Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 35



Thẩm Kha buồn cười lắc đầu. Anh ta quen biết Bạch Hiêu đã lâu. Bởi vì thân phận và công việc đặc thù cho nên Bạch Hiêu có chút mất nhân tính. Cũng chỉ có liên quan đến cô em gái thật vất vả mới tìm lại được mới có thể thấy một mặt khác của anh ấy.

"Cậu đã giải thích cho Du Du về chuyện cơ thể của cô ấy chưa?"

“Chờ sau hẵng nói, bây giờ cơ thể em ấy quá yếu.” Bạch Hiêu lắc đầu: "... Không thể để em ấy sợ hãi nữa.”

Thẩm Kha gật đầu, lại nghe giọng nói khàn khàn của Bạch Hiêu: "Tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu như lúc đó tôi không đánh mất em ấy, em ấy đã không phải chịu đau khổ như vậy..."

Anh ấy không thể tưởng tượng được Du Du đã sợ hãi như thế nào khi tỉnh dậy và phát hiện mình đã biến thành một con mèo.

Vậy mà anh ấy lại không ở bên cạnh cô.

"Không, không, không. Cô ấy không phải chịu đựng đau khổ gì. Cậu không biết Lục Hàn Chi cưng chiều cô ấy như thế nào đâu. Cậu có chơi Weibo không? Không có chuyện gì thì có thể lên xem weibo của Lục Hàn Chi. Mấy ngày nay hắn đi tìm cô ấy đến phát điên rồi..." Thấy Bạch Hiêu nhìn mình, Thẩm Khan vội vàng chuyển đề tài: "... Chờ đến lúc Du Du trở về bên cạnh Lục Hàn Chi, tôi sẽ tìm cách đến gặp cô ấy."

"... Vậy nhờ cậu, bác sĩ Thẩm."

Chỉ cần gọi bác sĩ Thẩm là được rồi, không cần phải trợn trừng mắt gọi bác sĩ Thẩm đâu.

Thảo nào không ít người đều nói tính tình cậu ta rất kỳ quái.

"Khách khí cái gì, tốt xấu gì cũng coi như là đồng nghiệp cũ, Bạch đội trưởng."

Bạch Hiêu nhìn hắn một cái nhìn cảnh cáo và nói: "Sau này đừng gọi tôi như vậy."

“Vậy cũng đừng gọi tôi là bác sĩ Thẩm hay tiến sĩ Thẩm.” Thẩm Kha suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc gọi tên cũng dừng hung dữ như vậy."

"..."

Bạch Du Du mê man tỉnh dậy, phát hiện mình đang được người ôm trong tay, cảm giác quen thuộc này... Cô quả nhiên lại biến thành con mèo Ragdoll rồi!

Bạch Du Du khẽ khịt mũi ngửi, nhận ra đó là hơi thở của Bạch Hiêu, lập tức thả lỏng người, nhướn đầu nhỏ lên dụi vào ngực hắn.

“Tỉnh rồi?” Bạch Hiêu cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt ngây dại vô tội của mèo con, không nhịn được cười nói: “Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”

“Meo.” Bạch Du Du mở miệng kêu meo meo. Cô ấy ngẩn người, chớp mắt nghi ngờ.

Mặt Bạch Hiêu cứng đờ.

“Meo meo.” Bạch Du Du ngẩng đầu lên, gọi hắn hai tiếng.

Mặt Bạch Hiêu hơi ửng hồng: "Du Du, anh trai không hiểu em đang nói gì."

"..."

Tai của Bạch Du Du cụp xuống.

"Đói bụng không? Muốn uống nước không? Ăn vặt không? Hay là muốn đi vệ sinh?" Bạch Hiêu đều dừng lại mỗi khi hỏi một câu. Nhưng Bạch Du Du chỉ lắc lắc đầu nhỏ, biểu thị rằng cô không muốn những chuyện này.

"Vậy em có muốn trở lại thành người không?"

Bạch Du Du mở to mắt. Suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Dùng móng vuốt nắm chặt lấy quần áo của hắn rồi kêu meo meo.

"Em là muốn đi tìm Lục Hàn Chi?"

Mắt Bạch Du Du sáng lên, vội vàng gật đầu.

Bạch Hiêu thở dài, sờ cái đầu nhỏ của cô: "Cô gái ngốc nghếch. Chuyện anh trai đáp ứng với em, anh nhất định sẽ làm được. Em đừng lo lắng."

