Ông nội sắp xếp mọi thứ ổn định, ông gửi thiệp mời đến nhà họ Đặng, mời ba mẹ Chi Lan đến dinh thự nhà họ Lê. Ông Lê Tuấn đã hứa với Thế Huân sẽ nhập tên của Chi Lan vào gia phả và đây là lúc ông thực hiện lời hứa.
Ông nội hướng mắt nhìn đôi vợ chồng sang trọng vừa tiến vào phòng tiếp khách, tay ông vẫn chống gậy vàng, miệng nở nụ cười đầy thiện ý.
"Vợ chồng cậu Luân đến rồi à?"
Ba mẹ Chi Lan cúi đầu chào ông Tuấn một cái, ông Thành Luân là người lên tiếng: "Vợ chồng tôi mới đến."
"Ngồi đi." Ông nội gật gù.
Ba mẹ Chi Lan hạ người ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ Cửu Long Bát Tiên. Mục đích buổi gặp mặt nhau ngày hôm nay là bàn chuyện cưới gả của Chi Lan và cậu cả. Nhưng trong lòng bà Trâm và ông Luân biết rõ, đây là thông báo không phải bàn bạc, ý ông lớn và cậu cả đã quyết nếu không cho cưới thì cướp người, cần gì phải bàn bạc? Hai người chỉ có thể thuận theo thôi.
Bà Trâm không hiểu nổi đứa con gái cưng của mình nữa, vài tháng trước còn nằng nặc lấy Huỳnh Khang cho bằng được, có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu nghe. Khi sáng mắt, Chi Lan lại chê Huỳnh Khang sau đó hủy hôn. Bà không biết Chi Lan và cậu cả có tình cảm với nhau từ khi nào, tại sao con bé bằng lòng lấy cậu cả? Chẳng lẽ năm năm sống chung ở nhà họ Đặng, hai đứa trẻ này nảy sinh tình cảm chăng? Không đúng, nếu như vậy thì Chi Lan sẽ không đòi lấy Huỳnh Khang, vậy rốt cuộc giữa hai người này có ẩn tình gì ư?
Bà để chồng bàn bạc với ông lớn, còn bản thân mình bị cuốn vào hàng tá suy nghĩ hỗn tạp. Thật ra gả Chi Lan cho Huỳnh Khang mới là mối lo ngại của vợ chồng bà, bởi ông Luân có cảm giác hôn lễ lần trước ẩn chứa rất nhiều vấn đề bên trong, nó không đơn giản chỉ là một cái hôn lễ xuất phát từ tình yêu vì thế con gái bà chắc chắn không hạnh phúc. Còn gả cho cậu cả...
Thế Huân là người khó đoán, cậu cả thừa hưởng hết tất cả tính cách của ông lớn, thậm chí còn tàn bạo khắc nghiệt hơn. Thuở nhỏ Thế Huân vốn lầm lì, sống ở nhà họ Đặng mấy năm, người duy nhất cậu cả mở lời nói chuyện là Chi Lan, không lâu sau cậu cả sang Mỹ, mọi người thường nói cậu cả biệt tăm nhiều năm trời không xuất hiện ở Lâm Thượng nữa. Nhưng thật ra bà đã từng nhìn thấy cậu cả quay về nhà họ Đặng, cậu cả đến trong thầm lặng và đi cũng rất nhanh. Lần đó, camera ở nhà bị ngắt đột ngột không ai hay biết chuyện gì đang xảy ra. Khi bà Trâm chạy đến kiểm tra con gái, bà vô tình trông thấy thiếu niên anh tuấn xuất hiện ở một góc khuất, người nọ lẳng lặng nhìn Chi Lan, ánh mắt bình lặng lạ thường.
Bà Trâm vẫn luôn giấu nhẹm chuyện này, cậu cả không muốn người khác biết vậy thì bà cũng không làm trái ý Thế Huân. Có điều tâm ý của cậu cả dành cho Chi Lan, bà đã nhận ra từ ngày hôm đó. Nếu gả con gái cho cậu cả, bà thật sự yên tâm trong lòng.
"Con chào ông nội, con chào ba mẹ." Giọng Chi Lan vang lên bên tai khiến bà Trâm thoát khỏi suy nghĩ vây kín tâm trí.
Thế Huân dắt tay Chi Lan bước vào trong, cậu cả ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng và vest gile đen bên ngoài, phong độ anh tuấn. Chi Lan vận áo dài gấm cách tân, tông màu trắng ngà thanh lịch. Hai người dìu tay nhau khiến bà bất giác nở nụ cười, quả là một cặp trời sinh. Vẻ ngoài nhẹ nhàng của cô không bị khí thế của cậu cả lấn át, thay vào đó nó trở thành một sự cân bằng vừa mắt giữa hai người.
Thế Huân chào ông nội trước, sau đó anh khẽ gật đầu thay một lời chào đến ba mẹ Chi Lan.
"Ta vừa bàn chuyện với cậu Luân xong, ông ấy nói chỉ cần hỏi con một câu, nếu con trả lời được thì chuyện nhập Chi Lan vào gia phả sẽ được nhà họ Đặng chấp thuận." Ông nội lên tiếng.
Thế Huân gật đầu ngay, anh nói: "Bác Luân cứ hỏi."
