Sau khi vào phòng học,an tọa trên ghế,định nghe nhạc thì bị mấy tiếng la hét điên loạn làm đinh tai nhức óc,nhưng cô vẫn ko ngước đầu lên xem chuyện gì diễn ra mà chỉ chăm chăm vào cái đt.Đã nói rồi sống trên đời được bấy nhiêu ngày,giúp cho đời được bấy nhiêu giây.Bỏ ngoài tai những thứ vô bổ và ko cần thiết thực sự đang làm giàu thời gian cho chính bản thân mình đấy.
Đeo headphone lên tai,chọn bài mình yêu thích,lôi trong cặp ra quyển tạp chí mới mua trước khi về nước,những ngón tay thon dài mềm mại lật qua lật lại từng trang.Rất quý phái và điệu nghệ…
Đang đọc dở bỗng cô ném quyền tạp chí sang 1 bên,đan những ngón tay lại với nhau,2 bên khửu tay dựng thẳng đứng trên bàn.Tựa cằm lên ngón tay đan ko chặt chẽ,mặt trầm tư suy nghĩ như thể có chuyện gì đó rất bí,nghĩ nhiều ngày rồi vẫn phải nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ lên nghĩ xuống thì Zami vẫn đang muốn lập 1 ban nhạc rock,cô đã lên mạng tìm đủ mọi thứ mà vẫn chưa tìm được người để lập nhóm.Đến trường này cũng chỉ muốn có người cùng niềm đam mê,nhưng sau cái cánh đánh lộn vớ vẩn kia thì thật là thất vọng biết bao,đặt niềm tin vào cái trường này quả là 1 sai lầm.Trong đây chỉ toàn nuôi dưỡng các cô cậu ấm chỉ thích đua đòi ăn chơi,mà muốn tìm người để lập 1 ban nhạc trong trường này thì có phải ý nghĩ ấy xa vời quá ko.Vẫn đang suy nghĩ miên man,tên lửa vẫn đang hoạt động rất tốt,chạy vèo vèo trong đầu bỗng cảnh quen thuộc của ngày hôm qua lại một lần nữa tái diễn.Sự trơ trẽn quen thuộc đó,vâng!!!Em của ngày hôm qua đã trở lại và trả lợi hại thêm tí nào,vẫn trò cũ chiêu cũ giật phắt headphone của Zami một cách ko thương tiếc.Cô chưa kịp phản ứng thì cái giọng chua ngoa đó lại nổi lên:”Hải gọi mà cô dám làm lơ à” nhưng có vẻ như cô ta ko phải người chủ động muốn gây sự mà là thằng điên nào đó tên Hải Hải Hải T^T
Nhướn máy lên 1 cách khó hiểu,Zami chậm rãi từ tốn trả lời:”Hải là thằng nào,tao có biết nó sao”
Cái giọng ngang ngạch xen lần ko thể tin nổi của con bé đó vang lên,2 mắt mở to dữ dằn:”Mày dám hỏi Hải là thằng nào á,mày muốn chết à”Nói là làm nó định vung tay lên tát thẳng mặt cô,Zami cũng chả lạ gì cái trò cũ quèn của bọn con gái trường này.Buồn thay!!!chưa kịp đỡ đã có người đỡ hộ rồi,mùa nước hoa nam tính phảng phất bay qua mũi
Mũi bắt đầu ko tự chủ được mà ửng đỏ,đầu có hiện tượng đau nhức,cảm giác ngứa mũi thực sự rất khó chịu,vội bịt mũi mình lại rồi chạy nhanh ra khỏi lớp.Chết mất,cô bị viêm mũi dị ứng thường thì cứ hít phải bụi hít phải lông mèo lông chó là y như rằng cơn dị ứng lại tái phát,ngoài r acô còn mẫn cảm với mùi nước hoa nào quá hắc,chỉ cần ngửi 1 chút thôi là chiếc mũi nhỏ nhắn lại đỏ tấy lên.Đứng ngoài hành lang một lúc,cơn dị ứng cũng đã nguôi đi một phần,Zami lại vào trong lớp ko quên lấy một tay bịt mũi cảnh giác
