Thịnh Tụng Thời tốn thêm thời gian chuẩn bị tâm lý, cảm thấy khá ổn mới nhìn Giang Trạc và Trịnh Hỉ Bi.
“Hỉ Bi, lát nữa cậu đi theo là được, không cần thiết thì đừng nói gì.”
“Dạ anh Thịnh.” Trịnh Hỉ Bi vẻ mặt kiên nghị, tựa như đang nghe bàn giao hậu sự.
Giang Trạc nghe một người dặn dò một người nghe răm rắp, tâm tình có chút phức tạp. Hắn nhớ tới hệ thống 6666 khi đưa hắn đến ký túc xá tạm thời cho người mới, xử lý xong mớ việc vặt sinh hoạt thì nghiêm túc nói với hắn.
【 ký chủ Giang Trạc, dù đang ở không gian chủ hệ thống an toàn, vẫn cần cảnh giác với các ký chủ khác. Những năm gần đây vì ngành sản xuất kém khởi sắc, lượng tích điểm đạt được từ nhiệm vụ thế giới giảm nhẹ, rất nhiều ký chủ bất hợp pháp thường đánh ý xấu lên đầu người mới tới. 】
【 Xin ký chủ đề cao cảnh giác, tự bảo vệ bản thân cùng tài sản an toàn. 】
Vô cùng nghiêm túc, vô cùng quan tâm cho ký chủ, có thể là kết quả sau khi hắn chọn hệ thống có tính cách bình tĩnh. Giang Trạc cẩn thận nhớ lời 6666 nói, kết hợp với vụ đột nhiên gặp một thâm niên giả, trong lòng hắn tràn ngập cảnh giác.
Đang suy nghĩ, hắn bỗng nghe thanh âm Thịnh Tụng Thời ôn hòa vang lên.
“Tiểu Giang, lát nữa cậu không cần nói gì hết, cũng không cần đáp gì hết, tôi sẽ tự nói.”
Giang Trạc não bổ rất nhiều âm mưu quỷ kế, ai dè lại nghe được lời ngoài dự đoán, không khỏi hơi sững sờ.
“Tưởng cái gì thế.” Trịnh Hỉ Bi ở bên cạnh cười, “Cứ việc đề phòng một vạn lần nhá, anh Thịnh chỉ nhờ cậu đứng bên cạnh để ảnh lấy cớ bắt chuyện với Quý Ỷ Nguy thôi, sẽ không đẩy cậu lên đầu sóng gió đâu.”
Dưới sự dẫn dắt của anh Thịnh, dù bọn họ ở trong tối tiến hành kế hoạch lớn, cũng sẽ không tùy tiện hy sinh người vô tội. Kế hoạch của họ là vậy, anh Thịnh là người như vậy, và cũng chính vì thế mà càng ngày càng nhiều ký chủ nguyện ý gia nhập tổ chức của họ.
Thịnh Tụng Thời cười gật đầu với hai người, sau đó hít sâu một hơi, đi đến chỗ Quý Ỷ Nguy.
“… đang ăn à.” Thịnh Tụng Thời mặt treo ý cười, như thể chẳng thấy miếng bánh kem nát bét trên bàn, dùng ngữ khí tự nhiên hỏi thăm. Quý Ỷ Nguy nguyên bản đang nhìn về một phía khác, nghe tiếng bèn quay đầu sang, khóe miệng có độ cung, mặt lại vô biểu tình.
Trịnh Hỉ Bi đi phía sau chân mềm nhũn, suýt nữa bị dọa quỳ sụp tại chỗ.
Cíuuuuu!!!
Tố chất tâm lý của Thịnh Tụng Thời vượt trội bất ngờ, sắc mặt như cũ, cánh tay khẽ nâng, hướng Quý Ỷ Nguy giới thiệu.
“Đây là người mới, ký chủ Giang Trạc, lần trước được anh cứu giúp nên vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với anh. Vừa lúc thấy anh ở đây, coi như giúp người mới thỏa mãn mong ước nho nhỏ.”
