Chi Lan và Tam mất khoảng một tuần để liên hệ đạo diễn Trần Trung và thay đổi chủ đầu tư, mọi thủ tục đã hoàn thành xong, tốc độ ký kết hợp đồng nhanh đến mức chóng mặt. Cô không dùng danh nghĩa tập đoàn An Thịnh của nhà họ Đặng đầu tư, thay vào đó Chi Lan rót tiền xuống một công ty mỹ phẩm nhỏ và lấy danh nghĩa công ty đó.
Đoàn phim của Trần Trung sau khi được rót tiền tươi vào tựa như hạn hán đón được mưa lớn. Ngày hôm sau đã lên kế hoạch quay tiếp những phân cảnh trì hoãn do thiếu hụt kinh phí, địa điểm quay là đoạn sườn dốc vùng ngoại ô bên rìa Lâm Thượng. Nơi này địa hình vòng vèo nhiều cung đường dài rộng, một số chỗ cần phải có kĩ thuật cua mới có thể vượt qua, nếu không rất dễ xảy ra tai nạn. Vì thế cảnh quay sáng nay rất cần cascadeur.
Với vai trò là nhà đầu tư, Chi Lan đến xem tiến trình thực hiện phân cảnh. Tam đánh chiếc BMW đen bóng ra ngoài, cô ấy đưa cô đến trường quay, Chi Lan ngồi sau xe tâm trạng thả trôi theo áng mây xanh dập dìu bên ngoài ô cửa. Quay trở về đoạn đường tử thần ngày hôm đó, cô không khỏi cảm thấy run rẩy trong lòng, mấy ngày trước đây cô tận mắt chứng kiến Thế Huân lao vào giải phân cách sau đó hai mắt nhắm lìm. Chi Lan rùng mình, cảm giác sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, cô không dám nghĩ về cảnh tượng kinh hoàng đó nữa, cô không muốn nhìn thấy Thế Huân như vậy.
"Tiểu thư Chi Lan, chúng ta đến rồi." Tiếng Tam gọi đưa Chi Lan thoát khỏi ký ức tăm tối, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trước mắt là đoàn phim của Trần Trung, bọn họ đến đây từ sớm, bộ phận kĩ thuật và dựng bối cảnh đã set up xong xuôi.
Mũi giày cao gót đen bóng chạm xuống mặt đất, Chi Lan từ trong xe bước ra. Hôm nay cô vận áo sơ mi lụa trắng kết hợp cùng quần tây đen, dưới chân là giày cao gót mũi nhọn. Đơn giản và sang trọng càng làm nổi bật vóc dáng thon thả, khí chất của giới trâm anh thế phiệt. Điểm nhấn của bộ trang phục này là chiếc túi xách Gucci với logo thương hiệu bằng vàng. Chi Lan chưa muốn lộ mặt vì thế gương mặt xinh đẹp bi che lấp bởi một chiếc khẩu trang to và kính mát cũng bảng to nốt.
Tam đi trước còn cô theo sau, vì cô muốn tất cả tầm mắt mọi người dồn về phía Tam đầu tiên, phân tán đi phần nào đó sự chú ý đến cô.
Đạo diễn Trần Trung vừa thấy hai bóng người từ siêu xe bước xuống, ông ấy vội vàng bật dậy, tự thân sải bước đón chào.
"Cô Tam."
Tam là người đại diện làm việc với Trần Trung, ông ấy chỉ nhận ra Tam, còn Chi Lan ông ấy nhìn không ra là ai. Ông ta hơi nghiêng đầu, mắt hướng về cô gái kì bí sau lưng Tam.
"Còn đây là?"
"Chủ đầu tư chính, cô Clara Dang."
Trần Trung ồ lên một tiếng, sau đó ông ta chìa tay trước mặt cô, niềm nở nói: "Rất hân hạnh được làm việc với cô Clara đây."
Chi Lan khẽ gật đầu, cô chìa tay ra bắt tay lịch sự với ông. Kết thúc màn chào hỏi, cô và Tam được xếp vị trí ngồi gần Trần Trung. Mặt trời đã nhô cao, ánh sáng hiện tại rất phù hợp với phân cảnh tiếp theo, trợ lý đạo diễn bắt đầu hô gọi kiểm tra kỹ thuật và yêu cầu diễn viên vào vị trí. Tam cầm kịch bản trên tay cô ấy tóm tắt sơ qua phân cảnh cho cô nghe.
"Phân cảnh hôm nay là cảnh nữ chính có một màn rượt đuổi bằng xe phân khối lớn, đoạn đường kéo dài đi qua hai khúc cua gắt nằm ở đoạn giữa cung đường, đến khúc cua thứ ba nữ chính lệch tay lái văng khỏi xe và lăn xuống sườn dốc đằng sau rào chắn. Do trang phục trong cảnh quay này không có đồ bảo hộ vì thế hiện tại Lệ Chi vẫn chưa ra diễn, cảnh này do cascadeur đóng thế."
