Mặc dù cảm thấy tiếc nuối vì vẫn chưa đi được một nửa đường đời dài đằng đẵng, mặc dù cảm thấy tiếc nuối thì chưa thấy được nhiều cảnh đẹp núi non biển hồ trên thế giới, mặc dù cảm thấy tiếc nuối vì từ nay về sau phải âm dương cách biệt với người mình yêu, nhưng cô ấy vĩnh viễn không hối hận.
Cô ấy chưa từng hại người khác, cô ấy có thể ra đi mà không thẹn với lương tâm.
Ra khỏi phòng bệnh, Tưởng Chính Trì trở về phòng làm việc của mình.
Chu Thần Diệp cũng ở đây, anh ta không muốn nhìn thấy Phương Hành, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng hiện tại người Tống Ôn Ngưng cần nhất là anh ấy, cho nên đành phải rút lui.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Chuẩn bị xong chưa?”
Tưởng Chính Trì đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho anh ta.
“Cả hai người đã được kiểm tra và chạy thận nhân tạo trước phẫu thuật, xét nghiệm đọ chéo tế bào lympho và xét nghiệm miễn dịch học HLA cũng không thành vấn đề, cậu chỉ cần ký giấy đồng ý trước phẫu thuật là được.”
Chu Thần Diệp nhận tờ giấy trong tay anh, không chút do dự ký tên mình lên đó.
“Thần Diệp…” Sắc mặt Tưởng Chính Trì lạnh lùng, “Đây là một ca phẫu thuật rất nguy hiểm, có rất nhiều biến chứng có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật và sau phẫu thuật, còn có phản ứng bài xích cấy ghép sau phẫu thuật, nghiêm trọng hơn là… trong hai người họ sẽ không cứu được ai.”
“Dù có thế nào thì vẫn tốt hơn là để tôi trơ mắt nhìn Ôn Ngưng chết.”
Câu nói của Chu Thần Diệp đã làm rõ thái độ của mình.
Tưởng Chính Trì không khuyên nữa, cầm tờ giấy đồng ý đã ký tên rời khỏi văn phòng.
Những bác sĩ khác bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng, Chu Thần Diệp đã đợi ngày này quá lâu, không có khả năng cho phép xảy ra sai lầm.
Tưởng Chính Trì xoa nắn ấn đường, trầm giọng dặn dò: “Chuẩn bị phẫu thuật.”
Nguyễn Nam Tô được đẩy vào phòng mổ.
Toàn bộ quá trình cô không hề phản kháng, hai mắt giống như mất đi tiêu cự, trống rỗng lại chết lặng. Nằm trên giường trong phòng phẫu thuật, ánh mắt cô nhìn đèn phẫu thuật sáng lên trên đỉnh đầu, ý thức có chút hoảng hốt.
Bên tai vang lên tiếng máy móc, sau đó cô nghe thấy có người hô: “Chuẩn bị gây mê.”
Hình như là Tưởng Chính Trì nói, rồi lại giống như bác sĩ khác nói, cô đã không còn nghe rõ nữa…
Bác sĩ gây mê giữ cổ tay cô, tìm vị trí của mạch máu rồi dùng cồn khử trùng.
Kim tiêm bén nhọn đâm thủng da thịt, thuốc từ từ được tiêm vào mạch máu…
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Chu Thần Diệp đứng trước cửa sổ cuối hành lang, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm.
Anh ta nhìn chằm chằm màn tuyết rơi bên ngoài, cảm giác như một màn trình diễn kéo dài nào đó.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh không ngừng thổi vào, mang theo những bông tuyết mỏng manh đọng lại trên cổ anh ta rồi từ từ tan chảy, biến thành một cơn lạnh thấu xương.
Anh ta không khỏi nghĩ, Nguyễn Nam Tô lúc này chắc là hận anh ta lắm nhỉ?
Nếu như không có sự tham gia của anh ta, có lẽ cô đã có một cuộc sống tốt đẹp, gặp được một người thật lòng thích cô rồi kết hôn sinh con…
Kỳ thật anh ta cũng không muốn tổn thương cô… Nhưng anh ta không còn cách nào khác.
Anh ta là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, là bố mẹ nuôi đã nhận nuôi anh ta, cho anh ta một cuộc đời hoàn toàn mới.
Phần ân tình này anh ta khó có thể báo đáp được, trước khi bọn họ qua đời đã dặn dò anh ta phải chăm sóc Ôn Ngưng thật tốt, cho nên đối với anh ta, mạng sống của Tống Ôn Ngưng còn quan trọng hơn mạng sống của anh ta.
Chu Thần Diệp xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, không dám nghĩ tới nữa.
Cùng lắm thì sau này anh ta cho cô thêm chút tiền là được. Nếu cô không cần, anh ta sẽ cho Nguyễn Nghiệp Thành, dù sao đến cuối cùng nó cũng sẽ là của cô.