Quý Ỷ Nguy một xíu hứng thú đều không có, quay đầu về hướng cũ.
“Nói nhảm ít thôi.”
Thịnh Tụng Thời tạm dừng một chút, dứt khoát kéo một chiếc ghế dựa plastic bên cạnh ngồi xuống, chậm rãi mở miệng.
“Tôi nghe nói hệ thống của anh số 2333, ngày hôm qua đã đấu giá thành công thế giới cao cấp【 Đại Hồ 】, vậy nên tôi muốn xin phép anh…”
Thịnh Tụng Thời tạm dừng, cẩn thận quan sát biểu tình Quý Ỷ Nguy.
“Muốn xin phép anh một việc, cùng liên hợp công lược.”
Quý Ỷ Nguy nghe ba từ “hệ thống của anh” mặt mày liền ấm áp; nghe “số 2333” cơ mặt giãn ra; đến khi nghe Tam Tam lấy được thế giới cấp cao thì mỉm cười.
Cái gì? Thịnh Tụng Thời sau đó nói gì?
Không liên quan Tam Tam, chả nghe lọt.
“Tam Tam thật lợi hại, thế mà lấy được thế giới cấp cao.” Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, mặt mày phơi phới, “Cậu ấy tìm tài nguyên tốt cho mình.”
… Bị ngó lơ.
Thịnh Tụng Thời thoáng nhíu mày, rồi không dấu vết giãn ra. Hắn thấy biểu tình Quý Ỷ Nguy nhu hòa, tâm tình tạm ổn, vì thế ôm một tia mong đợi cuối cùng, dò hỏi lại một lần.
Không ngờ Quý Ỷ Nguy cười xong, đột nhiên trở mặt.
“Liên hợp công lược? Không bao giờ.” mười ngón giao nhau, khuỷu tay đặt trên tay vịn ghế, tư thế nửa nằm rất là ngạo mạn. Nhưng cái dạ dày truyền đến cơn đau căng cứng, Quý Ỷ Nguy đành lặng lẽ ngồi thẳng lên một tí.
Căng muốn chết.
“Tam Tam vất vả lắm mới lấy được thế giới, tự tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ, cần gì phải dựa vào người khác công lược.” anh cười nhạt, thần thái trông có vẻ ôn hòa, “Đúng rồi, tôi hỏi anh chuyện này. Người máy chạng vạng ngày hôm qua là các anh phái tới?”
“Người máy what…” Trịnh Hỉ Bi lẩm bẩm.
Bọn họ trốn Quý Ỷ Nguy còn không kịp, nào dám phái người máy gì đó tới!
Thịnh Tụng Thời cũng nhanh chóng phủ nhận, thậm chí nhạy bén mà ý thức được, Quý Ỷ Nguy dùng từ “Các anh”, chứ không phải “anh”. Hiển nhiên, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, đối tượng mang thù của Quý Ỷ Nguy sẽ bao gồm cả những người quanh mình.
“Dù anh đã gặp bất cứ chuyện gì đều không liên tục gì đến chúng tôi.”
Khó trách đêm qua có tiếng nổ mạnh, việc này căn bản không phải bọn họ ra tay. Rốt cuộc là ai, thế mà dám phái người máy đi trêu chọc Quý Ỷ Nguy.
Quý Ỷ Nguy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bất tri bất giác, quyền khống chế cuộc đối thoại đã nằm trong tay anh.
“Vậy tôi đổi cách nói khác.”
Ý cười của anh lan tỏa, nhưng nội dung làm ánh mắt Thịnh Tụng Thời hơi cứng lại.
“Các anh cũng biết sự thật về không gian vô hạn sao?”
【 ngài muốn biết sự thật về không gian vô hạn không? 】
Tối hôm qua người máy do kẻ có tâm phái tới đã hỏi vậy.
【 những người này đều biết sự thật về không gian vô hạn à? 】
Quý Ỷ Nguy trong lòng thầm nghĩ.