Đảo mắt quanh lớp con bé chanh chua kia đã đi từ lúc nào,lớp đã đông lên hẳn,đáp chân xuống chỗ ngồi của mình thu dọn quyển tạp chí trên bàn.Trong đầu ko khỏi suy nghĩ ai là người đã đỡ cái tát ình và cũng là người mang cơn dị ứng quen thuộc đó trở về thì…Nó thực sự chưa muốn buông tha cho cô,ngửi thấy được dù chỉ một tí một chút thôi là Zami bịt chặt mũi lại liền.Đưa mắt lên nhìn người ân nhân cũng như kẻ phiền phức,nơi phát ra mùi nước hoa khó chịu
2 đôi mắt gặp nhau,2 đôi mắt cùng lạnh lùng như nhau vô cảm bỗng thay đổi nhanh chóng hình thành nên ánh mắt thách thức đối phương,cứ nhìn rồi nhìn,nhìn thấu tâm can,nhìn như muốn xé toạc mặt đối phương,như một mũi kim đâm thẳng vào ko thương tiếc.Đôi mắt mãnh liệt của cô,tập trung cao độ làm chính bản thân cô còn quên rằng cơn dị ứng đang tái phát.
2 người cứ nhìn nhau như thế,có vẻ như càng ngày càng gay go,ko ai chịu nhường ai cả.Lòng kiêu ngạo của 2 người trỗi dậy điên cuồng,một bên mép của cô bất ngờ nhếch lên càng tăng tính căng thẳng nhưng điều đặc biệt hơn là…Trùng hợp đến mức khó tin,đối phương cũng nhếch mép lên rồi hạ xuống,động tác tăng vẻ thách thức này của 2 người nâng lên hạ xuống cùng 1 thời gian.Nhìn đối phương chẳng khác nào nhìn thấy chính bản thân mình trong gương cả
Bỗng!!!tiếng hò hét điên loạn có thể phá thủng màng nhĩ từ đâu đổ sập vào tai đôi nam nữ ĐANG ĐẤU MẮT
Cả tá con trai não loạn phất cờ,hét to:”Zami cố lên”
Thằng khác mồm mép tôm tép léo réo:”Cô chắc chắn sẽ thắng mà”
Mấy thằng con trai hưởng ứng mà gật đầu liên tục
Đám con gái yểu điệu đang ra sức nặn giọng hò hét í ới để tỏ ra dễ thương mà ko biết rằng thành quả giọng hét của mình nghe rất giống tiếng người khó thở sắp chết.Bọn nó thấy đám con trai hưởng ứng nhiệt tình như vậy cũng ko nhường mà quay sang kênh kiệu hét đến chói tai:”Cái gì cơ chứ,rõ ràng là Lil chắc chắn sẽ thắng mà”
Rồi cả bọn quay sang cậu con trai tên Lil tiếp tục giọng hò hét choe chóe choe chóe:”Anh Lil cố lên,chúng em luôn ủng hộ anh”
“Zami chắc chắn sẽ thắng”_1 tên con trai lớn giọng kiên quyết khẳng định chắc nịch
“Các cậu đừng có đặt niềm tin vào nhiều quá,Zami sẽ ko có cửa đâu”_ giọng chanh chua của đám con gái nổi lên
Theo sau đó nguyên cả một đám nhao nhao lên
“Các cậu mới là người đặt niềm tin ko đúng chỗ,Zami làm sao mà thua được,đúng là có mắt như mù”_1 thằng con trai vừa nói vừa tiến đến sát bọn con gái như khiêu khích,đám con trai đằng sau vỗ tay hưởng ứng hò reo:”Đúng rồi,đúng rồi,Zami nhất định ko thể thua”
Như bị sỉ nhục,ngọn lửa kiêu hãnh trong lòng các nữ sinh nổi lên đùng đùng đầu chị nào cũng bốc khói nghi ngút như ấm nước đang sôi
