Qua chủ nhật chính là thứ hai muôn vàn đau khổ, dù Kinh Sở Dương là ông chủ giải trí Hoa Tụng, nhưng vẫn tuân theo nguyên tắc làm tấm gương tốt, hàng ngày sáng sớm rời giường đi làm, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn mấy nhân viên trong công ty đã khâm phục anh. LQĐ
Giải trí Hoa Tụng bây giờ đang đối mặt với thời kỳ tăng trưởng, cần khai thác nhiều người có tiềm chất để trở thành nghệ sĩ dưới cờ họ, còn Kinh Sở Dương chẳng ngày nào nhàn rỗi, lúc nào cũng phải họp hành, có khi loay hoay đến cơm chẳng quan tâm ăn.
Tám giờ sáng, Kinh Sở đúng giờ ra khỏi nhà, Tưởng Sầm ở phòng bên cạnh cảm thấy thời gian không còn sớm liền bật dậy, cách mình biến thành lớn còn mấy tiếng đồng hồ, Tưởng Sầm suy nghĩ một lúc rồi lấy máy tính của mình ra, khởi động máy lên mạng lướt website.
Khỏi phải nói, bình thường dùng máy tính thì vừa tầm, giờ do mình nhỏ đi, khoảng cách giữa các phím như kéo dài một khoảng, làm cậu phải gõ từng chữ một, còn phải di chuyển qua lại rất nhiều chỗ, mệt mỏi ngồi trên giường thở dốc.
Mạng máy tính rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện kết quả cậu muốn tìm, quả nhiên, diễn viên bộ phim <Tâm sự yêu đương> là Thiệu Trạch, cậu không nhớ nhầm!
Tưởng Sầm xiết chặt bàn tay nhỏ xíu, trong ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì phải chờ lần sau, cho nên hôm nay thử vai, cậu phải nắm chắc mới được, tranh thủ nắm bắt nhân vật quan trọng này.
Thật vất vả chịu đựng đến 12h, Tưởng Sầm biến thành người bình thường như ước nguyện, cậu tìm quần áo trong tủ mặc vào, thuận tay nhét quần áo tí hon vào trong túi quần, lấy điện thoại ra cửa gọi xe, thời gian rất gấp gáp, cậu không thể lãng phí giây phút nào.
Không ăn cơm trưa, Tưởng Sầm ngồi trên xe đói đến váng đầu, xuống xe mua một ổ bánh mì ăn tạm, lúc này bụng mới lửng dạ, tràn đầy tự tin đi thử vai. Địa điểm thử vai là ở trong một tòa nhà cao lớn, Tưởng Sầm đi vào trong cao ốc xuất trình giấy tờ thì có người đi tới.
“Thưa anh, xin hỏi anh thuộc công ty nào vậy?” Nữ nhân viên phụ trách giao tiếp khôn khéo, nghiêm túc hỏi.
Tưởng Sầm ngẩn người không trả lời.
“Anh ơi?” Nữ nhân viên lại lên tiếng gọi, xuyên qua vành mũ thấp, cô ta nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi đang dần tức giận, không khỏi ngẩn người, sau một lúc lâu lại nói, “Nếu như không phải anh tới thử vai thì,,,, như vậy có thể rời đi ạ.”
Tưởng Sầm lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái, trả lời, “Tôi tới thử vai mà, dẫn tôi đi đi.”
“Vâng, xin mời anh.” Nữ nhân viên khách xáo nói rồi dẫn cậu vào bên trong, trong đó có mấy người đang ngồi ngoài cửa chờ, người đại diện của bọn họ đang nói chuyện với bọn họ, Tưởng Sầm đi tới phía sau bọn họ lặng lẽ đứng đó, không nói một lời.
Vốn tưởng rằng đằng trước không có mấy người, sẽ nhanh tới lượt cậu, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn chưa đến lượt mình, Tưởng Sầm nhìn thời gian trên điện thoại không khỏi có chút nóng vội, ngộ ngỡ mình chưa kịp về đến nhà mà đột nhiên nhỏ đi thì hỏng bét hết.
Lại chờ một lúc nữa, rốt cuộc cũng tới lượt cậu, Tưởng Sầm hít sâu một hơi đi vào phòng, bên trong có ba người ngồi, cậu khiêm nhường khom lưng, vẻ mặt vui tươi nói, “Xin chào các thầy.”
