Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 20: Trái Luật Sòng Bạc



Đột nhiên Thế Huân và Phát Lai di chuyển, hai người bọn họ đi san sát nhau rời khỏi đây. Tam thấy vậy cũng vội vã đưa Chi Lan đi, cô ấy biết đã có chuyện xảy ra. Airpods bên tai Tam vang lên tín hiệu cuộc gọi từ Nhất, anh ta thông báo địa điểm phòng 828 tầng 15.

Phòng 828.

Thế Huân chĩa súng lục vào lưng Phát Lai, cưỡng chế ông ta bước vào trong. Người của anh đã mai phục bên trong từ trước, thân hình Phát Lai vừa xuất hiện trước cửa đã có hai người khóa chặt tay chân ông ta kéo lê trên sàn. Thế Huân sải bước tiến về phía ghế ngồi đã chuẩn bị trước, anh hạ người ngồi xuống, ngoắc tay lệnh cho hai tên thuộc hạ kéo Phát Lai đến. Bọn họ đá vào khuỷu chân ông ta, buộc ông ta phải quỳ xuống.

Phát Lai vùng vẫy muốn thoát khỏi hai người đang thủ thế ghì chặt mình. Ánh mắt ông ta bộc lộ đầy bức xúc, hướng thẳng về phía Thế Huân thốt lên: "Cậu cả! Như vậy là sao?"

Đáp lại lời của ông ta là một câu khó hiểu từ anh.

"Bao lâu rồi?"

Sắc mặt Phát Lai thoáng thay đổi, ông ta lấy lại bình tĩnh ngay.

"Tôi không hiểu ý của cậu."

Đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, anh nhìn gã đàn ông trước mắt như một trò tiêu khiển. Súng lục gắn giảm thanh vẫn còn trên tay, anh nâng súng lên căn chỉnh lại nòng giảm thanh.

"Liệt một tay sẽ tự giác hiểu hơn đúng không?"

Phát Lai nghe danh cháu trai của Lê Tuấn đã lâu. Hiện tại cậu cả chỉ mới 25 tuổi, bước vào đời chưa được bao lâu, cậu cả chưa luyện được đến trình độ cáo già vậy nên vẫn có thể thương lượng, người trẻ dễ nói chuyện hơn nhiều.

"Cậu cả bình tĩnh đã, cất súng vào đi, chúng ta từ từ nói."

Đoàng!

"Aaaaa!"

Viên đạn đồng ghim thẳng vào bả vai trái của Phát Lai, ông ta cắn chặt răng rít lên. Máu từ bả vai trái túa ra nhuộm đỏ cả tấm áo sơ mi trên người. Cơn đau găm vào da thịt khiến ông ta đau đớn từng đợt, mỗi lần cựa quậy vai trái chẳng khác nào chết đi sống lại.

"Bây giờ hiểu lời tôi chưa?" Thế Huân ngả lưng ra sau ghế, anh giương mắt nhìn máu trên vai Phát Lai tuôn xuống như thác đổ, đáy mắt không vương chút cảm xúc nào.

"Cậu cả tôi... không..." Phát Lai vẫn cố dùng sức lực đáp. Song, lời chưa kịp dứt đã bị lệnh của Thế Huân chen ngang: "Ấn!"

Thuộc hạ phụ trách ghì chặt tay trái của Phát Lai dùng ngón cái ấn mạnh vào vết đạn bắn, lực ấn rất mạnh khiến viên đạn đồng kia như muốn cắm sâu tận xương. Càng ấn mạnh vào, máu đỏ từ cánh vai càng tuôn ra dữ dội hơn, Phát Lai càng la hét đau đớn hơn.

"Bây giờ đã hiểu ý chưa?" Thế Huân lãnh đạm hỏi.

"Cậu cả... cậu cả... tha tôi..." Phát Lai đau đớn đến mức nói không thành lời, cả người ông ta co lại đón từng trận đau. Ông ta muốn rụt tay lại che chắn vết thương nhưng không thể, thuộc hạ của anh giữ quá chặt.



Anh đưa mắt nhìn thuộc hạ bên trái, hạ lệnh: "Tiếp tục."