Bạch Du Du lưu luyến cọ cọ vào tay anh ấy, trong lòng có chút áy náy.

Cô có thể cảm giác được Bạch Hiêu không muốn cứ như vậy đưa cô trở về bên cạnh Lục Hàn Chi. Anh em bọn họ vừa mới đoàn tụ, còn có rất nhiều chuyện chưa nói. Cô thậm chí còn chưa hỏi anh những năm này sống như thế nào, làm sao anh tìm thấy cô, còn có đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể của cô.

So với những chuyện này, cô càng không nỡ xa anh ấy.

Ngày hôm qua lúc đi dạo phố, Bạch Du Du đã nghe thấy rất nhiều người bàn tán về Weibo của Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi đã đăng weibo tìm kiếm cô.

Lúc đó Bạch Du Du sợ hết hồn. Cô vội vàng mượn điện thoại của Bạch Hiêu. Mà Bạch Hiêu dùng điện thoại cũ, không lên mạng được, vì vậy Bạch Hiêu lập tức mua cho cô một cái điện thoại di động mẫu mới nhất. Sau khi Bạch Du Du lên weibo mới phát hiện, Lục Hàn Chi thực sự đăng bài trên weibo cá nhân của anh.

Treo giải thưởng ngàn vạn cho người tìm thấy mèo con của anh.

Vì vậy mà Bạch Du Du mới gấp gáp như vậy, nhịn không được trực tiếp đi tìm anh dưới hình dạng con người.

Qủa nhiên Lục Hàn Chi không nhận ra cô. Tất nhiên anh không thể nhận ra cô được. Dù sao loại chuyện mèo biến thành người là quá khó tin, đổi lại là ai cũng không tin được. Nếu nói cô nói cô là Bánh Trôi, nói không chừng sẽ bị cho là kẻ lừa đảo hoặc là người điên.

Có thể trở về bên cạnh anh, chỉ có Bánh Trôi mà thôi.

Bạch Hiêu bóc một cây kẹo mút ra, cẩn thận đút đến bên miệng Bạch Du Du: "Ăn đi, có thể em sẽ không được ăn trong một khoảng thời gian dài."

Bạch Hiêu nhìn mèo con thè lưỡi liếm ra liếm một cái, sau đó ôn nhu cười. Chợt nghe người qua đường đi qua nói: "Này, sao lại cho mèo con ăn kẹo? Nó nhất định sẽ không thích."

Bạch Hiêu lạnh lùng liếc người nọ: "Liên quan gì đến cô?"

Cô gái đó cũng có thể tốt bụng, thấy người đàn ông này cao ráo, đẹp trai lại ôm một con mèo Ragdoll nhỏ rất đáng yêu, cho nên mới không nhịn được nói với anh ta. Nhưng cô ta không ngờ người đàn ông này lại hung dữ như vậy. Mặt cô ta đỏ bừng lên: "Anh không biết nuôi mèo, không bằng bán cho người biết nuôi!"

Mà bạn nam đi cùng với cô gái đó cũng tranh thủ hát đệm: “Con mèo con này đáng yêu như vậy, bao nhiêu tiền, tôi mua."

Bạch Hiêu sửng sốt một hồi, lập tức nổi giận: "Bán cái em gái ngươi! Đây là em gái của ta!"

"Này, sao anh lại mắng người như vậy! Anh, người này tại sao lại như vậy!"

“Bệnh thần kinh, cái gì mà em gái chứ, chúng ta nhanh đi thôi.” Thấy ánh mắt anh càng ngày càng đáng sợ, cô gái vội vàng dắt bạn trai đi.

Bạch Hiêu lạnh lùng nhìn bọn họ đi xa, cúi đầu xuống, ánh mắt lập tức dịu đi.

Bạch Du Du kêu meo meo với hắn, giơ chân lên vỗ vào ngực hắn, trấn an hắn.

“Anh trai không sao, nhanh ăn đi.” Bạch Hiêu lại đút kẹo mút cho cô: “Ngoan. Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với anh trai, chúng ta ăn gì cũng được, đừng ăn nhiều quá là được."

Bạch Du Du ôm cây kẹo mút, vừa liếm kẹo vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Anh trai cô thật tốt.