“Tự giới thiệu đi, sau đó diễn cảnh này một lần.” Một người đàn ông trong số đó không ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ ra sau dòng chữ trên tấm bảng đen phía sau lưng, vì quay phim hiện đại cho nên không yêu cầu thay đồ cải trang để thử vai.
Tưởng Sầm gật đầu, tự giới thiệu mình, rồi nhắm mắt sau đó mở mắt ra, chuẩn bị bắt đầu. Cũng may cậu có kỹ xảo biểu diễn của kiếp trước nên nhanh chóng tiến vào trạng thái, yêu cầu của vai diễn là nhân vật phụ trong phim, mà cảnh thử vai cũng là một cảnh ngắn trong phim, thể hiện sau khi vai phụ nhìn rõ sự thật thì trong lòng bị đè nén, một mình trốn trong góc tường khóc trộm, cảnh này không cần hành động, mà phải cần nhanh chóng thể hiện cảm xúc đau thương.
Sau đó, ba người trong phòng lần lượt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng cách vài bước, chỉ thấy trong đôi mắt trong veo của cậu, nước mắt dâng đầy dần, không bao lâu, vành mắt cậu đỏ bừng, nước mắt rơi xuống hai bên má trắng nõn, chảy xuống như dòng suối, tất cả âm thanh đều bị chặn trong cổ họng, khóc rất thương tâm và ngấm ngầm chịu đựng, hai tay cậu xiết chặt thành nắm đấm, rồi chậm chạp ngồi xổm xuống ôm chặt lấy mình, nhỏ giọng nức nở.
Người đàn ông ngồi chính giữa là đạo diễn phim truyền hình Triệu Lịch, ông ta quay phim nhiều năm, cũng coi như duyệt qua vô số người, nhưng rất ít người có thể làm được như chàng trai trẻ trước mắt này, vẻn vẹn vài giây mà nước mắt đã rơi như mưa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy quả thực sẽ nghi ngờ có phải dùng gì đó làm bừa, ví dụ như nước nhỏ mắt thông dụng khi quay phim chẳng hạn.
“Cậu diễn tiếp cảnh này một lần xem.” Triệu Lịch viết vài dòng trên tờ giấy đưa cho chàng trai, vốn thời gian chọn diễn viên cho phim này rất gấp, vừa rồi có mấy người thử nhưng không thích hợp, tâm tình ông ta sớm tồi tệ, nhưng bây giờ -
Tưởng Sầm nhận lấy tờ giấy, nhanh chóng đọc một lần, là cảnh rất đơn giản, lần đầu hẹn hò, vai phụ không để ý nên đến rất sớm, vì vậy hồi hộp và lo lắng đứng trên quảng trường đợi, tâm tình cần biểu hiện lúc này không chỉ có hai kiểu kia mà còn phải có cảm giác trông chờ mòn mỏi, gấp gáp không thể chờ đợi.
Tưởng Sầm lau khô nước mắt trên mặt, điều chỉnh lại tâm tình, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười mong đợi, nhìn qua góc đường vẫn không thấy bóng người xuất hiện, ánh mắt gấp gáp và căng thẳng không che giấu, cậu mím môi, ngực đập phập phồng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thời gian, diễn cảnh chờ đợi bạn mình vô cùng tinh tế.
Cái khác không dám nói, riêng kỹ xảo biểu diễn của mình Tưởng Sầm vẫn rất tự tin, nếu không cũng sẽ không dám tới đây một mình.
Đạo diễn Triệu Lịch ngồi bên cạnh nhìn chăm chú, tiện tay đẩy nhà sản xuất bảo ông ta đi ra làm bạn diễn hợp tác với chàng trai, nhà sản xuất đi tới trước mặt chàng trai, tạm thời sắm nhân vật trong kịch bản.
Trong lòng Tưởng Sầm biết ý tứ của đạo diễn, ngẩng đầu vui mừng nhìn người đàn ông trước mắt, cùng ông ta tay trong tay đi ra ngoài, cười vừa vui vẻ lại vừa thẹn thùng, nhìn kỹ thì hai gò má ưng ửng đỏ, diễn tình cảnh hồi hộp và cao hứng của người đầu tiên hẹn hò đúng như đúc.