1 con làm bộ sắn tay áo tiến đến sát thằng kia hét to:”Vậy thì cược đi,chắc chắn Zami của các người sẽ thua thôi” đám nữ sinh đằng sau nhao nhao đồng ý nhiệt tình cố vũ người con gái anh dũng kia
Thằng kia ko ngần ngại mà trừng mắt hất hàm:”Cược thì cược,cậu muốn cược cái gì” Đám con trai não loạn hết lên nhắc lại lời thằng bạn:”Cược cái gì”
Đám con gái ko hẹn mà cùng cười lớn trước sự ngây ngô khó hiểu của đám con trai,con bé hắng giọng kêu to:”Ai thua sẽ phải hôn một người mà người thắng yêu cầu” Thấy vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của người con trai đứng trước mặt,như được đà hỏi thêm:”Thế nào”
Đám con gái cười khúc khích:”Sợ rồi đúng ko”
Chỉ có duy nhất một cô bé nhút nhát ngồi một góc nghe xong mà mặt đỏ phừng phừng chạy ra khỏi lớp
Hành động này khiến bọn con gái cười to hơn:”Hahha…haahhaaa”
“Được”_Thằng con trai kiên quyết gật đầu
Đám bạn của nó biết đề nghị này thực sự rất quá đáng nhưng vẫn cố gắng động viện:”Zami chắc chắn sẽ thắng mà”
“Cậu chuẩn bị tinh thần đi”_Cậu con trai tự tin mặc dù trong người vẫn còn run bởi lời đề nghị “cá nhân”
“Thử xem”_Đám con gái hất hàm vẻ mặt tự tin ko kém
Coi như đã kết thúc cuộc cá cược,cả nữ và nam ko hẹn mà cùng nhìn đôi nam nữ trên sàn đấu,4 con mắt vẫn mở thao láo,vẫn ko ai chịu nhường ai.Đúng là tính cách của 2 con người cao ngạo,ko chịu chùn bước,đấu đến cùng thì thôi.Bây h cảm giác khó chịu làm Zami thực sự sắp kiệt sức rồi,đôi mắt lạnh lùng thoáng 1 tia lo sợ,người bắt đầu run nhè nhẹ.Cô biết bệnh dị ứng của mình đang đi theo chiều hướng xấu,nhưng…tính cao ngạo vốn có lại ko chịu khuất phục mà vẫn tiếp tục đấu cho đến cùng
Cảm giác khó thở bắt đầu vây quanh cô,mệt mỏi lắm rồi,cô có thể thấy cơn dị ứng đang đi dần xuống lồng ngực mình,ko ổn rồi,đến mức nguy kịch chắc chắn sẽ ngất ngay tại chỗ có khi phải vào bệnh viện
Ko nhìn nhưng Zami cảm nhận được ánh mắt với tia mong chờ của đám con trai ko ngừng chĩa vào người mình,cô ko muốn vì căn bệnh dị ứng quái gở mà làm niềm tin của họ bị nuốt mất một cách ko thương tiếc.Đang hoang mang ko biết phải làm sao thì điều cô mong đợi cũng đã đến,Lil rời mắt khỏi cô từ tốn nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay,rồi đảo mắt qua đám con gái nhưng ko hề chớp mắt dù chỉ 1 cái,đám con gái cũng há hốc mồm nhìn anh,anh lại quay sang nhìn đôi mắt vẫn căng tròn của Zami,1 lần nữa lại liếc xuống chiếc đồng hồ.Qủa thực hành động từ tốn này rất rất rất tốn thời gian,ko để mọi người chờ đợi lâu,anh nhìn thẳng vào mắt Zami lóe lên 1 tia thách thức,1 bên mép khẽ nhếch lên cao ngạo:”Ko nên vì việc riêng mà làm ảnh hưởng đến mọi người.Phải vậy ko?”
