Anh Đến Đúng Lúc

Chương 29: Cảnh sát Diệp bị thương



Chương 29: Cảnh sát Diệp bị thương


Diệp Thanh tỉnh lại lúc nửa đêm.


Trong phòng có mở một chiếc đèn, cũng không chói mắt.


Cô mơ hồ thấy trên đỉnh đầu có rèm trắng, còn có trần nhà trắng tinh, trong không khí bay nhàn nhạt mùi nước sát trùng.


"Tỉnh rồi?"


Cô vừa quay đầu liền thấy Lâm Bắc Việt ngồi ở dưới đèn, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.


Cô động đậy, lại phát hiện xương cốt toàn thân giống như bị tan thành từng mảnh, cảm giác này giống như vừa đại chiến 300 hiệp!


"Đừng nhúc nhích," Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô: "Khát không? Đói không?"


"Em làm sao vậy?" Diệp Thanh vẻ mặt đau khổ, "Em chỉ đánh với Lý Lệ Quỳnh một trận, sao cả người lại đau như vậy?"


Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Em bị Lý Lệ Quỳnh tiêm Dị Bính phân."


"À......" Diệp Thanh gật gật đầu, "Em nhớ ra rồi, chị ta dùng khổ nhục kế lừa em."


Lâm Bắc Việt đứng dậy, rót một chén nước cho cô, đưa đến bên miệng cô.


"Hiện tại em chỉ thích hợp ăn thức ăn lỏng," Anh ngẩng đầu nhìn bình truyền nước, "Chờ truyền xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, ngày mai có thể xuất viện rồi."


Diệp Thanh cầm cốc uống sạch sẽ.


Cô hỏi: "Lý Lệ Quỳnh đã bắt được chưa?"


"Bắt được rồi."


"Vậy là tốt rồi," cô mấp máy môi, giọng có chút khàn khàn, "Tiểu Chu tra được xe bắt Vu Hiểu Tiệp, người điều khiển chính là Lý Lệ Quỳnh."


Lâm Bắc Việt nói: "Diêm Tiểu Tung tìm được xe, tôi đối chiếu loại sợi trong móng tay Vu Hiểu Tiệp với sợi vải trên ghế lót xe, ăn khớp nhau."


Diệp Thanh gật gật đầu.


"Một mình Lý Lệ Quỳnh, không thể kéo Vu Hiểu Tiệp lên xe, cho nên trên ghế sau, là Vu Hạo Khiêm ngồi."


"Ừm."


Trong phòng không mở điều hòa, trên mặt Diệp Thanh hiện lên được chút sắc hồng. Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói: "Nhà xưởng trong núi là của Vu gia. Vu Hạo Khiêm cùng Lý Lệ Quỳnh chính là ở chỗ đó tra tấn và lấy thận của Vu Hiểu Tiệp." Cô nhíu mày, "Nhưng lại không phát hiện được phần ngoại âm và ngực bị cắt......"


Lâm Bắc Việt đem ly nước đặt ở một bên, "Nếu đã xác định được hung thủ, muốn tìm đồ sẽ không còn khó khăn nữa. Em chỉ lo nghỉ ngơi, chờ đợi kết quả là tốt rồi."


Anh nhìn thời gian, nói: "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp một lát đi."


Diệp Thanh cũng rất buồn ngủ, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.


Lâm Bắc Việt lẳng lặng nhìn cô, đứng ngược với ánh sáng, cảm xúc đáy mắt biến mất trong bóng tối.


"Tiểu Diệp Tử......"


"Ân?" Diệp Thanh mở mắt ra, mơ mơ màng màng mà nhìn anh.


Anh nhẹ giọng nói: "Vu Hạo Khiêm đã chết."


Diệp Thanh mở to hai mắt nhìn anh: "Đã chết?"


Anh bình tĩnh gật đầu, "Đã chết, trúng năm sáu vết súng, dù không mất máu đến chết, cũng đau mà chết."


"A, đã chết......" Diệp Thanh lẩm bẩm, "Hắn đã chết —— còn có thật nhiều chân tướng không điều tra ra, hắn chết như thế nào?"


"Không sao," anh cười nhạt, "Còn có Lý Lệ Quỳnh cùng Dương Nhất Hàm mà, cùng lắm thì, bắt lấy Vu Hạo Lâm tái thẩm." Anh tắt đèn, nói: "Ngủ đi."


......


Diệp Thanh ngủ say, trong phòng một chút thanh âm cũng không có. Ngẫu nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đi lại.


