Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư

Chương 11: Cởi Mà Không Làm, Không Thể Tưởng Tượng Được



Đôi lời của beta-er:

Ban đầu mình tính viết ở cuối chương, nhưng sợ dài dòng ít bạn đọc, thế nên đành viết ở đầu, mong các bạn đọc hết. Bộ Ảnh Đế này là bộ nhóm mình đặt hết tâm huyết để edit chia sẻ với mọi người, hố cũng mới khai ngày hôm qua thôi, thế nhưng đã có vài nơi âm thầm bê thành quả của bọn mình đi mất (không chỉ các trang truyện mà họ còn mang lên cả youtube nữa).

Bọn mình biết dù có cấm cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế cũng chỉ mong sau này có mang đi đâu mọi người phiền không xóa tên nhóm cùng tên người edit của chúng mình, đồng thời reup đúng theo như những gì bọn mình đăng, không cắt xén, thêm bớt (tại mình thấy có nơi reup vô cùng cẩu thả, cop một cục chương rồi quăng lên, đến dòng cũng không cách để độc giả khó đọc, làm như thế không những gây khó chịu cho độc giả mà nhóm mình cũng bị mang danh là dịch không có tâm) và chỉ được reup sau khi mình đăng chương mới 1 ngày.

Truyện chính sẽ chỉ đăng trên Webtruyen.com, rất cần độc giả đọc ủng hộ tinh thần nhóm mình, niềm yêu thích truyện của các bạn chính là động lực để bọn mình ra chương đều và chất lượng hơn. Mình cảm ơn rất nhiều.

(Các nơi khác nếu có reup chương này phiền không xóa đoạn này của mình)

- ---

Edit: camélia

Lão Moore kỳ vọng người thừa kế sẽ giống như ông, là kiểu người lấy hết thảy lợi ích làm đầu. Kẻ cả gan dám cản đường của ông, dù quỷ hay thần cũng đều phải chết.

Đúng lúc mà mọi người đều tưởng rằng lão Moore sẽ ôm tiếc nuối mà chết thì Quý Vi đến.

Trước khi Quý Vi xuất hiện, chẳng một ai biết đến sự tồn tại của cô. Sau khi Quý Vi xuất hiện, ai cũng không dám coi thường cô.

Mặc dù cô chỉ là con gái nhưng lại thừa kế hoàn mỹ trí thông minh và thủ đoạn tàn nhẫn của lão Moore. Sau khi lão Moore chết, Quý Vi trở thành gia chủ đời tiếp theo. Con nhóc quê mùa đột nhiên nhảy ra này lại trở thành người đứng đầu tập đoàn Moore khiến chẳng ai chịu phục.

Nội bộ gia tộc Moore trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn, trong thời kỳ đó, Quý Vi gặp ám sát mấy lần. Randy vẫn nhớ kỹ, lúc ấy đi theo làm việc bên người Quý Vi, mỗi ngày trôi qua cô có bao nhiêu cẩn thận.

Có một lần Quý Vi ăn cơm trong phòng ăn nhà mình, đang ăn thì đột nhiên có một viên đạn bắn vào từ ngoài cửa sổ. Randy cứ tưởng rằng Quý Vi chắc chắn sẽ chết, vậy mà kết quả là cô nàng lượn một vòng ở quỷ môn quan rồi lại quay trở về.

Randy nhìn thấy cô tránh thoát khỏi viên đạn, bỏ lại bát đũa, ra ngoài truy sát tên sát thủ kia. Mấy phút sau, cô an toàn trở về, rất bình tĩnh ngồi lại bàn ăn, cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.

Randy thấy tay cầm đũa của cô đang nhỏ máu. Đây không phải là máu của cô mà là máu của tên sát thủ. Hắn hỏi cô, "Cô không cần rửa tay sao?"

Kết quả cô nói một câu, "Lúc ăn cơm không được nói chuyện."

Randy, "..."

Cũng không biết vì sao, người phụ nữ nắm trong tay toàn bộ tập đoàn Moore này lại coi ăn cơm thành việc lớn nhất của đời người. Lúc cô ăn, tốc độ rất kỳ lạ, sức ăn vô cùng lớn, nhìn cực giống quỷ chết đói đầu thai.

Nhưng dáng người cô lại không béo.

Quý Vi rất cường hãn, tất cả những kẻ được phái đến ám sát cô đều bị cô tuyệt sát. Sau đó, mấy anh chị em kia của cô, người chết người tàn, đến cuối cùng chỉ còn lại một đứa em trai năm sáu tuổi là hoàn chỉnh.

Có vài lời rất đúng, những chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì chẳng cần nói chuyện.

Có thể đánh nhau thì đừng *beep beep*.

Quý Vi dùng nắm đấm của cô nói cho gia tộc Moore một đạo lý...

Quý Vi cô, là người bọn họ chọc không nổi.

Nếu như nói lão Moore là một con sói thì Quý Vi chính là một con rắn độc, bắt được ai, không cắn cho hắn chết tươi thì cũng sẽ treo cổ.