Cô ko nói gì,nhưng trong ánh mắt thầm kín lại hiện rõ vẻ đắc thắng.Đám con gái hét lên:”Rõ ràng là anh có thể thắng mà,sao lại dừng lại”
“Mọi người về chỗ đi,sắp vào học rồi”_Lil lạnh lùng
Đám đông từ từ lui dần,nhưng âm thanh vẫn vang vọng mãi ko ngừng
“Chúng tôi nói ko sai chứ,vậy là cô thua rồi nhé”
“Chẳng qua các người may mắn thôi,đúng thật là…haizzz…Lil rõ ràng là đấu được tiếp mà”
“Cả khối 11 chưa ai thắng nổi cặp mắt đại bàng của cậu ấy”
“Thế mà hn lại chịu thua trước một đứa con gái mới vào trường”
“Chắc chắn nó dở trò hồ ly tinh quyến rũ làm anh ý nhượng bộ mà”
“Thật là tức chết đi được”
Rồi âm lượng cũng tắt hẳn,anh nhìn chằm chằm vào cô gái gọi là kẻ thù ban nãy chỉ thấy khóe môi khẽ cong lên thành một đường cong hoàn hảo:”Vớ vẩn”
“Nếu ko vì cả lớp tôi cũng sẽ ko dừng lại ở đây đâu”_Lil
“Đừng viện cớ”_Zami
“Nếu cô ko tin,chúng ta có thể đấu lại”_Lil
Suy nghĩ một lát,đấu lại ko thành vấn đề nhưng thực sự cô ko muốn tốn thời gian vớ vẩn như thế này một chút nào cả.Thấy người con gái đối diện mặt mũi ngày càng xanh xao khiến khóe môi anh ko tự chủ được mà bỗng nhếch lên,dở giọng mỉa mai:”Sao?Sợ à”
Anh biết người kiêu ngạo như cô thì chỉ cần dùng chiêu kích tướng là đối phương hoàn toàn gật đầu ok
Biết là cơn dị ứng đang cận kề đe dọa nhưng cô vẫn cố tỏ ra thật bình thản,lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu,khẽ nhếch mép nhàn nhạt:”Được thôi”
Đơn giản vì cô muốn anh ta biến càng nhanh càng tốt để căn bệnh của cô đỡ bị đe dọa nhưng có vẻ như hắn vẫn ko chịu dời đi
Qủa nhiên là thành công mà,con mồi đã vào tròng chỉ cần chờ đến ngày Zami thất bại thảm hại là trong lòng Lil lại dấy lên 1 cách mãn nguyện
“Qủa thực,cô là người duy nhất đấu với tôi lâu như vậy”_Lil
“Cậu đang khen tôi sao,nhưng…tôi ko những là người đấu lâu nhất với cậu mà còn có thể thắng cậu”_Zami
“Coi như hôm nay,tôi nhường cậu thắng,lần sau sẽ ko có chuyện đó đâu”_Mặt cậu càng ngày càng tiến sát mặt cô,thực sự cô rất hoảng loạn,cơn dị ứng sẽ ko chịu nổi mà bùng phát ra mất
Thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng ẩn chứa một tia hoang mang,người có cặp mắt đại bàng như cậu ko khó nhận ra người con gái trước mặt đang run nhè nhẹ,lùi đầu lại như cũ.Đang tính sẽ rời đi,thì cậu chợt thấy có điều khả nghi lạ thường,nheo nheo mắt nhìn bàn tay ôm chiếc mũi nhỏ xinh suốt từ trận “đấu mắt” đến giờ ko khỏi kích thích tính tò mò của cậu:”Sao thế”
Cặp mắt được các cô gái ca tụng ví như “mắt đại bàng” cứ nhìn chăm chăm vào chiếc mũi được bàn tay bao bọc,đối với người con gái thông minh lạnh lợi như Zami thừa hiểu anh ta muốn hỏi chuyện gì,lời nói tuy rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô như lửa đốt chỉ mong anh ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi cô chết đột tử:”Dị ứng”