Ngón tay Triệu Lịch cuộn tròn, ánh mắt sáng chói lọi, ông ta suy nghĩ một lúc, lại thử thêm vài cảnh khác, không cảnh nào chàng trước mắt không làm ông ta hài lòng, ông ta ngạc nhiên mừng rỡ vỗ bàn một cái rồi đứng dậy.
“Tốt lắm!” Phỏng vấn suốt một ngày, rốt cuộc chờ được người mình cần, Triệu Lịch khó nén kích động trong lòng, đứng dậy đi tới trước mặt chàng trai, hỏi, “Cậu thuộc công ty nào, nhân vật này cậu diễn nhé, bảo người đại diện của cậu hôm khác đến ký hợp đồng.”
“Tôi….” Tưởng Sầm bị nghẹn ở cổ, cậu không có công ty quản chế, đây là cậu đang một mình một ngựa xông trận.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm thấp và quen thuộc, đạo diễn Triệu Lịch nghe tiếng vội bước ra ngoài, đi cùng người nọ trở về, vừa đi vừa nói chuyện. “Bên này chọn xong diễn viên rồi, tôi thấy cậu ta rất thích hợp, Kinh tổng, cậu cần xem thử một lần không?”
Tưởng Sầm trừng mắt, nguy rồi, là Kinh Sở Dương!
Cậu vốn tưởng Kinh Sở Dương sẽ không đích thân tới xem buổi thử vai này, cho nên mới không sợ hãi chạy tới, không nghĩ tới anh chẳng những đến đây mà còn rất đúng lúc, làm cậu muốn chạy cũng chả kịp!
Kinh Sở Dương ngước mắt, vừa lúc đối diện tầm mắt Tưởng Sầm, anh sửng sờ một giây, không để ý ánh mắt người ngoài, tiến lên kéo cánh tay cậu, kéo cậu vào chỗ cầu thang.
“Sao cậu ở đây?” Kinh Sở Dương hạ giọng hỏi.
“Tôi….”
Không đợi cậu trả lời, Kinh Sở Dương đã nói tiếp, “Không phải đã nói với cậu đừng ra ngoài một mình sao? Cậu quên à? Bây giờ là mấy giờ cậu biết không hả? Nếu tôi không tới lỡ như cậu bại lộ trước mặt mọi người thì làm sao bây giờ?”
Tưởng Sầm im lặng, cậu cảm thấy ánh mắt người trước mặt chăm chú nhìn mình tạo thành áp lực vô hình, cậu im lặng lúc lâu mới quyết định thành thật trả lời, “Tôi tới thử vai, tôi muốn diễn nhân vật này.”
“Cậu điên rồi hả?” Kinh Sở Dương trừng mắt, giọng không khỏi cao lên, lại đè xuống, “Cậu đã quên cậu sẽ bị thu nhỏ à?”
“Tôi chưa quên, nhưng mà…..” Lời còn chưa nói hết, toàn thân Tưởng Sầm nóng lên, chỉ một thoáng liền biến thành người tí hon, hai người đều sửng sốt một giây, Kinh Sở Dương lập tức đưa tay quơ lấy cậu, tìm được quần áo nhỏ xíu từ trong túi quần cậu mặc vào cho cậu, suy nghĩ một lúc lại bỏ cậu vào túi áo trước của mình, bảo cậu trốn cho kỹ, rồi làm như không việc gì đi ra ngoài.
Đối phó xong với nhân viên đoàn làm phim, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm lên xe về nhà, cả đường đi mặt không biểu tình, miệng không lên tiếng, bộ phim truyền hình này là công ty họ đầu tư quay, anh là ông chủ có quyền phủ quyết cuối cùng, chỉ cần anh không đồng ý thì Tưởng Sầm đừng mong diễn, nhưng chuyện ập xuống, anh lại càng muốn biết vì sao em ấy phải làm diễn viên.
Về đến nhà, Kinh Sở Dương nổi một bụng vấn đề, song khi anh cẩn thận đỡ Tưởng Sầm trong túi ra thì phát hiện cậu lại ngủ thiếp đi, còn ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện đã về đến nhà, buồn bực đọng lại trong lòng lập tức biến mất không còn dấu vết, anh ngồi trên ghế sofa để Tưởng Sầm nằm trong lòng bàn tay mình, kiên nhẫn chờ cậu tỉnh lại.