Cho dù nhiều năm không gặp nhau, cũng không có một chút cảm giác xa lạ và xa cách.

Loại ỷ lại và tin tưởng từ mối quan hệ huyết thống đó khiến cho hai anh em trở nên thân thiết hơn.

Bạch Hiêu nói chuyện với cô rất nhiều, cuối cùng cũng dừng lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, buồn bã nói: "Du Du, đừng quên anh trai, phải nhớ đến anh."

Bạch Du Du vội vàng gật đầu, nhất định sẽ.

Bạch Hiêu lại nghiêm túc nói: "Anh sẽ không cách em quá xa. Nếu như có cái gì muốn ăn, cứ nói với anh trai. Hiện tại anh trai có tiền, có thể mua mọi thứ cho em. Còn có, nếu như minh tinh kia bắt nạt em, nhất định phải nói cho anh trai biết, anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta."

Sẽ không sẽ không, anh ấy sẽ không bắt nạt em. Bạch Du Du ngoắc ngoắc cái đuôi.

Tuy nhiên Bạch Hiêu vẫn tỏ vẻ không yên lòng, ôm cô từ sáng đến chiều, thậm chí còn không chịu buông tay ra.

“Nếu em cảm thấy không thoải mái ở đâu, hoặc nếu em muốn tìm anh trai, hãy nghĩ biện pháp gọi cho anh trai.” Bạch Hiêu đột nhiên nhận ra chiếc điện thoại di động mà mình mua cho Bạch Du Du không tiện mang theo. Suy nghĩ một chút lại nói: "Hay là tìm một chỗ ấn dấu chân mèo lên. Anh trai thấy thì sẽ tới tìm em, sẽ không cách em quá xa."

Bạch Du Du vừa buồn cười vừa cảm động. Vạn nhất Bạch Hiêu đi trên đường nhìn thấy dấu chân của bất kỳ con mèo nào, lại vội vàng chạy đến tìm cô, sau đó nói với Lục Chi Hằng rằng con mèo của anh là em gái của tôi, vì vậy hãy nhanh trả lại em gái cho tôi.

... Lục Hàn Chi sẽ nghĩ rằng anh ấy là một kẻ điên, phải không?

“Du Du, em có thể ngoéo tay với anh được không?” Bạch Hiêu duỗi ngón trỏ ra, cẩn thận chạm vào bàn chân nhỏ của cô: “Em phải hứa với anh trai, nhất định không được quên anh.”

Bạch Du Du duỗi chân ra để móc ngón tay anh, trịnh trọng gật đầu.

...

Lục Hàn Chi liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang kêu ầm lên, để trên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt người đối diện: "Chị gái cậu rất lo lắng cho cậu."

Nhan Tử Hàng nhất thời kích động, nhưng ngay khi cậu ta vừa động đã bị những người phía sau đè vai xuống.

"Lục Hàn Chi, tôi đã nói với anh, chuyện của tôi không liên quan gì đến chị ấy, chị ấy không biết gì cả!"

“Tôi cũng không nói có liên quan gì đến cô ấy.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Nhưng dù sao cô ấy cũng là chị gái cậu, cũng là người phụ nữ mà cậu thích, không phải sao?

Sắc mặt Nhan Tử Hàng tái nhợt đột nhiên vặn vẹo: "Anh đang nói bậy bạ gì đó!"

"Có phải hay không trong lòng cậu biết rõ. Tôi không có hứng thú câu chuyện giữa hai chị em cậu, hiện tại trong lòng tôi quan tâm cái gì, trong lòng cậu cũng biết rất rõ đi."

Giọng nói của anh không có một chút uy hiếp hay cảnh cáo gì, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng bình tĩnh không gợn sóng.

Nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến đáy lòng Nhan Tử Hàng không nhịn được bốc lên khí lạnh.

Cậu ta chỉ là không cam lòng. Lại trăm triệu lần không ngờ rằng sự không cam lòng của mình lại dẫn đến hậu quả như vậy.

Có điều chỉ vì mất một con mèo con, Lục Hàn Chi giống như muốn phát điên. Mà mấy ngày nay Lục Hàn Chi thực sự điên rồi. Lúc tất cả mọi người chú ý đến Weibo của anh, lại không biết bên trong còn xảy ra chuyện khác nghiêm trọng hơn nữa.

