Lục Trình đứng ở bên ngoài lẳng lặng chờ bọn họ nói chuyện xong.
Nói chuyện một lúc, Vạn Lãng tự mình đứng lên mở cửa cho nữ minh tinh kia. Cô ta vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Lục Trình đang dựa vào cạnh cửa. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Trình.
Nữ minh tinh cao một mét sáu chín, hơn nữa đang đi giày cao gót mà vẫn phải ngửa đầu nhìn Lục Trình, có thể thấy được chiều cao của Lục Trình cũng kinh người.
"Mới ký?" Cô ta hỏi Vạn Lãng.
Vạn Lãng nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Lúc này nữ minh tinh mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá Lục Trình.
Lục Trình chính là cái đồng hồ được bày trên kệ, trên thân ghi rõ giá cả đắt rẻ, chờ đợi khách hàng dùng ánh mắt kén chọn nhất khen thưởng. Anh không nhúc nhích, vẻ mặt ung dung, bình tĩnh đứng ở nơi đó. Khí chất không quá bá đạo nhưng lại có loại cảm giác tồn tại mãnh liệt mà ai cũng không bỏ qua được.
Làm diễn viên, kiêng kỵ nhất chính là không có cảm giác tồn tại. Người như Lục Trình, cho dù đứng ở bất kỳ địa phương nào cũng sẽ không bị xem nhẹ, chính là kiểu người hút ống kính nhất khi đóng phim.
Nữ minh tinh không rõ ý vị mà "A" một tiếng.
Vạn Lãng chỉ cao một mét bảy hai, cô gái kia đi giày cao gót còn cao hơn Vạn Lãng một chút. Cô ta cụp mắt nhìn anh ta, không nặng không nhẹ nói một câu, "Gương mặt không tồi, có điều tuổi tác chắc cũng không nhỏ đi. Sao lại đi ký kết chính thức với một người già thế này?"
Đây chính là thân phận quyết định địa vị.
Nữ minh tinh hiện tại đang có tiếng tăm nên mới có thể bỏ qua Lục Trình, trực tiếp bóc trần khuyết điểm của anh ngay trước mặt Vạn Lãng, nói thực sự thoải mái.
Mới 26 tuổi, còn không có ** đâu. Lục Trình nghe lời nói như thế, tâm trạng rất phức tạp.
Tiểu Vạn ca phất phất tay với cô ta, có phần không kiên nhẫn, "Đi đi, đừng cản trở tôi làm việc chính."
"Ha..." Nữ minh tinh khẽ cười một tiếng, quay đầu bước đi.
"Đúng rồi, tự quản lý tốt chuyện tình cảm cá nhân đi. Tôi không hy vọng sau khi bận rộn xong còn phải đi sau chùi đít cho mấy thị phi tình cảm của cô."
Nụ cười trên mặt cô gái kia có hơi thu lại, cô ta nói, "Tôi biết rồi."
Nhìn người kia đi, Lục Trình mới nói với Vạn Lãng, "Đây là..."
"An Giai."
Lục Trình gật gật đầu. Anh bước vào trong văn phòng của Vạn Lãng rồi mới nói, "Cô ấy hẳn là nghệ sĩ đang phát triển tốt nhất trong tay anh hiện nay đi?"
Vạn Lãng hơi xấu hổ.
Bây giờ, trong công ty, địa vị của anh ta đặc biệt phổ thông. Thật ra trên tay anh ta cũng có mấy nghệ sĩ, trước kia còn có Lục Sắt, khi anh ta đi đường có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi. Hiện tại Lục Sắt ngã xuống, An Giai chưa thật sự nổi, Vạn Lãng cũng chỉ có thể cụp đuôi mà làm người.
Ho nhẹ một tiếng, Vạn Lãng ra vẻ trấn định. Anh ta ra hiệu Lục Trình ngồi xuống ghế salon, chờ khi anh ta cũng ngồi xuống mới rót cho Lục Trình một chén trà.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước trà rơi vào trong lòng chén sứ. Lục Trình nhìn chằm chằm dòng nước hình cung kia, bên tai nghe Vạn Lãng nói, "Tên nhóc cậu chỉ cần cố gắng lên một chút thì nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ đỉnh nhất trên tay tôi."
Lục Trình bưng ly trà lên nhưng không uống, hỏi lại Vạn Lãng một câu, "Mỗi một nghệ sĩ, anh đều vẽ ra cho họ cái bánh nướng to thế à?"
Vạn Lãng càng lúng túng hơn.
"Tên nhóc này!"
Lục Trình không phải đứa bé ba tuổi. Năng lực của anh tuy chưa đủ để quát tháo thương trường nhưng cũng là tay già đời lăn lộn nhiều năm trong giới. Lục Trình tất nhiên không tin mấy lời sáo rỗng này của Vạn Lãng.
Những lời này của Vạn Lãng dùng để dỗ dành đám thiếu niên mười mấy tuổi không kiến thức thì còn được, chứ đối với Lục Trình mấy lời này hoàn toàn là nói nhảm.
Lục Trình uống một ngụm trà xong mới nói, "Có điều, tôi muốn ăn cái bánh vẽ này."
Vạn Lãng nhấc mắt nhìn anh, ánh mắt phức tạp.
"Tiểu Vạn ca có lời muốn nói với tôi?" Lục Trình thích thẳng thắn, anh nhìn ra Vạn Lãng có chuyện muốn hỏi, phải nghe được anh mới an tâm.
Nghe vậy, Vãn Lãng hơi ngửa đầu, híp hai mắt nhìn chằm chằm mặt Lục Trình.
Ánh mắt của anh ta mang theo dò xét.
Lục Trình cảm thấy thị lực của mình đúng đỉnh. Đôi mắt Vạn Lãng vốn đã nhỏ, nay lại càng híp lại thành hai cái khe hở, vậy mà anh vẫn có thể qua đó thấy rõ ánh mắt anh ta, cũng phân tích ra được ý tứ trong ánh mắt anh ta giờ phút này.
Lục Trình thật bội phục mình.
"Lục Trình à." Vạn Lãng giống như đang kiêng kỵ cái gì, anh ta hạ thấp giọng nói với Lục Trình, "Cậu nói thật cho anh biết, cậu tiến cái vòng này, rốt cuộc là vì cái gì?"
Lục Trình nói, "Hoàn thành giấc mộng lúc còn trẻ."
Vạn Lãng rõ ràng đang nghi ngờ, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Lục Trình không hề hoảng hốt.
Anh chậm rì rì mở miệng giải thích, "Không biết Tiểu Vạn ca biết không, hồi còn trẻ dại tôi từng khát vọng trở thành một diễn viên. Chỉ là anh cũng biết đó, giới giải trí nước rất sâu, nghệ sĩ nhiều như sóng lớn đãi cát. Có khối người đẹp hơn tôi, có khối người biết đóng phim hơn tôi. Tôi sợ mình không làm nên trò trống gì nên sau khi tốt nghiệp trung học liền chọn học trường thương mại."
"Khi đó sao, điều kiện gia đình tôi không tốt, tôi không chỉ phải nuôi chính mình mà còn phải nuôi em gái nữa. Mọi người đều nói học kinh tế tương lại mới có đường ra, vậy nên tôi học thôi." Biểu cảm trên mặt Lục Trình ảm đạm đi, vẻ đau khổ cực kỳ chân thật.
Anh nói, "Nhưng em gái tôi đi rồi, tôi không cần phải liều sống liều chết kiếm tiền nữa."
"Tôi dù sao cũng phải, sống vì chính mình một lần."