Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 41: Tình Yêu Ở Căn Nhà Nhỏ



Sau một trận giày vò kịch liệt, cuối cùng Chi Lan cũng lẻn ra khỏi phòng tắm thành công. Cô khoác áo sơ mi trắng rộng thùng thình, dáng người Thế Huân cao, vì thế sơ mi của anh dài đến tận đầu gối cô. Chi Lan không quay về phòng ngủ, mà bước thẳng đến phòng sách của mẹ, phòng sách của mẹ khá nhỏ, bên trong có một bộ bàn đọc sách, một ghế sofa cỡ trung và xung quanh có nhiều kệ sách xếp đầy. Chi Lan rất hứng thú với mấy quyển sách này, đọc sách nhiều giúp cô luyện khả năng đọc và viết chữ, sách của mẹ lại phong phú nhiều thể loại.

Trong lúc đợi Thế Huân tắm, cô dạo quanh mấy kệ sách chọn một cuốn đọc giải trí. Kệ sách đầu tiên là kệ sách triết lý về nhân sinh, kệ thứ hai là công thức nấu ăn, mấy kệ sau là sách hỗn tạp đủ thể loại. Bước chân cô dạo đến kệ sách nằm phía trong cùng, sách kệ này cũ kĩ bám đầy mảng bụi, mắt cô lướt qua loạt gáy sách, lẩm bẩm tập đọc từng tựa đề một.

“Tình yêu ở căn nhà nhỏ” tựa đề một quyển sách cũ thu hút ánh mắt Chi Lan, đó là một quyển sách khổ nhỏ nằm lạc lõng giữa những quyển khổ to dày. Sự khác biệt cùng chiếc tựa đề ngọt ngào kia làm cô nổi lên hứng thú, Chi Lan vươn tay lấy nó xuống. Cô lật bừa mấy trang đầu xem thử, quyển sách này kể về một căn nhà nhỏ nằm ngoài rìa ngoại ô.

“Chi Lan.” Giọng Thế Huân gọi khiến cô giật mình, Chi Lan gấp quyển sách lại, xoay người nhìn anh.

Thế Huân cầm khăn bông ngồi xuống ghế sofa, anh ngả người về sau, lưng tựa vào ghế, đôi mày anh khẽ nhíu: “Tóc em còn ướt.”

Chi Lan sực tỉnh, cô theo thói quen để tóc ướt cho mát mẻ nhưng Thế Huân từng nói anh không thích cô để tóc ướt, mỗi lần tắm xong phải sấy. Cô ôm quyển sách vào lòng, vội vàng nói: “Em quên mất, em sấy ngay.”

“Đến đây.” Anh gọi cô.

Chi Lan ngoan ngoãn sải bước đến bên ghế sofa, Thế Huân dang chân ra chừa một khoảng trống giữa hai đùi đủ để Chi Lan ngồi vào trong đó, cô hiểu ý hạ người xuống, Thế Huân muốn lau tóc cho cô. Đây là một trong những chuyện anh thường xuyên làm cho cô, chẳng biết từ lúc nào những chuyện nhỏ nhặt này đã trở thành thói quen giữa hai người. Động tác anh đã thuần thục hơn trước, mặc dù vẫn còn chút cứng nhắc nhưng tận trong đáy lòng Chi Lan, cô bị chút ít cứng nhắc ngụy trang dịu dàng này chiếm hữu.

Chi Lan vẫy vẫy cuốn sách trên tay, miệng tươi cười nói: “Em tìm được quyển sách giống nơi này lắm này.”

Thế Huân không buồn liếc mắt tới quyển sách trên tay cô lấy một cái, ánh mắt anh đang bị mái tóc đen dài thu hút, mềm mượt như tơ, mỗi lần chạm vào rất thoải mái. Khăn bông lướt trên tóc liên tục, cuốn đi hết số nước mát còn đọng lại, anh cụp mắt, bâng quơ trả lời cô: “Muốn đọc sách ư?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mở đôi quyển sách ra, đôi mày Chi Lan lập tức nhíu lại, đập vào mắt cô không phải là những trang giấy ngà ngà cùng với những dòng chữ in, số trang giấy ở giữa quyển sách là giấy trắng và chữ trên đó là chữ viết tay. Chữ viết cực kì đẹp, ngay ngắn uyển chuyển, thanh đậm vừa đủ, mực trên giấy thoang thoảng một ít hương thơm.