Nhan Tử Hàng, cũng giống như con mèo nhỏ kia, đã mất tích năm ngày, nhưng không ai nhận ra. Ngay cả Phương Tử Nguyệt cũng chỉ gọi mấy cuộc điện thoại cho người đại diện của cậu ta mà thôi.

Không ai trong Nhan gia đi tìm kiếm hắn. Bởi vì Nhan gia cũng xảy ra chuyện, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.

Ngay cả vị anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta, đại thiếu gia Nhan gia, cũng bị bắt đi vì tình nghi phạm tội thương mại.

Lúc đó cậu ta cũng chỉ cười lạnh: "Tôi không quan tâm đến Nhan gia như thế nào."

Nhưng rồi một sự thật khiến hắn như rơi vào động băng - Không có Nhan gia thì mẹ con Phương gia sẽ chẳng là cái gì. Cậu ta đã đắc tội Lục Hàn Chi, cũng đừng nghĩ sẽ tiếp tục ở giới giải trí này nữa.

Áp lực khủng khiếp khiến cậu ta gần như tan vỡ.

Sau đó cậu ta mới nhận ra tại sao ngay cả bố hắn cũng cảnh cáo hắn không được trêu chọc Lục Hàn Chi.

Cậu ta có thể không để ý đến bản thân, không để ý đến Nhan gia, nhưng cậu ta không thể không để ý đến mẹ con Phương gia.

"Ngày hôm đó, phóng viên của đoàn phim là do tôi dẫn đến. Tôi cũng liên hệ với người hâm mộ của anh, nói với họ chuyện của anh. Nhưng những chuyện khác tôi không hề biết gì. Anh tin hay không thì tùy, tôi chính là không biết!"

Cái gì nên điều tra cũng đã điều tra rồi. Hai người bắt Bánh Trôi đi trong hỗn loạn, nhưng mà muốn uy hiếp Lục Hàn Chi hay vì mục đích khác thì đến nay vẫn không có tin tức gì.

Lục Hàn Chi gật đầu: "Tôi đã biết."

Cơ thể Nhan Tử Hàng vẫn căng thẳng, không chút nào thả lỏng: "Anh còn muốn thế nào nữa?"

Lục Hàn Chi ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?"

Anh đang cười, nhưng đáy mắt không chứa chút vui vẻ nào.

Cả người Nhan Tử Hàng không nhịn được run rẩy.

Tất cả sự dịu dàng ôn nhu của Lục Hàn Chi đều dành cho con mèo con mong manh yếu đuối kia. Chưa bao giờ nhân từ  đối với người khác.

Người này đến tột cùng là lạnh lùng đến đáng sợ, hay căn bản là không bình thường?

"Nếu cậu thực sự lo lắng cho chị gái mình, tôi có thể thu xếp để cô ấy đến gặp cậu."

"Lục Hàn Chi, anh điên rồi! Anh điên rồi sao?! Đó chỉ là một con mèo!" Dưới sự tức giận và sợ hãi tột độ, giọng nói của Nhan Tử Hàng đã thay đổi: "Cô ấy đã thích anh nhiều năm như vậy! Năm đó dì Phương đã cứu mẹ anh. Anh không thể đối xử với bọn họ như vậy được!"

“Tôi thiếu nợ bọn họ, đã sớm trả từ lâu.” Lục Hàn Chi lạnh lùng nói.

Nhân tình năm đó, chẳng qua là anh nể tình mặt mũi mẹ mình nên mới như vậy. Dùng hết chính là coi như xong.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cuối cùng Nhan Tử Hàng cũng hiểu ra điều này.

"Tôi không biết, tôi thực sự không biết, tôi không biết con mèo bị bắt đi đâu. Tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi, buông tha chị gái tôi, tôi cầu xin anh!"

Lục Hàn Chi đứng dậy cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn màn hình điện thoại.

Trên màn hình bảo vệ là hình một con mèo Ragdoll màu trắng như tuyết, đôi mắt to tròn xinh đẹp lại ngây thơ, đang ngây người nhìn vào máy ảnh.

Anh bước ra khỏi cửa, nhẹ nói: "Thả cậu ta đi."

Vệ sĩ gật đầu: "Vâng."

