“Du Du vẫn luôn lo lắng Lục Hàn Chi có phải là chỉ thích dáng vẻ mèo nhỏ của cô ấy hay không, nhưng em thấy sự lo lắng này của cô ấy hoàn toàn là dư thừa.” Dung Tích nói: “Anh có thấy ánh mắt Lục Hàn Chi nhìn cô ấy không? Mặc dù em không biết trước khi anh ta biết chân tướng có dáng vẻ gì, nhưng hiện tại anh ta biết rồi, liền nhìn thái độ sau này của anh ta đối với Du Du ra sao.”
“Lỡ như Du Du lại đột nhiên biến thành cô gái…”
“Cho dù cô ấy biến thì cũng là bản thân cô ấy muốn biến, em đã dạy cô ấy phương pháp rồi.” Dung Tích kiên nhẫn giải thích với anh ta: “Du Du không phải là cô gái nhỏ không lớn lên, anh đừng quên, nhiều năm như vậy cô ấy đều tự mình chăm sóc bản thân, hơn nữa cô ấy biến thành người không phải là tốt hơn sao? cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ tình cảm của Lục Hàn Chi đối với cô ấy, hoàn toàn không đơn giản như sự nuông chiều đối với mèo nhỏ.”
Sắc mặt Bạch Hiêu nhăn nhó một cái: “Nhưng mà cô ấy biến thành người… Trên người không phải là không có quần áo sao?”
“… Chuyện như vậy bản thân cô ấy sẽ xử lý tốt, vừa rồi không phải anh đưa điện thoại của cô ấy cho Lục Hàn Chi sao? Nếu như có chuyện gì, Du Du sẽ gọi điện thoại cho chúng ta, đừng lo lắng.”
Thật ra ngay từ đầu anh ấy cũng chỉ muốn gặp Lục Hàn Chi này một chút, xem xem anh có phải thật sự như lời Du Du nói hay không, ai nghĩ đến người đàn ông cứ như vậy mà đưa Du Du đi.
Nhưng Dung Tích nói rất đúng, nếu như Lục Hàn Chi chỉ thích mèo thật, đối với con mèo nhỏ Bạch Du Du không phải là mèo thật, ít nhất thái độ không giống như trước kia nữa.
Nhưng bây giờ Bạch Du Du lại biến thành mèo nhỏ trở lại bên cạnh anh, anh vẫn giống như lúc trước, thậm chí trong ánh mắt nhìn cô cũng vẫn là sự yêu thương như thường ngày.
Giống như cho dù cô đột nhiên biến thành dáng vẻ của người thì cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.
…
Bạch Du Du xoa xoa cái mũi, co lại thành một đoàn trên đùi anh.
Khang Văn Trạch vừa nhìn thấy Lục Hàn Chi quay về, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Lục tiên sinh, chị Ninh sốt ruột tìm anh.”
Lục Hàn Chi gật gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”
Khang Văn Trạch vươn tay nói: “Đưa Bánh Trôi cho tôi đi.”
“… Không cần đâu.”
Khang Văn Trạch sửng sốt một chút.
Trước kia lúc làm việc, Bánh Trôi đều do anh ta chăm sóc, sao anh ta cảm thấy vừa rồi anh ta đưa tay, sắc mặt Lục tiên sinh cũng thay đổi rồi?
Khang Văn Trạch bắt đầu nhớ lại xem mình có lúc nào không chăm sóc tốt cho Bạch Du Du hay không, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một lần đó không cẩn thận làm mất Bánh Trôi mà thôi.
Nhưng rõ ràng, Lục Hàn Chi cũng không phải vì chuyện này mà là nhớ lại chuyện trước kia Khang Văn Trạch cứ ôm Bạch Du Du.
Trước kia anh từng chính miệng nói, ngoại trừ Khang Văn Trạch và Giang Ninh, không cho phép những người khác đụng vào nó.
Nhưng bây giờ, ngay cả Khang Văn Trạch chạm vào cô một một chút anh cũng không muốn.
Khang Văn Trạch đang buồn bực, Giang Ninh đi tới: “Cậu nhận lại Bánh Trôi rồi?”