Chi Lan âm thầm đọc từng chữ một.

Mở đầu không có tháng năm hay địa điểm nào cả, trang giấy trắng bắt đầu bằng những con chữ thế này:

Căn nhà nhỏ này là nơi đầu tiên tôi và Thế Bình sống chung, vui buồn tủi hờn hay hạnh phúc bất tận đều được vun đắp từ đây. Ngày đầu tiên tôi trở thành người phụ nữ của anh ấy, anh ôm hôn tôi và cùng tôi hoang dại suốt một đêm dài. Hai chúng tôi tựa như một đôi vợ chồng trẻ, cả ngày cứ quấn lấy nhau, chìm trong đê mê từ tình yêu. Căn nhà nhỏ này thật ấm áp, nơi đâu cũng có hình bóng chúng tôi.

^^^Phùng Linh. ^^^

Đây là nhật ký bí mật của mẹ, cô vô thức lật sang trang tiếp theo, câu chuyện ngọt ngào tại ngôi nhà nhỏ này được ghi lại đều đều.

Hôm nay trời mưa rất to, Thế Bình tự tay xuống bếp pha cafe nóng cho tôi, ngụm cafe trôi tuột vào cổ họng, mặt tôi nhăn lại ngay tức khắc. Anh không uống cafe pha đường và tách cafe anh pha cho tôi cũng thế, nó rất đắng nhưng chẳng hiểu vì sao khóe môi tôi lại nở nụ cười ngọt ngào.

Chi Lan lướt qua thêm nhiều trang nữa.

Chú Tuấn nói ngoài tôi ra Thế Bình còn gánh trên vai cả gia nghiệp nhà họ Lê, anh không thể quấn lấy tôi ở đây mãi được. Hết đêm nay anh sẽ sang Mỹ hoạt động, gầy dựng phát triển gia sản dòng tộc, chú Tuấn không cấm cản mối quan hệ của chúng tôi. Chú ấy nhìn tôi rất lâu, sau đó chậm rãi nói: "Phùng Linh, con là con dâu do Trầm Hương chọn, tâm nguyện trước khi mất của bà ấy là được thấy con gả cho Thế Bình. Chú sẽ hoàn thành tâm nguyện này, con là con dâu được định sẵn, vĩnh viễn không thay đổi."

Thế Bình phải sang Mỹ hai năm, chú Tuấn thẳng thừng tuyên bố nhà họ Lê chỉ chấp nhận tôi làm con dâu - người mà đích thân Thế Bình chọn trước khi mất. Chú ấy đã định sẵn cho tôi một danh phận, vấn đề còn lại chỉ nằm ở hai chúng tôi. Anh đi Mỹ hai năm, tôi sẽ xem nó như một phép thử, liệu tình cảm của chúng tôi có đủ vững chắc để trải qua hai năm xa lìa hay không?

Một trang giấy nữa được lật qua.

Mặc dù nói đây là phép thử, nhưng tôi vẫn lén lút sang Mỹ thăm anh ấy, tôi không muốn anh phân tâm vì thế chỉ lẳng lặng đứng nhìn từ xa.

Thế Bình có thêm một cánh tay đắc lực mới, cô ấy là Helen, người Pháp. Dường như cô ấy rất giỏi, vẻ ngoài nàng thơ trong trẻo vô cùng. Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, đêm đó tôi đến thẳng nhà riêng của anh, mắng anh một trận tơi bời. Anh chỉ bật cười bảo tôi ngốc nghếch, Helen và anh chỉ dừng lại ở mức độ chủ tớ mà thôi, làm sao có thể sánh được bốn năm yêu nhau của chúng tôi.

