kế, một lúc lâu không nói nên lời, ngồi xổm mà ngẩng đầu nhìn Hạ Tập Thanh, “Cái này, cái này…”

Hạ Tập Thanh chỉ nâng nâng khóe miệng, ngón tay chỉ chỉ đồ bỏ kia, nói, “Khởi công mau thôi.” Bảo hắn đứng lên xong, anh kéo kéo áo len màu trắng gạo trên người ra nhìn, khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi, “Sư đệ, có đồ chống dơ quần áo không?”

***

Tại thư viện, Chu Tự Hành vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, động tĩnh phía sau càng lúc càng lớn, các nữ sinh tụ tập lại, nhỏ giọng thì thầm.

“Aiz, đã một lúc lâu như vậy rồi mà Hạ Tập Thanh vẫn chưa tới thư viện, chắc là lạc đường rồi.”

“Trường chúng ta có mấy cái thư viện liền, có khi thế thật.”

“Các cô đừng bát quái, có khi người ta căn bản chả phải tới vì Chu Tự Hành đâu. Tôi có bạn ở nghệ viện, cô ấy nói trên đường Hạ Tập Thanh đều hỏi thăm đường đi tới nghệ viện, không hề hỏi tới Học viên Vật Lý.”

“Thật hay giả vậy, aiz, hóa ra là kẹo giả à, bảo sao Chu Tự Hành chẳng di chuyển chút nào.”



Trong tai nghe cực kỳ yên lặng, không hề có tiếng nhạc. Phòng tư học lại càng yên tĩnh, tiếng thì thầm nho nhỏ đều bị nghe được không sót chút nào. Chu Tự Hành không phản ứng lại, nhưng Triệu Kha thì khác, hắn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với mấy nữ sinh ở phía sau.

Chu Tự Hành tháo kính gọng đen xuống, xoa xoa mũi. Nhìn giấy nháp đầy trên bàn, cậu không nhịn được lôi điện thoại từ trong túi ra, mở khóa màn hình.

Một tin nhắn cũng không có.

Lại không kiềm được mà mở Wechat, tin nhắn mới ùn ùn hiện ra, đẩy khung chat với [Phần tử khủng bố] xuống một góc, phải kéo vài trang mới tới.

Tên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Rõ ràng tới trường cậu mà không hề báo một câu để cậu ra tiếp đón, hại cậu bị mọi người vây xem, còn trở thành người cuối cùng biết chuyện.

Đừng bận tâm nữa.

Mặc kệ anh ta tới làm gì, cũng đều không phải tới tìm mình.

Chu Tự Hành từ trước tới nay không phải người đa tình. Là một diễn viên lớn lên dưới ánh mắt của công chúng, cậu thậm chí không hề có thừa tự tin như những người cùng nghề. Chỉ cảm thấy minh tinh cũng là một nghề nghiệp bình thường, có thể được nhiều người thích đến vậy, thì nên có lòng cảm kích.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy sẽ có một người vì mình mà xuất hiện.

Nhưng hiện giời, ai cũng nói với cậu, Hạ Tập Thanh vì cậu mà tới trường học, anh ta tới tìm cậu, loại ám chỉ lặp đi lặp lại này làm cậu cho rằng Hạ Tập Thanh thật sự vội vàng tới tìm mình.

Cái gì là gì đây? Chiến thuật đưa đẩy mới sao?

Không nói nên lời chỗ nào không đúng, Chu Tự Hành nằm bò ra bàn, tay vẫn còn cầm di động, mặt chôn toàn bộ vào cánh tay.

“Này, Chu học bá, đại minh tinh, đại soái ca, mày làm sao thế?” Triệu Kha hạ giọng, “Phải chú ý hình tượng chứ, chỗ nào cũng có fan mày đấy. Vì đến tự học cùng mày, trước khi ra cửa tao đã sửa soạn mất một tiếng đấy.”

“Tao mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Giọng Chu Tự Hành rầu rĩ, “Fan tao sẽ không tới gần đâu.”