“Ừm.” Lục Hàn Chi giao mèo nhỏ lên tay cô ấy, nói: “Chị chăm sóc nó một chút, đừng để người khác chạm vào… nhất là nam.”
“Nam? Cũng bao gồm cả A Trạch?”
Lục Hàn Chi im lặng một chút: “… Tình hình hiện tại của nó khá là đặc biệt.”
Giang Ninh kinh ngạc nói: “Không phải chứ, Bánh Trôi tới kỳ động d.ục rồi?”
Bạch Du Du: “…” Không phải, này mấy người đừng có hiểu lầm mà!!!
Lục Hàn Chi vậy mà cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Trông coi nó cho tốt, A Ninh.”
Bạch Du Du: Chờ chút! Sự hiểu lầm này anh giải thích rõ ràng cho tôi!! Meo!!!
“Yên tâm đi, một bảo bối nhỏ như vậy, tôi không dám làm mất lần nữa.” Giang Ninh thấy Khang Văn Trạch vẻ mặt phiền muộn, cười nói: “Cậu đứng đó làm gì, không nghe Hàn Chi nói Bánh Trôi hiện tại tình hình đặc biệt? Không thể đụng vào chính là không thể đụng vào, đừng có làm dáng vẻ chưa thỏa mãn d.ục vọng.”
Khang Văn Trạch vô tội nói: “Chị Ninh, em không có.”
Bạch Du Du duỗi ra một cái chân về phía Khang Văn Trạch, Khang Văn Trạch vội vàng đi tới, nắm lấy chân nhỏ của cô: “Làm sao vậy?”
Bạch Du Du nheo mắt lại nhìn anh ta, đong đưa cái chân một cái.
Khang Văn Trạch sửng sốt một chút, lập tức mặt mũi tràn đầy sự ngạc nhiên vui mừng: “Chị Ninh, chị xem Bánh Trôi đang bắt tay em này!”
Giang Ninh: “Hài lòng rồi?”
Khang Văn Trạch che ngực: “Em được chữa khỏi rồi.”
Sau đó Bạch Du Du và Giang Ninh liền thấy anh ta lấy bình sữa ra theo thói quen: “Em đi pha sữa bột cho Bánh Trôi.”
Bạch Du Du: “…”
Giang Ninh: “…”
Lục Hàn Chi được mời tham gia một chương trình phỏng vấn ngắn, trò chuyện về phim điện ảnh và phim truyền hình gần đây của anh, chủ yếu là tuyên truyền phim và trò chuyện về tình hình gần đây của anh một chút.
Lục Hàn Chi đối diện MC, dáng vẻ cả người thanh nhàn mà ưu nhã, ánh mắt từ đầu tới cuối rất bình tĩnh.
Giang Ninh đang ngồi ở vị trí phía sau thợ quay phim, Bạch Du Du nằm nhoài ở phần ngực mềm mại của cô ấy nhìn Lục Hàn Chi.
Đi theo bên cạnh Lục Hàn Chi lâu như vậy, gặp được không ít minh tinh, Bạch Du Du cũng phát hiện ra trong giới rất nhiều minh tinh thật ra trên dưới sân khấu là hai dáng vẻ, ví dụ như Nhan Tử Hàng với danh xưng mỹ thiếu niên, lúc không có ai thì tính cách có chút cao ngạo, tính tình cũng không tốt lắm, còn có vai nam chính Ngụy Phong của, lúc không có ai rất hiền hòa cũng rất rạng rỡ.
Mà tính cách của Lục Hàn Chi lúc không có ai cũng rất lạnh lùng, cuộc sống riêng tư sạch sẽ đến mức gần như là bệnh thích sạch sẽ.
Nhưng Bạch Du Du đã từng thấy rất nhiều mặt mà anh không muốn người khác biết, sự hiểu rõ đối với anh ngược lại cũng sâu hơn bất kỳ kẻ nào.
Cho nên so với sự sùng bái và si mê của người ngoài, có lúc cô thật sự rất đau lòng cho anh.
Nói đến đoàn làm phim của, MC đổi chủ đề, nói đến chuyện lần đó tìm mèo trên Weibo.
Bạch Du Du bỗng cảm thấy phấn chấn.
