Vạn Lãng tạm thời đặt xuống hết chuyện trong tay, đến giúp đỡ hậu sự của Lục Sắt. Lúc anh ta chạy tới bệnh viện, di thể của Lục Sắt vừa được mang lên xe linh cữu. Lục Trình đứng bên cạnh xe, anh đã khóc qua một lần, lúc này nhìn qua cũng xem như tỉnh táo.
Đầu tiên, Vạn Lãng quan sát đánh giá anh vài lần, xác nhận thoạt nhìn anh vẫn coi như tỉnh táo. Lúc này, anh ta mới hạ giọng hỏi thăm, "Dự định chở trực tiếp đến nhà tang lễ sao?"
Lục Trình lắc đầu.
"Vậy cái đó... trực tiếp đi hỏa táng à?"
Vạn Lãng không đành lòng dùng hai chữ hỏa táng trên người Lục Sắt. Anh ta mãi mãi vẫn nhớ kỹ thời điểm công ty phân Lục Sắt về cho hắn. Lục Sắt mặc một cái váy hai dây màu vàng, cười híp mắt gọi anh ta là Tiểu Vạn ca.
Quả nhiên là tạo hóa trêu người.
Khi đó Vạn Lãng có linh cảm Lục Sắt sẽ nổi, bởi cô có nụ cười tươi sáng, khuôn mặt xinh xắn và một giọng nói khiến người nghe cảm thấy thoải mái. Anh ta dự kiến được cô sẽ cực kỳ nổi tiếng, lại không dự đoán được cô sẽ mất đương lúc thanh xuân.
Lục Trình nói, "Tôi mang em ấy về nhà."
Lục Trình có một căn hộ chung cư, trên danh nghĩa của anh còn có một căn nhà hai tầng ở khu thành phố cũ. Ngôi nhà kia là do mẹ Lục Trình mua khi còn sống.
Về sau, sau khi mẹ mất, mảnh đất kia vẫn luôn bị nói là phải phá dỡ và di dời, nên Lục Trình không bán căn nhà đó đi. Qua nhiều năm, tường nhà ở mảnh đất đó vẫn chưa bị phá hủy. Ngày lễ ngày tết, Lục Trình và Lục Sắt đều sẽ về nhà ở.
Tang lễ lần này cũng sẽ về quê cũ xử lý.
Vạn Lãng nghe lời này của Lục Trình, biểu cảm bỗng nhiên thay đổi. Anh ta sợ là mình hiểu sai nên hỏi lại Lục Trình, "Cậu muốn mang em ấy về nhà? Vào cửa chính?"
"Ừm."
Ở Vũ Thành có một tập tục mai táng, người phàm là chết ở bệnh viện hoặc bên ngoài thì sau khi chết đều không thể mang xác vào trong nhà, nếu không sẽ mang hồn phách của người chết vào trong nhà, sẽ làm gia đình không yên.
Thường thường, người ở nơi càng nghèo khó hoặc càng phồn hoa sẽ càng mê tín. Tại Vũ Thành, mọi người cũng rất tin chuyện này. Một số gia đình ở vùng ngoại thành hoặc nông thôn sau khi đón người chết ở bên ngoài về cũng đều đặt quan tài ở trước cửa nhà.
Mà Lục Trình lại nói, anh muốn mang Lục Sắt về nhà để thủ linh.
Trong lòng Vạn Lãng cũng thấy khiếp sợ. Anh ta nghĩ Lục Trình sau này cũng là người muốn bước vào giới giải trí nên đề nghị, "Thực ra để ở cửa cũng như thế."
Trong giới có một phần rất lớn người mê tín mấy chuyện này. Mặc dù Vạn Lãng không tin nhưng dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, nhiều ít anh ta vẫn có chút để ý.
Có một số việc, thà tin rằng có còn hơn là không.
Lục Trình lại nói, "Tôi là anh trai của con bé, tôi không mang nó về nhà thì sau khi chết, chẳng phải con bé sẽ thành cô hồn dã quỷ à?"
Anh không bảo vệ tốt cho em gái, để em gái nhận hết uỷ khuất khiến trong lòng anh cực kỳ thống khổ.
Anh muốn tự mình đón cô về nhà, tự mình túc trực bên linh cữu, "Tôi đã không thể bảo bọc nó thật tốt khi nó còn sống, nên tôi không thể để cho con bé sau khi chết còn không có cả nhà để về."
Vạn Lãng thấy ý Lục Trình đã quyết liền không khuyên nữa.
Lễ tang của Lục Sắt rất quạnh quẽ, chỉ có hai người là Lục Trình và Vạn Lãng, nghi thức cũng rất giản lược.
Mẹ của hai anh em vốn mồ côi, không có người nhà mẹ đẻ. Mẹ Lục sau khi qua đời, chỉ còn Lục Trình và Lục Sắt sống nương tựa lẫn nhau.
Sau khi em gái chết, Lục Trình chân chính trở thành một kẻ mồ côi.
Lục Trình vì Lục Sắt thủ linh ba ngày. Ba ngày này, anh không ăn không uống, ngay cả mắt cũng chưa từng chợp một lần.
Buổi sáng ngày thứ tư, Lục Sắt được đưa đi hỏa táng, sau đó hạ táng. Toàn bộ quá trình tang lễ đều được bí mật tiến hành, fan Lục Sắt cũng không biết sau khi chết cô được chôn ở chỗ nào.
Lục Sắt được chôn cất xong xuôi xong, Lục Trình nói với Vạn Lãng mình cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Lục Trình nghỉ ngơi năm ngày. Ba ngày đầu anh đều giấu mình trong nhà đi ngủ. Hai ngày sau, anh lật xem đủ loại tin tức và báo chí cùng với những tin đồn trên mạng liên quan đến Lục Sắt, nỗ lực từ trong đống đó bắt được hung thủ gây tai họa cho cô.