Khi tôi đuổi đến cửa đã không thấy Quý Nghiên đâu nữa.
Sầu Riêng cắn ống quần tôi, kéo tôi đến phòng tập thể hình.
Tôi hiểu ý nó, thế là tôi áp tai lên cửa nghe động tĩnh trong phòng.
Tiếng va chạm của kim loại vang lên không ngừng.
Tôi lấy điện thoại ra xem camera giám sát.
Bức ảnh body của Quý Nghiên được hiện trên tấm gương thể dục thông minh.
Khi đó anh ấy vừa mới chụp hình đề tài quân sự, mặc dù gương mặt trông gầy yếu nhưng thân hình lại rất săn chắc, cơ bắp màu bánh mật lộ ra dưới lớp áo sơ mi.
Trông cực kì mê người.
Quý Nghiên vén áo sơ mi lên, nhìn poster rồi lại nhìn bụng mình.
Sau đó luống cuống nâng thanh tạ lên.
Một tay nâng tạ, tay còn lại lau mồ hôi.
Trông hơi buồn cười.
Tôi phóng to màn hình lên.
Không ngờ anh lại đang khóc.
Vừa mới xảy ra t a i n ạ n xong, không thể chịu nổi cường độ vận động lớn như vậy, những vết thương chưa lành rách ra, áo sơ mi của Quý Nghiên thoáng chốc đã nhuốm m/á/u.
"Quý Niên!"
"Mở cửa ra!"
Tôi đập mạnh vào cửa nhưng không thấy anh đáp lại.
Biệt thự này tôi ít khi đến ở, đừng nói là chìa khóa, trong phòng có những gì tôi cũng phải xem camera mới biết được.
Vết m/á/u trên hông Quý Nghiên càng lúc càng lan ra, gương mặt anh càng trở nên tái nhợt.
Tôi nghiến răng, đập cả người vào cửa.
Một lần, hai lần.
Đến lần thứ ba, cánh cửa mở ra.
Tôi ngã vào trong vòng tay của Quý Nghiên.
Trên đôi mắt đỏ hoe của anh còn vương mấy giọt nước mắt.
"Bà xã, đừng bỏ anh."
"Anh chỉ có một mình em."
"Em muốn người thế thân kiểu gì? Anh sẽ cố gắng học tập."
Cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng tôi.
12,
Quý Nghiên ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn tôi bôi thuốc cho anh.
Thỉnh thoảng kêu "Au ui~" một cái để tạo cảm giác tồn tại.
"Vừa nãy rất dũng cảm cơ mà?"
Tôi cười cười đùa giỡn anh, "Sao bây giờ lại nhát gan thế này rồi?"
Quý Nghiên nghiến răng nghiến lợi, làm mặt quỷ, "Ai bảo em nói anh là... Ái uii!"
Khi Quý Nghiên chuẩn bị nói ra hai từ "thế thân", tôi mạnh tay bôi thuốc, làm cho Quý Nghiên nghẹn lại, không dám nói.
"Quý Nghiên, em rất thích dáng vẻ hiện tại của anh."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt uể oải kia lại sáng bừng sức sống.
Lâm Vãn Ngư thích Quý Nghiên.
Lâm Vãn Ngư vẫn không buông bỏ được Quý Nghiên.
Từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn như vậy.
Khi quay phim anh ấy có thể tàn nhẫ, độc đoán, vô tình, bụng dạ đen tôi, b/i/ế/n th/á/i, nhưng sau khi quay xong, anh ấy lại đặt cằm lên vai tôi hỏi:
"Vãn Ngư, em thấy anh diễn có ổn không?"
Sau khi bị thương, anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi, thủ thỉ an ủi tôi:
"Anh không sao, em đã làm rất tốt rồi."
Anh ấy sẽ đứng ra bảo vệ tôi khi tôi bị các nhà đầu tư đùa cợt, ép uống rượu, sau đó đỏ mắt nói với tôi.
"Vãn Ngư, em đừng vì bất cứ ai mà để bản thân mình chịu tổn thương."
Anh ấy luôn như vậy, lúc nào cũng thiên vị tôi, làm sao tôi có thể không thích anh được chứ?
13,
"Vậy tại sao em không chạm vào anh?"
"Có phải em chê body anh không đẹp bằng Quý Nghiên không?"
"Mấy ngày nay anh chưa tập luyện, em cho anh nửa tháng, nhất định anh sẽ khỏe đẹp hơn thằng kia."
Quý Nghiên kiên cường ngẩng đầu nói, nhưng nhìn qua trông rất tội nghiệp.
Đứa nhỏ này đúng là không có tiền đồ.
Hai gương mặt giống hệt nhau mà không thấy nói đến, lại chỉ để ý bản thân mình nhỏ hơn trước 2 múi cơ bụng.
Tránh cho anh tiếp tục làm nũng, tôi kiên nhẫn an ủi anh:
"Anh tốt, anh tốt, anh tốt nhất."
"Anh dưỡng thương trước, để cơ thể hồi phục rồi nói đến những chuyện khác sau."
Có lẽ Quý Nghiên quá mệt mỏi rồi.
Đến khi tôi băng bó xong xuôi, anh đã dựa đầu vào giường ngủ.
Mái tóc hơi dài dán vào khuôn mặt, lông mi dính thành từng lọn vì khóc.
Ở khóe mắt có một vết thương nhỏ bắt đầu đóng vảy, trông giống như nốt ruồi lệ, càng nhìn càng mê.
Nhìn cực kì ngoan ngoãn, vô hại.
Hoàn toàn không thể ngờ được, trong 5 năm qua, anh đã bộc lộ tài năng của mình, mở ra cho mình một lối đi riêng trong giới giải trí.
14,
Tôi đắp chăn cho anh rồi đi xuống nhà để nấu cơm với dì, dì ấy vừa gọi điện nói sẽ đến nấu cơm cùng tôi.
Ai ngờ tôi vừa vào bếp mới phát hiện người đến không phải dì...
Mà là mẹ tôi.
Mẹ mang theo một đống đồ ăn, chất đầy vào tủ lạnh.
Sau đó nhìn chằm chằm vào tôi không nói lời nào.
Tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Mẹ tôi nhéo tai tôi, nghiên răng nghiến lợi.
"Thế thân? Lâm Vãn Ngư, cô giỏi ghê nhỉ, dám lừa cả mẹ mình."
Tôi chắp tay cầu tha thứ.
"Đây là biện pháp con tạm thời nghĩ ra thôi mà."
"Mẹ nhanh mồm nhanh miệng như vậy, con sợ sẽ bị lộ mất!"
Cuối cùng mẹ cũng chịu buông tai tôi ra, quay người mở tủ lạnh ra lấy một túi xương sườn.
"Nếu Quý Nghiên không thể khôi phục trí nhớ, mày định lừa thằng bé mãi sao?"
"Nếu sau này thằng bé nhớ ra, mày lại định chia tay như lần trước sao?"