Chắc bởi tuổi Chu Tự Hành thật sự quá nhỏ, hàng năm vừa học tập vừa bôn ba nghiệp diễn quá vất vả, fan Chu Tự Hành đều vô cùng thông cảm cho cậu, nếu thấy cậu ở trường học cũng sẽ không quấy rầy quá phận.”

“Được rồi, nhưng CP của mày đang ở đây, mày không tới gặp chút à.” Triệu Kha cười hì hì, lấy bút chọc khuỷu tay cậu, “Nhỡ đâu anh ta chờ đến lát nữa mới đi thì sao.”

Chu Tự Hành nằm ghé trên bàn, bị trọc trúng phiền muộn trong lòng, giọng điệu bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, “Mày im đi, tao với anh ta chả có quan hệ gì cả.”

Vừa dứt lời, di động trong tay chợt rung lên, Chu Tự Hành đoán chắc chắn là tên nào đó muốn xem náo nhiệt, không muốn để ý, úp màn hình xuống mặt bàn. Không nghĩ tới, một lát sau, di động rung một hồi dài. Cả phòng tự học nhìn chằm chằm vào cái bàn phát ra tiếng động, cậu vội vàng cầm lên, trên màn hình là mấy chữ rất to.

[Phần tử khủng bố.]

Chu Tự Hành lập tức ngồi thẳng dậy.

“Ai đấy?” Triệu Kha liếc mắt nhìn, nhìn thấy biệt danh đó liền hoảng sợ, “Đm, người anh em, tới đây mày muốn đóng phim điện ảnh đề tài chống khủng bố sao? Đỉnh đỉnh đỉnh!”

“Chống cái đầu mày.” Chu Tự Hành nhìn cái điện thoại rung không ngừng, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tắt máy.

Muốn gọi điện thì đã gọi từ sớm. Giờ mới gọi đến, chắc chắn 8 phần là muốn nhờ vả cậu.

“Sao lại không nhận thế?”Triệu Kha bát quái nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt Chu Tự Hành, Chu Tự Hành trừng mặt nhìn hắn, “Liên quan gì đến mày?”

Di động lại rung lên vài lần, là tin nhắn Wechat.

[Phần tử khủng bố: A, tôi quên mất cậu đang tự học, không thể nghe điện thoại ~]

[Phần tử khủng bố: Bây giờ tôi đang ở Học viên Nghệ thuật trường cậu, chắc cậu biết rồi nhỉ?]

Chu Tự Hành tức giận hừ lạnh, cầm di động bắt đầu gõ chữ. Triệu Kha ngồi bên cạnh âm thầm quan sát anh em tốt của mình, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp. Bình thường Chu Tự Hành luôn tỏa ra ánh sáng của thánh phụ, chuẩn thanh niên năm tốt, thế mà giờ lại có người có thể chọc cậu thành ra như vậy.

[Sao đỏ danh dự: Tôi biết hay không thì có ý nghĩa gì à?]

[Phần tử khủng bố: Đương nhiên là có rồi. Hiện tại tôi đói muốn xỉu luôn ý, từ sáng đến giờ chưa được ăn cơm. Bạn học Chu Tự Hành đẹp trai, lương thiện, có thể đưa cơm đến cho CP của bạn không?]

[Phần tử khủng bố: Chia sẻ vị trí.]

Quả nhiên, quả nhiên là muốn nhờ vả mà. Chu Tự Hành tức giận không nói nên lời. Cậu thế nào cũng là diễn viên trẻ tuổi nổi nhất hiện này, dựa vào đâu mà anh ta dám hất hàm sai khiến như vậy. Não anh ta có vấn đề à! Ai bắt anh ta không ăn cơm, đói chết là xứng đánh.

Triệu Kha nhìn Chu Tự Hành ngồi bên cạnh, sắc mặt đổi qua đổi lại, dáng vẻ như sắp bùng nổ. Hắn bắt đầu run sợ, sợ cậu phát hỏa luôn tại đây, hại chính mình cũng cùng theo lên hot search, nên chỉ có thể chuẩn bị túm lấy Chu Tự Hành bất cứ lúc nào.