Mồ hôi lạnh từ Thịnh Tụng Thời trán chảy xuống, hắn đã dùng hết toàn lực khống chế biểu cảm của mình, cũng tự tin dù đang đối diện với chủ hệ thống vẫn sẽ không bị phát hiện bất thường, nhưng mà Quý Ỷ Nguy… quá quỷ quyệt.
“Xem ra anh biết.”
Quý Ỷ Nguy gục đầu, bật cười vài tiếng. Thịnh Tụng Thời chậm rãi đứng lên, hắn cúi đầu nhìn Quý Ỷ Nguy vẫn cười, đầy vẻ đề phòng.
Hắn nghe thấy Quý Ỷ Nguy nói chậm từng từ, thanh âm có chút kỳ lạ vì cúi đầu.
“Nếu biết…”
“Vậy mày phải chết.”
Cuộc trò chuyện hoàn toàn rơi vào ngõ cụt, theo sau từ cuối cùng Quý Ỷ Nguy bật ra, cảm giác uy hiếp bắt đầu lan tràn, cả người Thịnh Tụng Thời như bị ném vào chậu nước đá.
Thấy động tác hắn cứng đờ, Trịnh Hỉ Bi muốn dìu hắn, nhưng hắn vẫy vẫy tay, còn nhớ tạm biệt theo phép lịch sự.
“Đã vậy, về việc liên hợp công lược, hôm nào chúng ta bàn bạc lại nhé.”
Quý Ỷ Nguy ngồi im như cũ, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế dựa, mười ngón đan vào nhau, lặng im nhìn hắn rời đi, không động đậy tí nào.
Nhưng lòng Thịnh Tụng Thời cứ căng thẳng, rời khỏi phạm vị tầm mắt của Quý Ỷ Nguy cũng chưa từng lơi lỏng. Hắn kéo áo gió, chạy dọc theo đường phố nhanh chóng về cứ điểm, Trịnh Hỉ Bi ở phía sau đuổi theo không kịp, đành hô lớn.
“Anh Thịnh! Anh Thịnh chậm một chút!”
“Anh Thịnh!”
Trịnh Hỉ Bi thật vất vả mới đuổi kịp Thịnh Tụng Thời, thở hổn hển.
“Anh Thịnh, em đưa Giang Trạc về trước… không đúng, sao anh đi nhanh thế, còn không thèm để ý đến ai.” Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt Thịnh Tụng Thời, rồi bị dọa sợ, bởi vì mặt Thịnh Tụng Thời tái nhợt như tờ giấy.
“Anh Thịnh, hay là chúng ta vào tiệm bên cạnh nghỉ ngơi một chút.” Trịnh Hỉ Bi thấy cửa hàng tiện lợi gần đây có chỗ ngồi. Trong cửa hàng không có người, sắc mặt Thịnh Tụng Thời thật sự quá kém, không bằng nghỉ ngơi một chút, hoặc ăn chút gì.
“Không sao, Hỉ Bi, tôi…” Thịnh Tụng Thời nói chậm, “Có phải tôi chuyên quyền quá không, vạn nhất tôi xảy ra chuyện, kế hoạch phải tiến hành tiếp như thế nào…”
Không kịp bàn giao.
【 tí tách ——】
Thịnh Tụng Thời nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, liền đẩy mạnh Trịnh Hỉ Bi về phía sau, ngay sau đó, cửa hàng tiện lợi trước mắt nổ mạnh!
Khói đen cuồn cuộn bốc lên, tiếng chuông cảnh báo cứu hoả vang vọng. Nơi này là không gian chủ hệ thống, kiến trúc kiên cố hoàn hảo, đám ký chủ đều là người từng trải, phản ứng cực kỳ tốc độ, hầu như không có người bị thương.
Bị thương nặng nhất ngược lại là Thịnh Tụng Thời, cùng một ký chủ trùng hợp đi ngang qua.
Thịnh Tụng Thời không màng máu chảy đầy đầu, gạt gạch ngói trên người, tinh thần trọng nghĩa và sứ mệnh mang trên người khiến hắn chọn ưu tiên giúp đỡ ký chủ bị thương khác.