Sự nghiệp của Nhan Tử Hàng đã kết thúc. Nhan gia xảy ra chuyện, cũng sẽ không có ai giúp đỡ cậu ta nữa. Cậu ta tự cho rằng mình không dựa vào Nhan gia, cũng khinh thường công ty của Nhan gia. Nhưng cậu ta không biết, không có Nhan gia, mình và cả mẹ con Phương gia giống nhau, không là gì cả.

Để cậu ta đi mới khiến cho cậu ta nhận thức rõ hơn về điều này. Từ đó cũng để cho cậu ta hiểu rõ những gì mình đã làm ngu ngốc như thế nào.

Lúc Lục Hàn Chi vừa bước ra cửa, điện thoại vang lên.

"Chị Ninh, có chuyện gì vậy?"

"Hàn Chi, Bánh Trôi đã trở lại! Tôi đã tìm thấy Bánh Trôi! Cậu nhanh trở về đi!"

Bước chân Lục Hàn Chi dồn dập.

"Hàn Chi, Hàn Chi? Cậu có nghe thấy không? Alo?"

"... Nó thực sự trở về?"

Giang Ninh sửng sốt một chút. Cô hình như cảm thấy mình vừa mới gặp phải ảo giác. Bởi vì cô thực sự nghe thấy giọng nói của Lục Hàn Chi ở đầu bên kia điện thoại, có chút run rẩy.

Khang Văn Trạch nhận lấy điện thoại di động: "Lục tiên sinh, tôi đang ở cùng với chị Ninh. Là tôi ôm Bánh Trôi về. Chúng tôi không có nhận lầm đâu. Anh hãy nhanh chóng trở về đi. Bánh Trôi thực sự đã trở lại."

Khi nhận được cuộc gọi, Khang Văn Trạch cũng không tin.

Mấy ngày nay anh nhận được quá nhiều cuộc điện thoại nói đã tìm Bánh Trôi. Nhưng đa số đều là kẻ lừa đảo hoặc người có mục đích khác. Thậm chí còn có nhiều người đe dọa nói muốn gặp Lục Hàn Chi nếu không sẽ giế.t chết con mèo của anh. Nhưng bọn họ không dám không đi xác nhận. Cho dù chỉ có một chút khả năng cũng phải đi xem thử.

Vì vậy mặc dù Khang Văn Trạch không tin nhưng vẫn đáp ứng đối phương đến nhìn. Nhưng cuộc gọi này hơi kỳ lạ, bởi vì đầu dây bên kia nói rằng mèo con đã được gửi đến nhà anh, sau đó cúp máy.

Bên kia không nói số tiền thưởng, cũng không đưa ra yêu cầu khác.

Giang Ninh lúc đó tình cờ gọi điện thoại cho anh ta, Khang Văn Trạch nói cho cô biết tình hình, Giang Ninh sợ lừa đảo nên vội vàng chạy tới, cùng anh ta về nhà xem.

Khi nhìn thấy mèo con ngồi xổm trước cửa nhà mình, đáng thương nhìn bọn họ kêu meo meo, Khang Văn Trạch suýt chút nữa không nhịn được bật khóc.

Giang Ninh thì ngay tại chỗ hét lên một tiếng, chạy tới bế mèo con lên. Vừa khóc vừa cười. Quen biết cô ấy nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Khang Văn Trạch thấy Giang Ninh kích động như vậy.

Đó thực sự là Bánh Trôi mà bọn họ đang tìm kiếm. Cả hắn và Giang Ninh đều không thể nhận là nhầm được.

Hơn nữa bọn họ đều biết rằng, còn có một người, còn nhớ mèo con này hơn bọn họ nữa.

Lần đầu tiên Bạch Du Du nôn nóng chờ người như vậy. Từ xa nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Giang Ninh. Giang Ninh liền đặt cô trên mặt đất.

Xe vừa dừng lại, vệ sĩ còn chưa kịp xuống xe mở cửa, thì cửa xe đã vội vàng được mở ra từ bên trong.

Bóng dáng quen thuộc bước xuống xe.

Bạch Du Du vừa muốn chạy như bay đến, thì bỗng nhiên sửng sốt.

Bóng người đứng trước xe, vốn dĩ ở tư thế chờ đợi, lại đột nhiên cúi xuống quỳ một chân trên mặt đất.

Sau đó từ từ đưa tay ra về phía cô.

Đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, Bạch Du Du nhìn thấy trên mặt anh hiện ra nụ cười dịu dàng ôn nhu mà cô quen thuộc nhất.