Ai ngờ, Chu Tự Hành đột nhiên đứng lên, cầm cặp sách chuẩn bị đi. Triệu Kha bắt lấy cánh tay cậu, nhỏ giọng hỏi, “Aiz aiz aiz, mày làm sao thế? Muốn đi đâu?”

Chu Tự Hành ấp a ấp úng, tránh nặng tìm nhẹ, “Đi ra ngoài một chuyến, có chút việc.”

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cậu, Triệu Kha tỏ vẻ “nhìn thấu hết thảy”, lắc lắc đầu, bắt đầu chia sẻ tin tức trực tiếp trong group chat [Đội bát quái về Chu Tự Hành].

[Đội trưởng Triệu: Báo! Hành Hành đi rồi! Thành viên bên Nghệ Viện chú ý, chuẩn bị tiếp cận mục tiêu!]

Chu Tự Hành cũng không biết chính mình bị làm sao, vừa nãy còn mắng đầu óc Hạ Tập Thanh bị nước vào, thế mà giờ đầu óc cậu mới thật sự là bị nước vào, chạy đến Trường Xuân mua cơm cho anh ta, xách đến Học viện Nghệ Thuật.

Dự theo vị trí Hạ Tập Thanh chia sẻ, Chu Tự Hành đi qua một dãy giảng đường, chạy đến đại sảnh trống bên cạnh hoa viên. Bên trong có đủ các loại tác phẩm điêu khắc lớn bé, rất nhiều tác phẩm bị vải bố che kín. Nhiều tác phẩm khác với ấn tượng về điêu khắc của Chu Tự Hành, không nhìn ra là chủ nghĩa cổ điển hay hiện đại, thậm chí còn rất trừu tượng.

Đang đi qua hàng loạt các tác phẩm triển lãm san sát nhau thì loáng thoáng nghe được giọng nói của Hạ Tập Thanh.

Chu Tự Hành nghiêng dầu, nhìn tác phẩm điêu khắc rất to ở trong cùng. Bốn phía xung quanh nó được dựng dàn giáo, hai người đứng ở trên, phía dưới được đặt một tấm đệm bảo hộ không quá dày, giống như mượn từ phòng tập Taekwondo, bên cạnh còn có mấy sinh viên đang bận bịu chế tác mấy chi tiết trên đỉnh đầu.

Chu Tự Hành vừa tiến đến gần, vừa nhìn người mặc áo cao bồi đen rộng thùng thình đang đứng trên dàn giáo. Tóc của anh được buộc nửa đầu, đứng phía bên trái của cái đầu khổng lồ, đưa lưng về phía cậu, đang bổ khuyết nhựa cây màu đen lên khuôn mặt đầy vết rách.

Đây là lần đầu tiên Chu Tự Hành thấy dáng vẻ Hạ Tập Thanh nghiêm túc làm việc.

Đứng bên cạnh anh là một nam sinh trẻ tuổi, hai người vừa nói nói cười cười, vừa hoàn thành tác phẩm triển lãm thật lớn này. Mọi người đều hết sức chuyên chú đẩy nhanh tiến độ, không ai chú ý tới Chu Tự Hành tới gần.

Hạ Tập Thanh đứng trên giá, quay đầu nói với tiểu sư đệ, “Tiểu Tề, em đưa cho anh mượn cái dùi.”

Tiểu Tề aiz một tiếng rồi ngồi xổm xuống lấy cái dùi từ thùng dụng cụ, lúc đứng lên dùng lực quá manh, dành giáo cũng lung lay theo. Hạ Tập Thanh tay nhanh mắt lẹ bắt được Tiểu Tề đang chênh vênh, nhưng chính mình lại không ổn định, chân đã bước khỏi phạm vi an toàn.

Nhìn thấy một chân Hạ Tập Thanh dẫm vào không trung, tim Chu Tự Hành lập tức vọt lên, cậu nắm đồ ăn trong tay xuống, phi thanh đến, vươn cả hai tay ra theo bản năng, đỡ lấy người kia. Nguồn:

Trong nháy mắt ôm lấy anh, hai tay Chu Tự Hành truyền đến cảm giác đau đớn, lực dội xuống từ cú ngã khiến cậu không khỏi cắn chặt răng, đôi mắt lo lắng nhìn người trong lồng ngực.