Lời của Thế Huân giáng xuống khiến Phát Lai sợ khiếp vía, ông ta quá coi thường người trẻ. Cậu cả trẻ tuổi nhưng mức độ tàn bạo độc đoán chỉ có hơn chứ không có kém ông lớn. Đối với loại người như vậy, họ yêu thích sự phục tùng và tự giác hơn, bởi người hay hành động thường không thích nhiều lời.

Trước khi ngón cái nhuốm đầy máu ấn vào vết đạn bắn một lần nữa, Phát Lai đã nhanh chóng khai ra. Ông ta vùng vẫy hét ầm lên: "Đừng... đừng ấn nữa."

Nếu ấn nữa e là cắm vào xương thật.

"Đừng ấn! Tôi hiểu... tôi hiểu ý cậu cả rồi."

"Một tháng." Ông ta vội vàng đáp.

Thế Huân xoay khẩu súng trong tay, anh hướng mắt nhìn khẩu súng đen tuyền tuyệt đẹp hoàn toàn không chú ý đến sự đau đớn của Phát Lai. Lời anh lơ đãng: "Đọc luật sòng bạc, điều thứ ba."

Hàm răng Phát Lai cắn chặt vào môi, cố gắng kìm nén đau đớn lẫn uất ức, máu thịt bầm giập trên bả vai khiến ông ta đau đến mức không nói nổi thành lời. Phát Lai phải lấy hơi mấy lần mới trọn một câu: "Nghiêm cấm mua bán và trao đổi ma túy dưới bất kỳ hình thức nào."

"Ồ, nhớ cũng rõ quá."

"Vậy tại sao dám trái luật?"

Đối với câu hỏi này, Phát Lai im lặng không đáp.

Cánh cửa phòng 828 được mở ra, lần này là Nhất và đàn em kéo thêm hai ba tên vào trong, đây là những tên cầm ly rượu xoay đều liên tục mỗi khi được phát xong. Mấy tên này ăn vận quần áo gọn gàng lịch sự, đặc điểm là ở cổ tay phải đều đeo vòng vàng dáng tròn khác kiểu mẫu.

Mấy người bọn họ trông thấy Thế Huân, ai nấy đều cúi đầu chào.

"Cậu cả."

Nhất lôi một tên mặt mũi lấm lét nhất trong đám lên trước, hắn ta là Ưng. Phát Lai khi thấy Ưng bị kéo lên đến trước mặt Thế Huân, mặt mũi ông ta cắt không còn giọt máu.

"Cậu cả, tôi là... Ưng."

Thế Huân gật đầu, "Tự nói hay liệt một tay rồi mới nói."

Ưng liếc mắt nhìn bả vai đẫm máu của Phát Lai, sóng lưng hắn lạnh toát.

"Tôi tự nói ạ."



Anh nhướng mày, tỏ ý cho phép Ưng nói.

Hắn ta đáp ngay: "Tôi là người được ông Lai thuê để bán ma túy trong sòng bạc."

"Sự việc bắt đầu từ ngày cậu cả mở dịch vụ phục vụ miễn phí rượu cho con bạc. Bọn tôi bán ma túy như thế này..." Ưng bỏ lửng câu nói, hắn ta chỉ tay vào chiếc vòng vàng đeo bên tay phải, nói tiếp: "Chiếc vòng vàng này rỗng ruột, bên trong nó có hai lớp gắn nối thành một cơ quan, một lớp bên trong chứa ma túy dạng bột và một lớp bên ngoài có đục những lỗ nhỏ li ti. Hai lớp này tạo thành một cơ quan xoay vòng."

Ưng giơ tay đeo vòng lên, tay cái và tay trỏ chạm vào chiếc vòng dùng lực nhẹ xoay một vòng, khi đúng khớp mở cơ quan thứ bột trắng sẽ từ từ rơi xuống theo liều lượng nhất định.

Nhất trông thấy cảnh này cũng phải cúi đầu cảm thán Phát Lai đúng là con cáo già thâm độc. Vậy mà cậu cả cũng phát hiện ra thủ thuật của bọn bán ma túy này, anh ấy càng khâm phục cậu cả hơn.