Chi Lan khẽ gật đầu, kịch bản vẫn như cũ không có sự thay đổi, cô nghiêng mặt hỏi Tam: "Đã chuẩn bị dưới sườn dốc chưa?"
"Xong xuôi rồi tiểu thư."
Thông qua màn hình laptop, Chi Lan thấy được ở đoạn đầu cung đường, cascadeur đã vào vị trí cầm lái mô tô phân khối lớn, chỉ còn chờ đợi lệnh từ đạo diễn.
"Action!" Trợ lý đạo diễn hô to hiệu lệnh, ngay lập tức chiếc mô tô phóng thật nhanh trên đường, tiếng gầm rú từ động cơ lẫn cùng tiếng xé gió tạo ra một thứ âm thanh hỗn tạp y hệt như tiếng quái thú thét gào bên tai. Cascadeur dày dặn kinh nghiệm lượn trên cung đường điêu luyện, tay cầm lái nhẹ nhàng thực hiện những cú so kè tốc độ cuốn hút, cú nghiêng xe sát đất tăng phần kịch tính khó thở. Băng qua hai khúc cua gắt một cách điệu nghệ, đến khúc cua thứ ba người đóng thế văng khỏi rào chắn.
"Dừng lại." Chi Lan đột nhiên hô lên khiến Trần Trung giật mình, vì đã xong cảnh mạo hiểm là văng ra khỏi rào chắn, đoạn còn lại là lăn từ sườn dốc xuống mặt đất không yêu cầu liền mạch vì đoạn này có thể cắt ghép. Ông ta ra hiệu bên kia tạm thời dừng lại.
"Có chuyện gì vậy cô Clara?"
Chi Lan đứng dậy bước đến bên cạnh ông ta, ngón tay thon dài trỏ vào màn hình.
"Cascadeur rất chuyên nghiệp, người này diễn rất đạt, tuy nhiên chỉ nên diễn đến cảnh văng ra thôi. Đoạn lăn xuống sườn dốc, tôi muốn Cao Lệ Chi thực hiện."
"Tại sao thế?"
Trần Trung nhìu mày nhìn cô, cascadeur đã đóng dở dang rồi, tại sao không để họ đóng luôn cho xong? Thay Cao Lệ Chi vào làm gì?
Một lát nữa Lệ Chi sẽ có phân cảnh quay cận mặt thương tích được quý nhân cứu giúp. Cả ngày hôm nay cô ta chỉ quay mỗi cảnh như vậy thôi, Chi Lan không thích trả công cho người nhàn rỗi.
"Một lát nữa Lệ Chi có cảnh quay thương tích, nếu cô ta là người lăn xuống sườn dốc cảnh quay sẽ tăng độ chân thật hơn, phim hành động bắt buộc phải chân thật, tôi không đầu tư vào một bộ phim ảo."
"Nhưng mà..." Trần Trung bỏ lửng câu nói, ông ta ngoảnh đầu nhìn Lệ Chi phía xa, cô ta đã hóa trang xong đang ngồi lướt điện thoại chờ đợi cảnh của mình. Nếu để cô ta lăn xuống dốc, chắc chắn cô ta làm ầm lên.
"Được hay không?"
Trần Trung lưỡng lự một chút, ông ta vẫn đang đấu tranh có nên để Lệ Chi đóng cảnh đó hay không. Chi Lan biết rõ Trần Trung phân vân, bởi vai diễn này là Huỳnh Khang mua cho Lệ Chi, ông ta không dám làm trầy xước bảo bối của hắn.
Nhưng cô là chủ đầu tư, trong bản hợp đồng Chi Lan yêu cầu Tam soạn, trong đó có mục chủ đầu tư có quyền yêu cầu thay đổi trong quá trình giám sát nếu cảm thấy cảnh quay không phù hợp. Bên phía Trần Trung chấp nhận ký kết hợp đồng rót kinh phí thực hiện cảnh cuối để kịp đóng máy. Nếu Trần Trung không thực hiện theo yêu cầu chủ đầu tư thì đây xem như vi phạm hợp đồng và con số đền bù phải gấp mấy lần.
Số tiền lớn như vậy ông thà đắc tội với Huỳnh Khang còn hơn. Trần Trung quay sang bảo với trợ lý, "Bảo Lệ Chi ra gặp riêng tôi."
Chi Lan nhận được câu trả lời hài lòng, mũi giày cao gót hướng về vị trí cũ, thong thả đợi Lệ Chi ra sân. Chốc chốc cô lại phóng tầm mắt về phía xa, trông thấy rõ mồn một cảnh tượng Lệ Chi và đạo diễn Trần Trung tranh cãi kịch liệt, hai người bọn họ tranh cãi mất 30 phút. Ban đầu Lệ Chi nhất quyết không chịu đóng, sau khi Trần Trung lấy hợp đồng cùng nhiều bằng chứng cô ta hạch sách uy hiếp. Cuối cùng Lệ Chi cũng miễn cưỡng chấp nhận, thật ra cô ta không muốn mất vai diễn này, đây là một dự án tiềm năng nếu thành công thì con đường diễn xuất càng lúc càng tỏa sáng thăng hoa.