Lâm Bắc Việt mở sách ra, trang sách kẹp một phần báo cáo nghiệm thương.


Anh không nói cho Diệp Thanh, khi cô hôn mê anh đã làm kiểm tra cho cô, thậm chí cả chụp chiếu. Cục cảnh sát cũng phái người đi điều tra hiện trường Vu Hạo Khiêm tử vong.


Ánh sáng loang lổ ngoài cửa sổ tiến vào, Lâm Bắc Việt đứng dậy kéo rèm. Anh đang chuẩn bị nằm trong chốc lát ở trên sô pha liền nghe thấy được tiếng đập cửa nhẹ.


Lâm Bắc Việt mở cửa đi ra ngoài, khép cửa lại.


Sauk hi từ trên núi đi xuống người của cục cảnh sát vội đến mức trời đất tối tăm, Diêm Tiểu Tung cùng Tống Kiều cũng đến giờ mới rút ra được thời gian đến thăm Diệp Thanh.


Tống Kiều hỏi: "Lão đại như thế nào rồi?"


Lâm Bắc Việt nói: "Vừa rồi đã tỉnh, nhưng tinh thần không tốt lắm."


Tống Kiều gật đầu, "Như vậy à, vậy tôi không đi vào quấy rầy chị ấy nữa."


Diêm Tiểu Tung mang theo khuôn mặt u sầu, nói: "Lão đại nổ súng đánh chết Vu Hạo Khiêm, sẽ không bị khởi tố chứ?"


"Sẽ không," Lâm Bắc Việt lắc đầu, "Diệp Thanh nổ súng là hợp pháp." Anh nhíu mày, nói: "Chúng ta nghe được qua di động, Vu Hạo Khiêm lúc ấy đang ở tấn công Diệp Thanh, đây coi như đang thực thi hành vi bạo lực với cảnh sát, là tấn công người đang thi hành pháp luật. Huống hồ, Diệp Thanh là đi bắt hắn, Vu Hạo Khiêm lấy hành vi bạo lực đánh ngược lại, Diệp Thanh hoàn toàn có thể nổ sung chống trả lại hắn."


Diêm Tiểu Tung vẫn rất lo lắng, "Nhưng mà không có chứng cứ...... Lúc ấy ở đây chỉ có lão đại cùng Vu Hạo Khiêm."


Lâm Bắc Việt nói: "Tôi đã ghi âm lại cuộc điện thoại."


Diêm Tiểu Tung sửng sốt trong một cái chớp mắt, tức khắc vui mừng khôn xiết, "Vậy thì tốt rồi, anh có ghi âm mà không nói sớm, làm hại tôi rối rắm hơn nửa ngày."


Ánh mắt Lâm Bắc Việt sâu thẳm, "Dù không có ghi âm, tôi cũng có thể cung cấp báo cáo thương tích của Diệp Thanh, những vết thương đó cũng có thể chứng minh cô ấy gặp phải uy hiếp bạo lực cùng thương tổn."


Tống Kiều nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lâm Bắc Việt, tránh đi Diêm Tiểu Tung, thấp giọng nói: "Lâm pháp y, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh."


Diêm Tiểu Tung nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, Tống Kiều liếc mắt một cái trừng lại đây, nói: "Nhìn cái gì? Tôi hỏi chính là việc tư."


Diêm Tiểu Tung hậm hực đi đến một bên ghế dài ngồi xuống, nghiêng đầu nhắm mắt.


Tống Kiều lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Lão đại bị tiêm Dị Bính Phân vào, đúng không?"


Ánh mắt Lâm Bắc Việt hơi trầm xuống, nói: "Đúng vậy."


"Dị Bính Phân không phải thuốc gây tê sao? Vì sao lão đại bị tiêm vào vẫn có thể nhúc nhích, còn có thể nổ súng?" Tống Kiều nghi hoặc.


Lâm Bắc Việt mắt lạnh nhìn thẳng vào cô, nói: "Có thể khiến người hoàn toàn hôn mê hay đánh mất lực hành động, quyết định bởi việc tiêm vào lượng nhiều hay ít."


Tống Kiều như suy tư gì đó, chần chờ gật gật đầu, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng cười, "Lão đại không phải cảnh sát bình thường, chị ấy có nghị lực kinh người, dược vật tầm thường không làm gì được chị ấy."


Lâm Bắc Việt không bày tỏ ý kiến, chậm rãi trầm một hơi, nói: "Mấy ngày nay, mấy người không được nhắc tới vấn đề tấn công bạo lực ở trước mặt cô ấy."


Tống Kiều vội vàng gật đầu, "Được."