MC cười nói: “Tất cả mọi người đều rất tò mò về cuộc sống riêng tư của Lục tiên sinh với mèo con của mình, nhất là sau khi nhìn thấy phim bom tấn của anh và mèo con quay chụp, Lục tiên sinh có thể tiết lộ một chút để thỏa mãn sự tò mò của người hâm mộ không? Ví dụ như, có lấy tên thân mật cho nó hay không, hoặc là tự mình cho nó ăn cơm?”
Có lẽ là bởi vì nói đến con mèo nhỏ yêu dấu kia, trong mắt Lục Hàn Chi mơ hồ lộ ra ý cười nhu hòa: “Có.”
“Là có tên thân mật hay là tự mình cho nó ăn cơm vậy?”
“Đều có cả.”
“Chẳng trách nhiều fans đều hâm mộ mèo con của Lục tiên sinh như vậy, xem ra anh đối với nó nhất định là rất cưng chiều.”
Lục Hàn Chi nở nụ cười, không phủ nhận.
Trong một nháy mắt như vậy, Bạch Du Du cảm thấy ánh mắt của anh rơi trên người mình.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp chứa ý cười của Lục Hàn Chi nói: “Ừm, bởi vì nó rất đáng yêu.”
Giang Ninh ồ lên một tiếng, cúi đầu thấy mèo nhỏ bỗng nhiên xoay người, vùi cái đầu nhỏ trong lòng mình: “…Bánh Trôi, con đây là thẹn thùng hay là buồn ngủ rồi?”
Người ta buồn ngủ rồi… cũng thẹn thùng rồi!
Nhưng mấy người sẽ không biết là tôi thẹn thùng, bởi vì hiện tại đầy trên mặt đầu là lông mèo, cho dù đỏ mặt thì cũng nhìn không thấy!
Chủ đề liên quan tới mèo nhỏ rất nhanh đã kết thúc rồi, Lục Hàn Chi tổng cộng cũng chỉ nói mấy câu như vậy, không tiết lộ quá nhiều, nhưng trái tim của Bạch Du Du lại có chút không bình tĩnh nổi.
Lúc phỏng vấn kết thúc, Bạch Du Du còn ở trong lòng Giang Ninh, chợt nghe Khang Văn Trạch nói: “Lục tiên sinh, đồ mua về đã để trên xe rồi.”
Lục Hàn Chi gật gật đầu: “Vất vả rồi.”
“Đúng rồi, nhân lúc Bánh Trôi cũng ở đây, hay là hỏi ý kiến của nó một chút.” Giang Ninh bỗng nhiên nói: “Bánh Trôi à, con có muốn quay một quảng cáo công ích cùng chủ nhân của con không? Quảng cáo công ích liên quan tới việc bảo vệ động vật nhỏ đáng yêu giống con ấy.”
Khang Văn Trạch: “Về cơ bản cũng xem như là phim điện ảnh ngắn rồi.”
Bảo vệ động vật nhỏ? Cái này rất tốt.
Bạch Du Du nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi, thấy anh cũng đang nhìn mình, liền thăm dò mà duỗi chân ra vỗ vỗ trên cánh tay anh, hướng về phía anh gật gật cái đầu nhỏ không dễ nhận ra.
Em rất muốn!
Thật ra nói là trưng cầu ý kiến của mèo nhỏ, Giang Ninh đương nhiên chỉ đùa giỡn một chút, hỏi là hỏi Lục Hàn Chi có đồng ý để Bánh Trôi tham gia hay không.
Quảng cáo công ích này chắc chắn là phải nhận, tham gia diễn xuất nhất định không chỉ có một con động vật nhỏ, nhiều hơn chính là kêu gọi mọi người bảo vệ động vật, nếu như Lục Hàn Chi muốn tham gia diễn xuất thì cũng chỉ là tham gia diễn xuất hữu nghị.
Có điều Lục Hàn Chi đến cùng cũng thương mèo nhỏ nhà mình, có muốn để Bánh Trôi lên hình hay không thì phải xem ý của anh rồi.
“Xem tình hình đi.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Nếu như tinh thần của nó tốt thì được.”
Vậy mà đồng ý rồi? Giang Ninh cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu không nỡ.”