Cho nên khi người phụ nữ lòng dạ ác độc này đột nhiên quyết định về nước Z làm việc, Randy cảm thấy thật khó hiểu. Hôm nay, lúc chạng vạng tối, Quý Vi bảo hắn đích thân gọi điện thoại liên lạc với một công ty giải trí nhỏ, cũng chỉ mặt gọi tên muốn gặp một nghệ sĩ tên là Lục Trình, Randy càng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Lục Trình có tài đức gì mà lại có thể lọt vào mắt cô chủ của hắn?

Nếu nói đến ngoại hình, mặc dù Lục Trình cũng coi như anh tuấn, có hương vị đàn ông, nhưng Randy hắn cũng chẳng hề kém chút nào!

Rõ ràng có đàn ông chất lượng tốt hơn đang ở trước mặt vậy mà Quý Vi lại hờ hững, cố tình muốn đi bao nuôi một tên tiểu bạch kiểm.

Randy thầm than: Thói đời ngày nay thay đổi thật rồi.

Đến tối, lúc Lục Trình đến gõ cửa, Randy kéo cửa ra và quét mắt nhìn Lục Trình, trong lòng thầm đốt cho anh ta một ngọn nến. Hắn dám chắc cô chủ sẽ bá vương ngạnh thượng cung(*), cường tên Lục Trình kia.

(*) “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Hắn đánh giá một chút thân thể của Lục Trình, nhìn cũng coi như cường tráng cao lớn, hy vọng hắn ta sẽ không bị cô chủ chơi đùa đến chết.

Kết quả, vậy mà bọn họ không làm!

Quý Vi muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm, nhưng không thượng anh ta. Như thế cũng giống như một đứa gái làng chơi đứng đường nói với tên đàn ông mới đến gần bắt chuyện rằng cô ta vẫn còn là xử nữ, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

"Cậu lại đang nghĩ gì thế?"

Ngay lúc Randy càng nghĩ càng xa, giọng nói của Quý Vi đột nhiên chui vào trong tai hắn.

Randy vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

Hắn khẽ đẩy gọng kính, che dấu sự thất thố của mình rồi nói, "Thời gian không còn sớm nữa, cô nên nghỉ ngơi, chúng ta trở về thôi."

"Ừm."

- --

Lục Trình làm xong canh miến, để vào trong hộp giữ nhiệt rồi ra khỏi nhà.

Khi anh mang canh miến đến bệnh viện thì trời còn chưa sáng. Cầm theo canh miến bước vào trong thang máy, điện thoại di động của Lục Trình vang lên. Vào thời điểm này, trừ hộ công của Lục Sắt ra, bình thường sẽ không có ai liên hệ với hắn.

Vẻ mặt của Lục Trình thay đổi, chẳng lẽ là Lục Sắt xảy ra chuyện?

Anh khẩn trương lấy điện thoại ra, thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến là Tiểu Vạn ca mới thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại vừa mới kết nối, giọng của Vạn Lãng liền truyền ra. Ngữ điệu của anh ta có vẻ bức thiết, hỏi, "Tình huống đêm nay ra sao? Cả đêm không nhận được điện thoại của cậu, không rảnh hả?"

Vạn Lãng vẫn khờ dại tưởng rằng Lục Trình cùng với vị đại tổng tài kia đang vui vẻ chơi đùa, không rảnh nghe máy.

Một câu của Lục Trình đánh nát ảo tưởng của Vạn Lãng, "Việc lần này thất bại rồi."

Ở đầu bên kia, Vạn Lãng tĩnh lặng mất một lúc.

Lục Trình biết Vạn Lãng đang không vui. Tổng giám đốc tập đoàn Moore là một cái đùi rất to, còn lớn hơn nhiều so với cái chân năm trăm cân kia. Dạng nhân vật đứng đầu này mà anh lại không biết nắm cho chắc, Vạn Lãng dĩ nhiên rất tức giận.

Lục Trình suy nghĩ, vẫn quyết định nói với Vạn Lãng một câu, "Người phụ nữ kia quá nửa là trong lòng có bệnh. Cô ta nếu mà vừa ý tôi, tôi nhất định sẽ hoảng sợ."

Thế nào là thú vị biến thái, cả đời này Lục Trình đều sẽ nhớ đến việc anh trần truồng đi nấu canh miến cho người ta.

Giọng Vạn Lãng bình tĩnh nói, "À, vậy cậu hãy đi tranh đoạt tài nguyên với những người mới kia đi. Cướp đến vỡ đầu chảy máu cậu cũng không chắc chắn có thể giành được một cái chân ruồi."

Lục Trình, "..."

Sao Lục Trình lại không biết nữ tổng giám đốc của tập đoàn Moore là đường ra tốt nhất của anh chứ. Nhưng anh còn biện pháp gì đâu, đối phương gây khó dễ đủ loại với anh, anh cởi cũng cởi, quỳ cũng quỳ rồi, vậy mà người kia dường như có thành kiến đối với anh, các loại không hài lòng.