......


Sáng sớm hôm sau, nhận được điện thoại của Quý Dương.


"Lâm pháp y, trong biệt thự của Vu Hạo Lâm phát hiện cơ quan nội tạng người," Quý Dương nói, dừng một chút, lại bỏ thêm câu, "Ngâm trong formalin."


Lâm Bắc Việt nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, nói: "Đã biết."


Quý Dương nói: "Đã đưa tới phòng thí nghiệm pháp y. Trừ cơ quan nội tạng, còn có ảnh chụp."


"Ảnh chụp?"


Quý Dương: "Vu Hạo Lâm không phải biến thái bình thường, hắn còn chụp ảnh thi thể, thậm chí còn quay lại video quá trình cắt bỏ."


Bình Formalin giấu ở dưới nệm, thậm chí dùng cái hòm khóa kỹ lại. Ảnh chụp đã được rửa ra, khóa cất trong tủ đầu giường. Video thì cất trong máy tính, có lẽ cho rằng sẽ không có ai mở ra, căn bản không them cài mật khẩu. Những ảnh chụp cùng video đó đều là bằng chứng.


"Hơn nữa," Quý Dương tiếp tục nói, "Lý Lệ Quỳnh đã khai ra, Vu Hạo Lâm lợi dụngthân phận bác sĩ, chuẩn đoán giả nói người khỏe mạnh bị bệnh thận nghiêm trọng để trợ giúp Lý Lệ Quỳnh ăn cắp thận. Cuối cùng người bệnh bị lấy thận đều qua đời. Mà người nhà bọn họ lại chỉ biết rằng bọn họ chết vì thận bệnh hoặc là qua đời khi giải phẫu, sẽ không truy cứu trách nhiệm. Nếu gặp phải gây sự, đám người Vu Hạo Lâm liền nghĩ cách dùng tiền tống cổ."


Lâm Bắc Việt nhíu mày, "Vì sao Vu Hạo Lâm muốn giúp Lý Lệ Quỳnh lấy thận?"


"Bởi vì Lý Lệ Quỳnh sẽ giúp hắn tìm kiếm người bệnh." Quý Dương nói, "Lý Lệ Quỳnh từng trong lúc vô tình xông vào phòng giải phẫu, phát hiện Vu Hạo Lâm đang dâm loạn người bệnh trên đài giải phẫu và thi thể người chết ...... Cho nên, bọn họ liền bắt lấy nhược điểm đối phương, cấu kết lợi dụng lẫn nhau."


"Ừm," Lâm Bắc Việt nói, "Tôi đã biết."


Lúc trở lại phòng Diệp Thanh đã tỉnh. Đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua.


Lâm Bắc Việt nói tiến triển vụ án với cô.


Diệp Thanh gật đầu: "Xem ra, người chết ở trong tay Vu Hạo Lâm cùng Lý Lệ Quỳnh không chỉ có Vương Lan cùng Vu Hiểu Tiệp, còn có người bệnh đã từng chạy chữa ở chỗ bệnh viện của hắn." Cô hoang mang, "Vì sao Vu Hiểu Tiệp cùng Vương Lan lại trở thành đối tượng bọn họ hành hạ đến chết chứ?"


Lâm Bắc Việt nói: "Chuyện này phải điều tra thêm. Vì sao Vu Hiểu Tiệp muốn giết Giả Tinh Tinh, vì sao Vu Hiểu Tiệp trước khi mất tích lại xuất hiện ở đường Đào Nguyên gần biệt thự của anh em họ Vu?"


Diệp Thanh tán đồng, "Có lẽ Vu Hiểu Tiệp đã biết nguyên nhân mẹ mình chết cho nên mới giết người ——" cô mấp máy môi, nhìn về phía Lâm Bắc Việt, "Nhưng sao cô ta lại biết chân tướng?"


Hai người đồng thời trầm mặc, lặng im ngưng mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư.


"Người biết chân tướng, cũng chỉ có mấy người đó." Lâm Bắc Việt nói.


Diệp Thanh trả lời: "Lý Lệ Quỳnh, Vu Hạo Khiêm, Vu Hạo Lâm...... Còn có Dương Nhất Hàm."


Lâm Bắc Việt: "Vu Hạo Khiêm hành hạ đến chết, Vu Hạo Lâm cắt bộ phận, Lý Lệ Quỳnh lấy thận, ba người bọn họ tương quan chặt chẽ, sẽ không bán đứng nhau. Chỉ có duy nhất một người......"