Một giờ sau, Tưởng Sầm từ trong lòng bàn tay anh ngồi dậy, dụi mắt ngáp một cái, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, tỉnh hẳn ngủ.
“Tỉnh rồi à?” Kinh Sở Dương nhíu mày, hỏi thẳng, “Nói đi, tại sao phải bước vào làng giải trí, cậu biết đây là nơi cậu không nên bước chân vào mà.” Trước tiên không nói làng giải trí là chảo nhuộm lớn, anh không muốn người anh thích bị nhiễm bẩn, quan trọng nhất là thân thể Tưởng Sầm, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, bị thương, bí mật bị phát hiện, vậy phải làm sao bây giờ?
“Sẽ không, bây giờ tôi có thể kiểm soát 5 tiếng đồng hồ, vậy là được mà.” Tưởng Sầm lắc đầu, cậu có chừng mực, nếu không cũng sẽ không mang mình ra làm trò đùa.
“Vậy nếu như xảy ra vấn đề gì thì sao, ai có thể giữ bí mật cho cậu?” Kinh Sở Dương lại hỏi.
“Sẽ không, tôi sẽ về tới nhà trước năm giờ.”
“Vậy ngộ nhỡ? Bình thường đều có chuyện ngoài ý muốn, nếu như có ngày tôi không ở bên cạnh cậu, cậu biến nhỏ đi, cậu cho rằng ai cũng bình tĩnh đón nhận giống như tôi à?” Nói cho hết lời Kinh Sở Dương liền hối hận, hình như ngày đó mình cũng đâu tỉnh táo mấy, nhưng đây không phải là trọng điểm.
“Tôi nói tất cả sẽ không, vì sao anh cứ làm loạn lên vậy?” Tưởng Sầm nghe anh cứ mãi phản đối, trong lòng có chút không vui, nhíu mày quay đầu đi không nhìn anh.
“Sao tôi làm loạn chuyện lên hả, chẳng lẽ tôi nói sai à?”Kinh Sở Dương nghiêng đầu nhìn cậu, hiếm thấy mạnh mẽ một lần, “Việc này tôi nói coi như quên đi, tôi sẽ gọi điện cho Triệu Lịch, bảo ông ta chọn lại diễn viên lần nữa.”
“Không thể!” Tưởng Sầm đứng phắt dậy, trong lòng nổi sùng, “Cuộc đời tôi, chẳng lẽ tôi không thể tự làm chủ sao?”
Lời này khiến Kinh Sở Dương nghẹn ngào một lúc không phản đối lại được, anh lấy lại bình tĩnh, khóe miệng cười khổ, đúng vậy, anh chỉ là đàn anh của Tưởng Sầm, có tư cách gì nhúng tay vào cuộc đời em ấy?
“Tôi biết rồi.”
Mất hồn mất vía về nhà mình, Kinh Sở Dương vào phòng bếp rót nước, nước sôi nóng bỏng đổ lên tay mình, bị phỏng nổi vài bọng nước, anh hít một tiếng nhanh chóng xử lý cho mình, sau đó chậm rãi ngồi xuống sofa, cúi mặt trầm tư suy nghĩ.
Vì sao em ấy nhất định phải làm diễn viên, chẳng lẽ vì người nào đó? Kinh Sở Dương càng nghĩ càng thấy có đạo lý, vì vậy lôi danh sách nhóm diễn viên phim <Tâm sự yêu đương> ra xem, phát hiện trong đó có một người mới nổi chính là Thiệu Trạch, mà lúc trước anh xem tin tức giải trí, lúc lật đến Thiệu Trạch thì vô tình nhìn thấy Tưởng Sầm ngắm hắn ta vài lần.
Dường như anh nhìn ra bí mật gì đó.
Tiểu Sầm của anh, có phải là đã có người mình thích.
Một bình dấm chua đổ tràn trong lòng Kinh Sở Dương, rất muốn xông qua hỏi xem có thật vậy hay không, nhưng lại sợ nhận được câu trả lời khẳng định, anh thừa nhận anh không dám hỏi, Tiểu Sầm mà anh thương nhớ nhiều năm như vậy, thế mà có thể đã có người mình thích.