“Tôi quả thật không nỡ.”
Nhịp tim của Bạch Du Du đều dừng một nhịp rồi.
“Nói như vậy, tháng sau cậu phải ra nước ngoài chẳng phải là càng luyến tiếc nó sao?”
Tháng sau phải ra nước ngoài? Bạch Du Du sửng sốt một chút, theo bản năng nâng chân lên víu lấy ngực anh nhìn anh.
Lục Hàn Chi nhẹ nhàng sờ lên trán cô: “Chỉ có một tuần mà thôi, tôi có thể mang nó theo.”
Giang Ninh nói đùa: “Thiên vương Lục Hàn Chi ngay cả ra nước ngoài làm việc cũng không quên mang theo mèo yêu, đây cũng là tin tức trang đầu.”
Giang Ninh lắc đầu, chọc chọc cái đầu nhỏ của mèo nhỏ, nói: “Bánh Trôi à Bánh Trôi, con đúng là con vật nhỏ khiến người ta yêu thương.”
Vốn dĩ vẫn không thẹn thùng như vậy, Giang Ninh vừa nói như vậy, Bạch Du Du lại nhịn không được vùi mình vào ngực Lục Hàn Chi.
Giang Ninh ra ngoài nhận điện thoại, khi quay lại nhịn không được mà chửi bậy nói: “Tối nay xem ra lại không thể về nhà ăn cơm rồi… Tôi nói này, cậu có thể cho tôi mượn Bánh Trôi một ngày không? Chỉ một đêm thôi, để nó chữa trị tâm hồn và thể xác mệt mỏi của tôi.”
“… Không được.”
“Vì sao không được? Đúng rồi, khi nào thì cậu đưa Bánh Trôi đi triệt sản?”
Bạch Du Du: “!!!”
“Chuyện của nó, chị cũng không cần quan tâm nữa.” Lục Hàn Chi nói: “Để tôi quan tâm là được.”
“Sao tôi có loại cảm giác bị người ta khoe ân ái vậy.”
Bạch Du Du: “...”
Chị Ninh chị Ninh, chị có thể đừng nói lời làm em thẹn thùng nữa được không, mặt nóng đến mức ngay cả lông cũng sắp không che được rồi...
Buổi tối trước khi về nhà, Bạch Du Du đã ngủ một giấc trên xe, tinh thần vô cùng tốt, mỗi lần được Lục Hàn Chi thả xuống liền chạy như bay đến ghế sô pha, vừa định cuộn mình lại hoài niệm loại cảm giác này thì lại bị Lục Hàn Chi bế lên.
Một cái chân của Bạch Du Du đập lên tay anh, ra hiệu cho anh buông mình ra.
Lục Hàn Chi hơi nheo mắt lại: “Nghịch ngợm như vậy?”
Bạch Du Du: “...”
Hình như cô, có hơi nghịch ngợm một chút?
Có lẽ bởi vì sự nuông chiều thân mật của Lục Hàn Chi, những sự bất an và thấp thỏm khi biến thành người trước đó hình như cũng biến đi mất.
Hiện tại cô không chỉ tinh thần tốt mà tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Bach Du Du nheo mắt lại, hướng về phía anh nhẹ nhàng meo một tiếng.
Âm điệu cố ý kéo dài, vừa mềm vừa ngọt.
“Tiên sinh, những thứ này đều để ở lầu hai sao?”
“Đúng.” Lục Hàn Chi ôm mèo con đi qua: “Vất vả rồi.”
Sau khi vệ sĩ rời đi, Lục Hàn Chi đặt cô trên mặt bàn, Bạch Du Du tò mò nhìn một đống túi lớn trước mặt, sao Lục Hàn Chi lại mua nhiều đồ như vậy?
Cô cũng chỉ nhận ra mấy nhãn hiệu, có điều cô nhớ hình như Lục Hàn Chi cũng chưa từng dùng những nhãn hiệu này.
Lục Hàn Chi mở mấy cái túi giấy, nói: “Vốn là mua cho em, không nghĩ tới...”
Tạm thời lại không dùng tới rồi.
“Nhưng mà không sao, sau này sẽ cần dùng.”