Thấy anh chắc chắn như vậy, lòng tôi yên tâm vô cùng. Phải, cô ấy làm sao thắng được tình cảm bốn năm của chúng tôi, tôi là con dâu đích thân mẹ anh chọn, cô ấy chỉ là thuộc hạ, làn ranh trên dưới quá rõ ràng.

Chi Lan lướt qua thêm mấy trang giấy nữa, tay cô dừng lại ở trang giấy nhiều vết nhòe.

Hai tuần nữa hôn lễ của chúng tôi sẽ được cử hành. Hôm nay, John đến gặp tôi, anh ấy ngỏ lời muốn đưa tôi sang Macaria bằng mọi giá. Tôi thẳng thừng từ chối John, hai mắt anh ấy đỏ lên, John ấn tôi vào tường quát thẳng vào mặt tôi.

Sara! Sao em chưa chịu tỉnh nữa?

Tôi ngẩn người.

Sao tôi chưa chịu tỉnh nữa? Nước từ hốc mắt tôi chảy xuống, tôi chết lặng nhìn John.

Tôi chưa chịu tỉnh.

Helen mang thai sáu tháng rồi, là con của Thế Bình. Cô ấy cũng có một căn nhà nhỏ nằm ở vùng rìa ngoại ô ở Mỹ, anh và cô ấy sống chung ở đó, hai người họ như một đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào, anh cũng pha cafe cho Helen, cùng cô ấy hoang dại nhiều đêm dài. Tặng cho cô ấy một sinh linh để nuôi nấng, còn tôi thì sao? Tôi ngây ngốc chờ anh, mỗi tháng anh sẽ về một lần, không quá ba ngày đã đi. Nụ hôn trên môi tôi đều là chóng vánh, triền miên ái ân cũng là vội qua, thân xác anh vùi dập cơ thể tôi nhưng trái tim anh đã ở bên kia trái đất, còn trái tim tôi… chết rồi.

Thêm một trang giấy nữa.

John ngỏ lời yêu tôi lần thứ ba, trước một giờ đồng hồ tôi bước lên lễ đường. John quỳ xuống trước tấm váy cưới trắng ngần của tôi, anh ấy hứa chỉ cần tôi cùng anh ấy rời đất Lâm Thượng này, dù có chết mất xác dưới tay chú Tuấn, anh ấy cũng cam lòng. Lúc đó tôi đã khóc, gai trên bó hồng cưới đâm vào lồng bàn tay, đau đớn nhưng không muốn buông, tựa như tình yêu đối với Thế Bình mà tôi đang bấu víu từng ngày vậy, có đau nhưng không đành buông. Tôi từ chối John.

Trước khi rời khỏi phòng cưới, John ngoảnh đầu nhìn tôi.

“Sara, giữ cái mạng em cho kĩ, nếu em chết, anh sẽ diệt cả dòng họ Lê.”

John ngoảnh đầu đi, hai vai anh ấy run lên, giọng khả đặc:

“Good bye, my love.”

Tôi bước vào lễ đường, nghiêng đầu mỉm cười nghe Thế Bình thề hẹn, trước mặt tất cả mọi người, anh ấy nói: "Trọn đời trọn kiếp yêu mình em."

Nước mắt tôi rơi trong ngày cưới, trái tim ngừng đập rồi.

Hốc mắt Chi Lan đỏ lên, trong lòng cảm thấy chua xót thay mẹ, mù quáng đâm đầu, tựa như cô kiếp trước bám chặt Huỳnh Khang không rời, sống một đời tơi bời thân xác.

Thế Huân thấy thái độ Chi Lan độ nhiên khác thường, anh nhẹ giọng: “Đọc cái gì mà chăm chú vậy?”

Cô giật mình vội vàng nói: “Không có, không có gì.”

Thái độ hốt hoảng của cô làm anh dấy lên nghi hoặc, giọng anh trầm xuống: “Đọc anh nghe.”