“Không sao chứ? Anh…”
Tên ký chủ kia ngẩng mặt, khuôn mặt vô vết máu, đồng tử toát vẻ châm chọc, biểu tình cực đoan cuồng nhiệt.
“Quý tiên sinh là thần, anh ấy đã cứu mạng tao, cho nên…”
“Anh ấy nói tao giúp anh ấy, cái gì tao cũng sẽ làm!”
Bụng truyền đến cảm giác xuyên thủng đau đớn, khóe miệng Thịnh Tụng Thời trào vết máu. Hắn thấy rõ ký chủ trước mắt, kẻ này vốn không bị thương, mà là giả vờ bị thương để ám sát. Cũng đúng, với sự ngạo mạn và năng lực thao túng hoàn cảnh nhân tâm của Quý Ỷ Nguy, giết hắn, anh chả cần dùng đến người vô tội.
【 vậy mày phải chết. 】
Anh ta đã nói như vậy.
Thịnh Tụng Thời không biết Quý Ỷ Nguy vì sao lại đột nhiên trở mặt, còn giống như đã sớm biết sự thật về không gian vô hạn. Nhưng Thịnh Tụng Thời không nghĩ ra, nếu Quý Ỷ Nguy đã sớm biết sự thật ấy, vì sao vẫn bình tĩnh, thậm chí… Muốn diệt khẩu bọn họ.
Thịnh Tụng Thời giờ phút này rất rõ ràng, trước khi hệ thống 2333 trở về đi làm, hắn sẽ phải…
Ăn bữa hôm lo bữa mai.
Quý Ỷ Nguy vẫn ngồi ở chỗ cũ, giữ nguyên tư thế trông ngầu nhất. Cơn hỗn loạn và tiếng còi báo động cách đó vài con phố tựa như đều chẳng liên quan đến anh.
Chịu thôi, anh thật sự quá căng bụng.
Anh nhìn đĩa bánh kem nát nhừ trên bàn, không, là Tam Tam trong tưởng tượng.
Là Tam Tam…
Ăn… Ăn luôn…
Anh cố sức vươn tay đến miếng bánh kem.
Thật ra nghĩ theo hứng tích cực, lâu lâu Tam Tam có mấy ngày nghỉ phép, vậy anh có thể tranh thủ khoản thời gian này. Trước khi Tam Tam trở về, anh sẽ xử lý sạch sẽ tất cả.
Anh nói rồi.
Anh dùng nĩa thân mật chọc lỗ tai nhỏ bánh kem Tam Tam.
Bất cứ ai cũng không được phá hoại năm tháng yên bình của mình và Tam Tam.
* * *
“Lêu lêu lêu… Ngon liền!”
Hệ thống 2333 đang xử lý bảng báo cáo phiền phức một cách qua loa. Trước mặt mỗi hệ thống đều có một màn hình, bên cạnh chất đống cả mớ giấy tờ còn cao hơn Thái Sơn. Nhóm quả cầu mèo đang kiểm tra đối chiều từng tờ thống kê, sau đó nộp cho chủ hệ thống thẩm tra, là công việc nhàm chán nhất của nhàm chán nhất.
2333 cảm nhận sâu sắc sự nhàm chán này, chán đến mức mở game chơi « quả cầu mèo và quả cầu chuột ». Hệ thống bên cạnh lặng lẽ thò lỗ tai hóng hớt, thấy vậy cũng bắt chước nhìn màn hình của cậu ‘lười ké’.
Gọi tắt là liên minh lười biếng.
Hệ thống 2333 ôm hận trong lòng.
Cậu bị chủ hệ thống lòng dạ ác độc nuốt mất kỳ nghỉ rồi! Rõ ràng hôm nay tính đi sửa lỗ tai! AAAAA!
Đang lười biếng hăng say, 2333 tự dưng bị một cái đuôi chọc vào. Cậu vội vàng tắt giao diện game quay đầu, phát hiện là một hệ thống quen mặt.
“Đi thôi Tam Tam, luyện tập hợp xướng.”
“À đúng rồi, cậu biết là bài nào chưa? Nhớ download ca từ nhé.”