“Với mùi này sao”_Lil dơ cánh tay chắc khỏe của mình ra trước mũi cô,cô lập tức cúi xuống né tránh mùi bản thân cho là ghê tởm nhất đồng thời theo bản năng bàn tay rỗi rãi kia đưa lên đẩy nhẹ cánh tay anh ta ra đáp nhẹ:”Có thể nói là như vậy”
Cúi xuống được một lúc mà vẫn ko thấy bất kì âm thanh nào phát ra cả,mong sự việc đúng với suy nghĩ của mình.Cô khẽ ngước mắt lên để tìm kiếm ông mặt trời,nhưng…ko những ko thấy mặt trời mà còn u ám hơn.Anh ta vẫn đứng đó một tay để lặng bên hông,tay còn lại thọc túi quần,điều đáng nói hơn là ánh mắt lạnh lùng chĩa thẳng vào mặt cô làm cô có phần khó chịu
Bây h cô chả khá khẩm hơn là bao,khuôn mặt tái nhợt đi vì cơn dị ứng,mồ hôi rơi xuống lã chã,ngực liên tục đập mạnh.Ko được rồi,cứ thế này cô sẽ chết mất,biết sức chịu đựng của mình rât trâu bò nhưng chịu đựng mãi thế này cũng ko hẳn là cách.Quay người tính chạy đi,thoát khỏi cái không khí KHÔNG TRONG LÀNH này.Nhưng…
Người tính ko bằng trời tính,một cánh tay dài đầy cơ thịt rắn chắc hiện ngay trước mắt cản lại bước chân vội vã của cô.Ngước mắt lên,anh ta vẫn đứng đó với đôi mắt sắc lạnh,có điều…tay kia anh ta di chuyển chậm rãi đặt một lọ thuốc lên bàn,giọng trầm trầm:”Uống đi,nó sẽ làm giảm cơn dị ứng ko ít đâu” Dứt lời,anh ta ngoảnh mặt đi luôn,ko chờ đợi thêm một giây nào nữa.Đã quá tốn thời gian rồi,cô lấy vội lọ thuốc trên bàn uống 1 cách cấp bách
“Phù”…đúng là chỉ chậm một giây nữa thôi cô sẽ ngất lịm và thậm chí có thể hôn mê dài ngày.Ngồi phịch xuống bàn,quyệt mấy giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán,mặt mũi có phần khá khẩm hơn,ko còn khô khốc như vài phút trước nữa.Cảm giác thật chả khác nào đến cửa địa ngục rồi lại có một phép màu đưa cô về lại trần gian mà,cô ko phủ nhận vài phút trước là thời khắc kinh hoàng nhất của đời Zami.Từ trước đến nay đi dự tiệc hay đi đâu cô đều mang thuốc theo,việc cơn dị ứng diễn ra ở trường thực sự nằm ngoài dự đoán của cô
Đúng là người con trai vừa rước họa vừa rước lành về mà
Dù sao thì mọi hiểm họa cũng đã qua,cũng nên cảm ơn 1 tiếng cho phải lẽ chứ nhỉ
Ngước đầu lên,đôi mắt sắc lạnh đảo quanh lớp 1 vòng tìm kiếm bóng dáng người con trai nào đó.Đi đâu mất rồi? Mới vài phút trước còn ở đây mà ngẩng mặt lên đã biến mất ko một dấu vết…có vẻ như Zami đánh giá hơi thấp sự nguy hiểm hắn ta chăng?
Đôi mắt sắc lạnh như mắt đại bàng có thể nhìn rõ tâm tình đối phương,bên mép tinh tế nhếch lên ngạo mạn đầy vẻ thách thức.Và 1 điểm Zami vừa mới nhắc đến cũng chính vì nó mà cô khẳng định được sự nguy hiểm của hắn ta thực sự ko đơn giản
Tốc độ di chuyển