“Cạnh”…
“No quá à…”.
“Rầm”.
Vừa đặt chân vào phòng khách,Lil đã uốn cong người về phía sau đưa hai tay trời gào thét rồi thả lỏng để cơ thể tự ngã xuống sofa một cách thoải mái.
Trên mặt vẫn còn vương lại nụ cươi tươi như hoa…
Zami thì khỏi phải bàn,vẻ mặt nhìn như chỉ muốn đấm…
Chẳng là từ ngày cô dọn tới đây chăm sóc Ken,mọi khoản chi phí của cô đều bị bố mẹ cắt đi nhiều,mà một bữa ăn đã bị hai người con trai kia làm cháy ví bảo sao không xót cơ chứ…
Ken bên ngoài trưng vẻ mặt lạnh tanh nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ,nhất là được chiêm ngưỡng khuôn mặt miễn cưỡng trả tiền cho anh phục vụ.
Thực sự nếu lúc đó mà không có ai chắc anh ngửa mặt lên trời cười phớ lớ mất…
…
“Lấy cốc nước hộ tôi luôn”.
Mắt vừa kịp liếc thấy bóng dáng Zami di chuyển đến chiếc bàn kính,Lil đã nhanh chóng lên tiếng nhờ vả.
Nghe anh nói vậy cô khựng lại một chút,rồi thản nhiên rót nước ình không quên đáp lời:”Có chân tự đi mà rót”.
“Tôi no lắm rồi,thực sự không lết xác nổi ra đó”_Lil.
Zami quay đúng 180 độ,nhìn anh chăm chăm,đôi mắt đảo xuống cốc nước rồi nhếch mép cười.
Tiến về phía anh chìa cốc nước ra trước mặt Lil…
“Cảm ơn”_Anh mỉm cười tay vừa dơ lên định với tới…
Cô đã nhanh tay đưa cốc nước lên cao khỏi tầm với của anh,không một lời hất thẳng cả cốc nước vào mặt anh rồi hừ lạnh quay lưng bước đi…
Đơ vài giây…
Cái quái gì thế này…
Ngay khi bóng cô vừa khuất sau tấm cửa gỗ anh mới nhận ra bản thân dang ướt sũng nước…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”.
“Zamiiii,cô quay lại đây cho tôiiiiii ”.
Đúng lúc đó,Ken lăn xe vào phòng,nhìn thằng em họ bị người giúp việc mới đối xử “tàn nhẫn” thì anh lại chẳng có vẻ gì cả…
Mà chỉ lạnh lùng cầm quả chuối lên chĩa thẳng vào mặt Lil đe dọa:”Câm miệng hay ăn chuối?”.
“Dạ…câm”_Lil không dám chống đối gật mạnh đầu đưa tay lên che miệng…
Haizz,cũng chỉ có đàn anh mới khống chế được đàn em thế này!
--------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cạnh”.
“Rầm…”.
“Em đẹp như đóa hoa sen…
Sau khi chia tay…em khác rồi…
Chẳng là của anh nữa đâu…
Em xinh hơn rất nhiều…
Mãi mãi chẳng thể mang em về…chẳng thể nâng niu em như báu vật ngàn năm vô giá…”.
Vâng!Lại bài nhạc chuông cổ truyền ngày nào…
“Alo”_Zami tay cởi thắt lưng tay còn lại cầm điện thoại mệt mỏi bắt máy trả lời.
“Hôm nay có ai đến tìm mày không?”_Yin bên đầu dây gấp gáp hỏi.
Hơi nhíu mày,sao cô ấy lại hỏi chuyện này,một linh cảm gì đó,một suy nghĩ gì đó…
“Lil đến tìm mày hỏi tung tích của tao đúng không?”_Zami hỏi Yin,ngoài mặt là thế nhưng trong đầu cô đã sớm chắc chắn được linh cảm của mình mach bảo đúng,chưa từng sai lệch…
“Lil?Hắn tên là Lil à?Ơ thế mày quen hắn à?”_Yin ngây thơ hơi.
“Bộp…” Zami chán nản mím môi nhắm chật mắt,đưa tay lên đập một phát vào trán mình rồi gõ vài cái…
Sao cô lại có một con bạn thân ngu hết chỗ nói thế này nhỉ?
“Mày đã nói gì với anh ta?”_Zami kiên nhẫn hỏi tiếp,cầu trời đừng để lộ thông tin,cô chúa ghét có người khác biết về chuyện đời tư của mình.
“Tao chỉ nói tao là bạn mày”_Yin.
“Anh ta hỏi gì nữa không?Mày trả lời thế nào?”_Zami.