"Sau khi tôi tiếp cận và ngỏ ý với khách hàng xong, đến giờ phát rượu tôi sẽ nhận ly rượu của họ và tìm thời cơ xoay vòng tay rắc ma túy vào trong, sau đó xoay ly rượu đến khi nào ma túy tan đều rồi giao lại cho khách. Về phần thanh toán, những khách sử dụng ma túy sẽ được xe riêng của sòng bài đưa đón, họ sẽ trả tiền cho ông Lai tại đó."

Ưng khai ra trơn tru không sót một thứ gì. Quả nhiên đúng như Thế Huân đoán, lượng khách tăng đột ngột không phải dịch vụ mời rượu miễn phí mà là vì ẩn sâu trong đây có thêm dịch vụ mua bán ma túy pha vào rượu. Tối hôm qua anh bước vào sòng bài, Thế Huân nhận ra sau giờ rượu có kha khá người có dấu hiệu bất thường, mặt mũi lờ đờ không hồn. Đảo mắt quan sát một vòng, anh nhận ra những người kỳ lạ xoay ly rượu liên tục này có vấn đề. Vì thời gian cơ bản lắc rượu trước khi thưởng thức chỉ cần 10 -20 giây là đủ, những tên này cầm ly rượu và lặp đi lặp lại động tác lắc rượu một cách đồng đều và gần như liên tục. Con bạc ngồi xung quanh khu vực đó biểu hiện rõ sự bất thường sau khi dùng rượu. Và quy định sòng bạc nếu nồng độ cồn quá 50 miligam sẽ được mời ra ngoài, tuy nhiên những người này không bị mời đi. Tất cả những điều này khiến anh nghi ngờ và cho người điều tra ngay trong đêm.

"Thông minh lắm, lách luật rất khéo, khá khen cho ông đấy, Phát Lai. Làm việc với nhau chưa đầy ba tháng, ông biết cách qua mặt tôi."

"Cậu cả, đừng tin lời bọn họ nói, nghe tôi giải thích đã." Ông Lai lườm Ưng một cái sắc lẹm rồi rối rít nói.

Thế Huân giương tay lên không trung, tỏ ý muốn Phát Lai ngừng lải nhải. Trước giờ anh không tự tiện xử tội, điều tra rõ ràng mới xử lý phân minh được, Thế Huân đã định ngày chết của ông ta là ngày hôm nay, nói thế nào thì cũng là ngày hôm nay thôi.

"Sòng bạc không có quy định rõ ràng hình phạt bán ma túy, đúng không? Vì nó dựa theo tâm trạng của tôi." Anh chậm rãi nói.

"Ông Lai, ông bán ma túy giúp người khác vui vẻ vậy thì tôi cũng giúp ông vui vẻ."

Dứt lời Thế Huân gọi một tiếng: "Nhất."

Anh ấy nhanh chóng tiến lên phía trước, tay móc từ trong túi áo vest ra một gói bột màu trắng ước chừng hai trăm gram.

"Cậu cả nơi này không tiện ở nữa." Nhất nói.

Thế Huân gật đầu, anh đứng dậy sải bước ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò Nhất: "Dám làm trái luật nhà họ Lê sẽ có kết cục thế này."

Cánh cửa phòng 828 mở ra, Chi Lan và Tam đứng trước cửa phòng đợi anh. Thế Huân không nói không rành, anh kéo cô đi thật nhanh rời xa khỏi phòng 828, có những chuyện anh không muốn vấy bẩn mắt cô.

Chỉ còn lại Nhất và Tam cùng vài người khác ở lại, Nhất giao gói bột trắng cho thuộc hạ khác: "Cậu cả dặn để ông ta hít thuốc đến khi nào sốc chết thì thôi."

"Mấy tên còn lại bẻ gãy cổ tay phải rồi thả."

P/s: Chương truyện có yếu tố bạo lực, cảnh báo không nên làm theo, mọi tình tiết là sản phẩm trí tưởng tượng hoàn toàn không theo thực tế.