"Là Dương Nhất Hàm," Diệp Thanh chần chờ mà nói, "Là Dương Nhất Hàm nói cho Vu Hiểu Tiệp biết chân tướng."


Trong lòng Diệp Thanh có chút nặng nề, lạnh giọng cười: "Em đột nhiên cảm thấy, Dương Nhất Hàm mới là nữ nhân đáng sợ."


......


Bầu trời xanh ngắt, ánh mặt trời bắn thẳng xuống, phơi đến làn da nóng lên.


Diệp Thanh cùng Tống Kiều vào quán nước của Dương Nhất Hàm. Cảnh sát vẫn luôn ở bên ngoài nhìn chằm chằm, mấy ngày nay Dương Nhất Hàm không hề ra ngoài.


Dương Nhất Hàm đẩy cửa phòng ra, thấy Diệp Thanh cùng Tống Kiều cũng không mấy ngạc nhiên.


Cô ta như đã đoán trước được, lại như có chút ngoài ý muốn.


"Cảnh sát Diệp, cô lại tới nữa." Dương Nhất Hàm cười nhạt nói.


Ba người đi xuống lầu, ngồi chỗ uống trà trong viện, Dương Nhất Hàm thậm chí cho người mang nước trái cây lên.


Diệp Thanh đi thẳng vào vấn đề, nói: "Hôm nay cố ý tới thông báo cho cô biết, Vu Hạo Khiêm đã chết."


Dương Nhất Hàm đang bưng cái ly uống nước trái cây, nghe vậy quanh thân cứng đờ, cái ly mới vừa cầm lấy nhẹ đặt lại trên mặt bàn.


Cô ta không hoá trang, khí sắc rất kém, sắc môi tái nhợt. Một hồi lâu sau mới hỏi: "Chết như thế nào?"


Tống Kiều tranh nói trước Diệp Thanh: "Hắn tấn công cảnh sát, bị xử bắn."


Dương Nhất Hàm nắm chặt cái ly, không nói một lời.


Diệp Thanh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô ta, một lát sau mới nói: "Tôi có mấy vấn đề, hy vọng cô trả lời đúng sự thật."


Dương Nhất Hàm ngẩng đầu lên, thảm đạm nhìn cô, "Cô muốn biết cái gì?"


"Về cái chết của Vương Lan, Giả Tinh Tinh, còn có chỗ chôn xác trên núi, cùng với nơi Vu Hiểu Tiệp mất tích."


Dương Nhất Hàm nói: "Tôi cái gì cũng không biết."


"Dương Nhất Hàm, cảnh sát đã tra thật sự rõ ràng, cô còn chưa từ bỏ ý định sao?" Diệp Thanh nhìn gần cô ta, "Cô là vợ Vu Hạo Khiêm, cô có thể không biết hành vi phạm tội hắn phạm phải sao? Trước khi Vu Hiểu Tiệp mất tích chỉ tiếp xúc với một người là cô, cô ta đi đâu cô cũng không biết? Còn có, khách ba lô có thể phát hiện chỗ chôn xác, không khỏi cũng quá trùng hợp, người dẫn đường cô giới thiệu rốt cuộc có phải do cô bày mưu đặt kế chỉ đường hay không, chúng ta tra liền biết."


Bả vai Dương Nhất Hàm run nhè nhẹ.


"Dương Nhất Hàm, cô có phải đồng lõa của Vu Hạo Khiêm hay không?" Diệp Thanh lạnh giọng hỏi.


Hai mắt Dương Nhất Hàm đỏ lên, nói: "Không phải, tôi...... Không phải!"


Diệp Thanh hỏi: "Cô biết hành vi phạm tội bọn họ phạm phải hay không?"


Dương Nhất Hàm ngạnh cổ, hồi lâu mới gật gật đầu.


"Nếu biết, vì sao không báo cảnh sát?"


Dương Nhất Hàm hốt hoảng trả lời: "Ngay từ đầu tôi chỉ biết Vương Lan mất tích, cũng không biết chị ta...... bị giết." Cô ta đỏ mắt, cay chát nói: "Dù sao Vu Hạo Khiêm bọn họ chính cái đức hạnh đó, nữ nhân từng bị hắn đánh cũng không ít. Tôi chỉ cầu có thể an ổn sống qua ngày của mình thì tốt rồi."


"Sao cô lại phát hiện Vu Hạo Lâm giết người bệnh?" Diệp Thanh hỏi.


"Là...... Là Vương Lan." Dương Nhất Hàm hoảng sợ không thôi, "Là Vương Lan nói cho tôi biết."


Mia: Toàn bọn biến thái