Bạch Du Du trừng to mắt, nếu như cô không nhìn nhầm... Đây đều là đồ dùng của con cái, quần áo, túi xách, các loại vật dụng hàng ngày và đồ trang điểm...
Đây đều là mua cho cô?!
Bạch Du Du trợn to hai mắt, không thể nhìn mà nhìn anh, run rẩy duỗi chân ra chỉ chỉ mười mấy cái túi gần như sắp chồng chất dưới đất, lại chỉ vào mình.
Ánh mắt kia giống như đang nói: Đều là đồ mua cho cô? Anh đang đùa em sao?
“Đương nhiên đều là của em.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng búng trán cô một cái, buồn cười nói: “Em cảm thấy anh sẽ dùng mấy thứ này à?”
Nhưng mà... cũng không cần mua cho cô nhiều như vậy đâu.
“Thế nào, không thích hết?” Lục Hàn Chi nói: “Lần sau dẫn em ra ngoài chọn.”
Bạch Du Du vừa định lắc đầu, lại nghe anh nói: “Có thể tự mình biến lại không?”
Bạch Du Du chần chờ một chút, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Cô bỗng nhiên có chút đoán không ra tâm tư của Lục Hàn Chi.
Dung Tích từng nói, nếu muốn biết anh có để ý hay không thì biến thành dáng vẻ mèo con, xem anh có thể vẫn như trước kia hay không.
Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy giống, lại dường như không giống...
Bởi vì cô rất rõ ràng, Lục Hàn Chi là một người khá lý trí, nếu như anh để ý đến việc cô không phải là mèo con thật, nhất định sẽ không quan tâm đến cô nữa, càng sẽ không tốt với cô như vậy nữa.
Bạch Du Du thậm chí có một loại cảm giác ----
Dường như anh không để ý chút nào, trong lúc bất chợt cô sẽ biến thành người.
Cô nhịn không được nghĩ, nếu như một giây sau cô đột nhiên biến thành người, Lục Hàn Chi sẽ biểu lộ vẻ mặt gì?
... Không được không được, cô biến thành người thì đâu có mặc đồ.
Bạch Du Du yên lặng dùng chân che mặt lại.
Lục Hàn Chi bỗng nhiên cười ra tiếng.
Trước kia nhìn thấy dáng vẻ này của mèo con, chỉ cảm thấy đáng yêu.
Bây giờ lại phảng phất như có thể trông thấy bộ dáng che mặt xấu hổ của cô bé ấy.
Cười cái gì mà cười, Bạch Du Du trừng lớn đôi mắt như nước long lanh, cô rõ ràng đang suy nghĩ một vấn đề rất rất nghiêm túc.
Đúng rồi, còn một chuyện rất quan trọng nữa suýt thì quên mất!
Bạch Du Du nhảy lên trên đùi anh, lại từ trên đùi anh nhảy xuống mặt đất, chạy mấy bước về phía cầu thang, quay đầu nhìn anh meo một tiếng.
Lục Hàn Chi đứng dậy đi theo tới phía sau cô: “Làm sao vậy?”
Bạch Du Du chạy chậm lên lầu, một mạch chạy đến cửa thư phòng, thở hổn hển hai cái.
... Quả nhiên là được ôm quen rồi, còn chưa chạy được bao nhiêu đã thở rồi.
Lục Hàn Chi thấy cô mệt rồi, khom người bế cô lên, đẩy cửa thư phòng đi vào.
“Muốn cái gì?”
Bạch Du Du giơ chân lên chỉ chỉ một hướng, Lục Hàn Chi nhìn thuận theo chân của cô, đi qua rút ra bản phác họa mà cô giấu đi, lật ra bức họa trước đó cô vẽ.
Cô vẽ quả thật rất đẹp, vừa nhìn là biết rất có nền tảng chứ không phải sở thích không chuyên, từ phương diện chi tiết đã có thể nhìn ra được, nhất là con mèo con đáng yêu kia, ngay cả ánh mắt mờ mịt vô tội cũng vẽ rất có linh khí.
Bạch Du Du nâng bàn chân lên đặt bên cạnh chữ ký của Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi nhìn hiểu ý của cô: “Em muốn đóng dấu bàn chân lên đó?”