“Hắn hỏi mày đang ở đâu và tao nói mày đang làm một công việc quan trọng gì đó”_Yin.
Suy nghĩ một chút,im lặng một chút,Zami di chuyển đến bàn uống nước rót ình một cốc nước nói:”Chỉ thế thôi?”.
“Đúng vậy chỉ thế thôi!”_Yin trả lời.
Zami đưa máy ra khỏi tai đang định tắt nút…
“Hắn tìm mày?”_Yin.
“Đúng vậy?”_Zami.
Một linh cảm xấu thoáng qua trong dòng suy nghĩ của Yin,cô đanh giọng lại kiên định hỏi:”Mày đang ở đâu?”.
“Mày biết để làm gì?”_Zami không vui nói.
“Trả lời đi”_Yin.
“Mày…”_Zami.
“Trả lời đi,không tao sẽ lật cả cái thành phố này lên tìm đấy”_Yin lớn giọng hơn tỏng đó chứa đựng một chút giận dữ…
Yin chưa bao giờ như này,chưa từng hỏi cô những câu hỏi mà cô không muốn trả lời…
Vậy mà hôm nay…phá lệ rồi đấy…
Và Zami cũng vậy,chiều theo ý Kyn,chứ để cô làm mọi chuyện um xùm lên lật cả cái thành phố này lên thì mệt lắm…
“Biệt thự…”.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong đêm tối,một chiếc siêu xe màu bạc lao trên đường…
Tưởng chừng như không phanh,dù ở bất kì một đoạn đường nào tốc độ vẫn giữ nguyên không giảm,một chiếc xe lao nhanh trong đêm tối như vậy thật khiến người đi đường không rét mà run…
Chỉ cần chiếc xe này đâm vào chiếc xe khác…đảm bạo vụ tai nạn đây sẽ lớn nhất trong lịch sử…với tốc độ thế kia mà đụng sẽ thì…
Xuống gặp diêm vương uống trà cũng phải chắc tới 99%.
“Kinh coong…”.
…
Vẫn không có động tĩnh gì…
“King coong…king coong…king coong”.
Người con gái đứng ngoài cửa dường như thực sự mất kiên nhẫn mà nhấn chuông một cách bừa bãi…
Vậy mà…ở một căn phòng khác…
“Tứ quý 6 nè”_Zami hả hê ném mạnh bài xuống bàn.
Nhưng…đâu phải lúc nào cô cũng được như ý đâu…
“Tứ quý 9 chết rồi nha…Hahahahahaa”_Lil phấn khởi ngồi xổm hẳn lên đập bài xuống cười toe toét.
Chỉ cần đợt sau nữa thôi là phần thắng sẽ thuộc về anh và cô sẽ phải làm theo lời hứa là đọ mắt với anh…
Chỉ cần nghĩ tới phần thắng không sớm thì muộ lọt vào tay mình tự nhiên Lil cảm thấy sung sướng vô cùng.
“Thôi…”_Lời nói vừa lọt ra khỏi miệng Zami.
Lil chỉ chờ có thế nhanh chóng xòe bài…vậy mà trời cũng đâu cho anh như ý…
“Hai đứa bị điếc hay sao?Người bấm chuông âm ỉ suốt từ nãy tới giờ mà cũng chẳng hay chẳng biết?”_Ken lăn xe vào phòng khách bực mình nói.
“Ơ!”_Cả hai không hẹn àm cùng quay đầu lại,trên mặt ai cũng một vẻ ngu ngơ…
Chưa kịp có phản ứng gì Ken đã nâng tay lên trỏ vào mặt Lil ra lệnh:”Cậu…ra mở cửa?”.
“Anh bảo em?”_Lil trố mắt há to mồm chỉ tay vào mặt mình.
“King coong…king coong…king coong”.
“Không cậu thì ai?”_Ken nhíu mày nhắc lại,sao thằng em họ của anh hôm nay lại chậm hiểu thế nhỉ?
“Không được đâu”_Lil lắc đầu xua xua tay,miếng ăn tới tận miệng rồi,anh không thể để tuột dễ dàng vậy được.
Zami ngồi bên cạnh lại thản nhiên uống trà.
“Sao không được?”_Ken nói trong giọng rõ ràng một vẻ mất kiên nhẫn.
“Nốt ván bài thôi anh…”_Lil nói như mếu,anh thwujc sự chỉ muốn đập đầu vào bồn cầu thôi…
“Nốt ván bài xong dọn ra ngoài ở nhé”_Ken nói rồi quay bánh lăn đi…
“Không không anh ơi…em đi…em đi”.