Thấy được sự bất ngờ trong đáy mắt Hạ Tập Thanh.

Dù thân hình Chu Tự Hành cao lớn, nhưng cậu đã xem nhẹ Hạ Tập Thanh cũng là đàn ông, trọng lực và tốc độ khiến lực rơi xuống làm cậu suýt chút nữa chịu không nổi, đầu gối khuỵu xuống, cuối cùng vẫn là cùng nhau ngã lên đệm.

Hạ Tập Thanh ngã mạnh xuống, còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm trong lòng Chu Tự Hành, ghé vào ngực cậu, bị đôi tay cậu ôm chặt, thân thể cậu lót phía dưới giảm xóc cho Hạ Tập Thanh.

Nhưng chấn động trong lòng Hạ Tập Thanh thì không cách nào bình ổn.

Anh ngồi dậy, gạt mớ tóc rũ tán loạn che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Anh ngơ ngác nắm lấy cánh tay Chu Tự Hành, dùng sức kéo cậu lên, giọng nói có chút chột dạ, “Này…cậu không sao chứ….”

Chu Tự Hành hơi nhíu mày, cánh tay bị anh nắm rụt rụt lại, “Từ từ…”

Hạ Tập Thanh nắm lấy cổ áo cậu, khuôn mặt luôn treo sự dịu dàng giả dối cuối cùng cũng để lộ cảm xúc mất khống chế, “Mẹ nó, đầu cậu bị thủng à? Tôi rơi xuống cũng không chết được, cậu bày đặt đỡ đỡ cái gì, tưởng mình là nam chính trong phim siêu anh hùng hả?”

Ngực anh phập phồng, đôi tay túm chặt cổ áo Chu Tự Hành dần dần buông ra, cảm xúc sôi trào đã lạnh xuống, thấp giọng mắng một câu, “Đúng là cmn có bệnh…”

Rõ ràng bị anh mắng một lúc như vậy, nhưng Chu Tự Hành một chút cũng không cảm thấy khó chịu.

Cậu ngẩng mặt nhìn Hạ Tập Thanh, khóe miệng hơi cong lên, một bàn tay chống xuống đệm, để nửa thân người ngồi dậy.

Mũ cậu đội trên đầu đã rơi ra lúc tiếp đất, tóc hơn lộn xộn, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lại đẹp muốn chết, cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hạ Tập Thanh, lấp lánh ánh sáng.

Cậu kéo kéo áo cao bồi của Hạ Tập Thanh, giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười.

“Này, cái áo khoác này xấu xí quá.”

Cậu nhặt mũ lưỡi trai rơi ở bên cạnh lên, hướng về phía Hạ Tập Thanh còn đang sững sờ, vươn tay ra, đội mũ lên đầu anh.

“Còn không đẹp bằng áo của tôi.”

Tác giả có điều muốn nói: Nội tâm của Hành Hành.

Hạ Tập Thanh sao lại phiền như vậy chứ, mình đi đến đâu anh ta cũng đi theo – mình còn lâu mới thèm chờ anh ta – aiz căn bản anh ta không tới vì mình – anh ta tới tìm mình! – anh ta tìm mình chỉ vì muốn mình đưa cơm – mình đường đường là một đại minh tinh, sao có thể đưa cơm cho người ta?! – thôi, vẫn là đi đưa vậy – anh ta cư nhiên mặc áo của người khác, còn cùng người khác nói nói cười cười – đm, vợ của mình rơi xuống rồi!

Nhắc lại lần nữa: Hành Hành 20 tuổi, cao 1m92. Tập Thanh 25 tuổi, cao 1m85. Cho nên là niên hạ, hơn nhau 5 tuổi.

Thật ra chương 1 tui đã đề cập rồi, do mọi người đều xem nhẹ tuổi tác của Hành Hành. Cậu ấy chính là một người trông thì công khí mười phần nhưng nội tâm lại ngây thơ, ngạo kiều, niên hạ tiểu chó săn.