Ông Luân nhìn Chi Lan đứng ngay bên cạnh Thế Huân, báu vật độc nhất vô nhị nhà họ Đặng. Sau một lần suýt gả nhầm con gái cho tên khốn Huỳnh Khang, ông đã quyết dù có đắc tội với ông lớn đi chăng nữa, chỉ cần ông không thấy được lòng tin ở Thế Huân, ông sẽ không gả. Ông Luân hướng mắt nhìn thẳng cậu cả không một chút kiêng dè, ông nói: "Cậu cả có địa vị tôn quý ở đất Lâm Thượng, tiền và quyền đều có đủ, không ai dám đắc tội với cậu. Với vị trí và tiền quyền của cậu, cậu cả có dám chắc cả đời chỉ chung thủy với một người?"
Câu hỏi của ba khiến mẹ và ông nội đều đổ dồn ánh mắt về phía Thế Huân, ngay cả cô cũng thế, cô cũng muốn nghe thử câu trả lời của anh. Chi Lan hướng mắt nhìn Thế Huân, mắt anh cụp xuống che đi ý vị bên trong.
"Nếu còn có một Chi Lan thứ hai, tôi không dám chắc."
Đôi mày ông Luân giãn ra tựa như đã trút được gánh nặng trong lòng, "Phiền cậu cả thay tôi chăm sóc Chi Lan nửa đời sau."
Câu trả lời của Thế Huân khiến ba Chi Lan hài lòng, không cần phải hứa hẹn hoa mỹ, không cần phải khẳng định tình cảm cho người khác thấy. Nếu có một Chi Lan thứ hai, Thế Huân sẽ chọn thêm người đó, nhưng họ Đặng chỉ có độc nhất vô nhị một cô con gái thôi, Chi Lan thứ hai cơ bản không thể nào xuất hiện.
Chi Lan ngẩn ngơ nhìn Thế Huân, tay cô nằm gọn trong bàn tay anh, từng câu từng chữ len lỏi qua từng tế bào trong người. Nếu có một Chi Lan thứ hai, anh sẽ chọn người đó, nhưng trước hay sau người đó vẫn là Chi Lan mà thôi. Tay cô vô thức siết chặt tay anh, câu nói của ông nội nói với anh ngày hôm đó văng vẳng bên tai cô.
Con rất giống ta, nếu đã thích một thứ gì đó. Mười năm hay hai mươi năm, một khắc hay một đời con chỉ thích một mình thứ đó...
"Nếu cậu Luân chấp nhận gả Chi Lan, vậy thì ta tuyên bố từ bây giờ trở đi Đặng Chi Lan là cháu dâu của Lê Tuấn, được phép nhập vào gia phả." Ông nội gật gù, ông lướt mắt nhìn qua Thế Huân một lượt, ánh mắt ông dừng lại ở bàn tay nắm chặt tay Chi Lan. Trong lòng cảm thán đứa cháu đích tôn này còn cứng rắn hơn cả ông năm xưa.
Khu cửu huyền thất tổ vẫn nghi ngút nhang khói, ông nội dẫn cháu trai lẫn cháu dâu tiến vào trong. Chi Lan nhìn ngó chung quanh một vòng, cảnh tượng chấn động ba năm trước vẫn còn khắc sâu trong lòng. Thế Huân ôm cái xác lạnh lẽo của cô băng qua những dãy hàng lang tối đen sâu hun hút, dùng chân đạp phăng cánh cửa phòng thờ, anh không nói không rằng dìu xác cô cúi đầu lạy ba lần sau đó tuyên bố cô là vợ của anh, cho người an táng cô vào khu lăng gia phả. Ân tình ngày đó cô mãi mãi không thể nào quên được, người cô mắc nợ nhiều nhất luôn luôn là anh.
"Nếu trên đời có một Thế Huân thứ hai, em vẫn chỉ chọn anh, người đầu tiên cũng là người cuối cùng." Cánh môi Chi Lan khẽ mấp máy, lời cô nói rất nhỏ rất nhẹ tựa như thanh âm vừa thoát khỏi đôi cánh môi sẽ tan vào không khí ngay tức khắc, cô không biết anh có thể nghe được lời này không, nhưng bàn tay bao trọn tay cô vẫn chưa từng buông lỏng.
Dưới sự chứng kiến của ông nội và cha mẹ Chi Lan, Thế Huân cùng cô cúi đầu lạy dãy bài vị trước mắt ba lần, ông bà tổ tiên đã được trông thấy cháu dâu mà Lê Tuấn chọn. Ông nội cầm một quyển sổ cũ mèm tả tơi đến, không biết quyển sổ này đã lưu truyền được bao nhiêu năm, cô biết nó có thể lớn tuổi hơn cô gấp mấy lần.
"Ghi tên của mình vào đây." Ông nội nói.
Giây phút cô đón lấy quyền sổ từ tay ông nội, cô nhận ra không phải đột nhiên anh luyện viết chữ cho cô, vì trong thời khắc thiêng liêng giữa hai người, anh muốn cô tự tay viết tên mình vào trong sổ, một sự tình nguyện chân thật nhất.
Chi Lan đặt bút ghi vào trong, chữ tuy không đẹp nhưng ngay ngắn gọn gàng.
Thế Huân đứng ngay bên cạnh cô, anh khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai Chi Lan.
"Nói cho mọi người biết, em là ai."
Chi Lan gấp quyển sổ gia phả cũ mèm lại, cô ngước mắt nhìn ba mẹ, ông nội một lượt. Lời nói từ trong cổ họng cất lên chắc nịch: "Từ nay về sau con là vợ của Thế Huân."