Rất nhanh sau đó, cô ta được đưa đến khúc cua thứ ba, bối cảnh đã được dựng sẵn từ trước. Đoạn dốc không cao, có kha khá đá nhô lên, cây cỏ dại mọc um tùm, bụi đất dày đặc. Cao Lệ Chi hướng mắt nhìn xuống, gương mặt cô ta nhăn nhúm khó coi vô cùng, miệng liên tục càm ràm mắng chửi Trần Trung không ra gì.
Phía bên trợ lý đạo diễn hô vào bộ đàm một tiếng: "Action!"
Cao Lệ Chi nhanh chóng nhập vai, cô ta bắt đầu thả người lăn từ trên dốc xuống, toàn thân không có đồ bảo hộ, da thịt cọ xát trên đất cát, mũi của cô ả cũng hít được kha khá bụi bẩn. Lệ Chi lăn vòng vòng từ trên đỉnh dốc xuống, càng về cuối đá nhọn càng xuất hiện nhiều hơn. Quái lạ! Rõ ràng trong ảnh con dốc này không có nhiều đá như vậy. Cánh tay và chân của cô ả va vào đá nhọn liên tục, có mấy chỗ trầy xước đau rát, đáp xuống đất sau đó lồm cồm bò dậy, cô ta đã hoàn thành cảnh quay.
"Các người làm ăn cái kiểu gì vậy, khắp nơi toàn đá với đá! Muốn hại chết tôi hả?"
Bên phía bộ đàm vang lên giọng chanh chua của trợ lý đạo diễn.
"Đạo diễn yêu cầu quay lại cảnh này, nhà đầu tư bảo cô ngã xấu quá phải quay lại."
"Cái gì? Các người giỡn mặt với tôi à?" Cô ả cau mày gắt lên.
Trợ lý đạo diễn không thèm quan tâm đến Lệ Chi, anh ta tiếp tục nói.
"Set up lại đi, cảnh quay sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa."
Cao Lệ Chi nuốt cục tức vào trong, ngậm ngùi chấp nhận diễn lại, đối với một diễn viên mà nói chuyện diễn đi diễn lại là chuyện rất bình thường. Cô ả càng làm ầm lên, bọn họ càng cho rằng cô ta quá quắt. Sự nghiệp vừa mới phát triển gần đây, suy cho cùng Lệ Chi không nên ỷ thế sinh kiêu với bọn họ.
"Action!"
Thân xác Lệ Chi bắt đầu lăn xuống dốc một lần nữa, mỗi một vòng là mỗi lần đá nhọn cứa xước da xước thịt. Cô ả lăn lộn mấy vòng liền, lúc đáp xuống đất hai cánh tay toàn vết trầy sưng táy, có nhiều vết bắt đầu rỉ máu.
"Chưa được, nhà đầu tư bắt quay lại."
20 phút sau.
Tay chân cô ả ngày càng xuất hiện nhiều vết trầy, thậm chí trên gương mặt cũng bắt đầu có.
"Làm lại."
"Vẫn chưa được."
"Làm lại lần nữa."
Lần thứ bảy.
Hai cánh tay Lệ Chi tê dại mất đi cảnh giác, hai chân toàn là vết thương chi chít rướm máu. Mặt mũi bầm giập khó coi vô cùng, mái tóc bóng mượt ban đầu bây giờ toàn là bụi bẩn đất cát đầy đầu. Toàn thân cô ả đau đớn khôn nguôi, muốn bò dậy cũng không bò dậy nổi.
Cô ta hết chịu đựng nổi, điên tiết quát lên: "Các người thôi đi! Phải diễn như thế nào mới vừa lòng nhà đầu tư? Có giỏi thì tự xuống diễn đi!"
"Hôm nay kết thúc, nhà đầu tư chọn cảnh quay đầu tiên." Giọng đạo diễn văng vẳng bên bộ đàm.
"Cái gì? Chọn cảnh quay đầu tiên? Bọn họ muốn chơi tôi chắc, tôi muốn gặp nhà đầu tư, rốt cuộc bọn họ muốn cái gì ở tôi?" Lệ Chi quát ầm lên, cô ta không chịu nổi nữa. Rõ ràng bọn họ muốn đày đọa cô ta. Cảnh này Lệ Chi đóng lại bảy lần, lăn xuống dốc liên tục mấy lần liền, cả người không có chỗ nào không trầy vậy mà bọn họ lại chọn cảnh quay đầu tiên.