Trái tim Chi Lan đập thình thịch, cô không biết phải xử lý thế nào, đọc hay không? Đây là nhật kí của mẹ anh, kể về một đời đau thương, Thế Huân sẽ thế nào khi nghe được mấy dòng chữ này?

Thế Huân nhận thấy sự lưỡng lự từ Chi Lan, anh dần mất kiên nhẫn, nhắc lại một lần nữa: “Em đọc lên.”

Cô hít một hơi thật sâu, đây là nhật ký của mẹ anh, anh có quyền được biết về mẹ, cô không thể giấu anh. Trước khi đọc trang chữ này, Chi Lan xoay người ôm chầm lấy Thế Huân, cô ôm anh thật chặt, muốn truyền cho anh chút ít hơi ấm từ mình. Gò má Thế Huân bị Chi Lan giữ chặt, cô ngước mắt nhìn thẳng vào coi ngươi đen láy, kiên định nói với anh: “Em ở đây làm chỗ dựa cho anh.”

Đôi mày Thế Huân cau lại, anh biết Chi Lan đã vô tình đọc được thứ gì đó rồi, có lẽ nó liên quan đến anh hoặc là… chuyện dai dẳng từ mười hai năm trước. Chi Lan xoay người lại, lưng tựa vào lòng Thế Huân, cánh tay lớn choàng eo cô như một lời đồng ý, cằm anh tì vào bờ vai mảnh khảnh vừa nghe vừa đọc sách cùng cô.

Thanh âm mềm mại từ miệng Chi Lan bắt đầu vang lên.

Tôi và Thế Bình cãi nhau rất to, anh ấy vì Helen mà nhét thuốc tránh thai vào miệng tôi. Trong cơn giận tôi đã buông lời phỉ báng Helen. Anh trừng mắt nói đời này anh chỉ cần một đứa con từ bụng Helen mà thôi, Thế Bình cưới tôi vì tâm nguyện của mẹ. Thật ra anh hết yêu tôi từ lâu rồi, hôn nhân của chúng tôi là trách nhiệm báo hiếu của anh ấy, đến khi nào ba chồng mất, anh ấy sẽ ly hôn.

Tôi đã phát điên rồi, sáu năm yêu nhau, trăm lời thề hẹn chỉ xứng với một câu trách nhiệm từ anh, một sinh linh bé nhỏ, anh cũng không cho phép tôi mang, tôi mới là vợ danh chính ngôn thuận của anh. Cớ gì tôi phải chịu cảnh này?

Cái tát từ Thế Bình khiến tôi chìm vào u tối. Bất giác tôi nhớ lại một ngày lộng gió sáu năm về trước, trong khuôn viên đầy hoa nhà họ Lê. Thế Bình ngượng ngùng gãi đầu, anh chân thành thiết tha nói với tôi.

“Phùng Linh, anh rất thích em.”

Sáu năm sau trong phòng ngủ vợ chồng son.

“Phùng Linh, tôi lấy cô chỉ vì báo hiếu cho mẹ.”

Cánh tay Thế Huân siết chặt eo Chi Lan, đầu tựa vào vai cô nặng nề hơn, giọng anh khàn khàn: “Tiếp đi.”

Nước mắt Chi Lan rơi trên trang giấy, cô đau lòng cho mẹ, đau lòng cho anh. Ái tình khiến người ta trầm mê bất ngộ, không phải người không tỉnh, mà là không chịu tỉnh mộng.

Lại thêm một trang giấy nữa.

Ba đã biết anh ngoại tình, thậm chí muốn mang đứa con ngoài gia thú về bắt ba nhận làm cháu, cho đứa trẻ đó quyền lực thừa kế gia nghiệp. Ba chồng không chấp nhận đứa trẻ này, đối với ông, ngoài gia thú là cỏ rác bên đường, không đủ danh phận. Đứa trẻ do con dâu danh chính ngôn thuận sinh ra mới có quyền thừa kế. Ba chồng trách Thế Bình không thực hiện tâm nguyện của mẹ, bất hiếu với cha mẹ, bất nghĩa với vợ. Trong cơn giận anh đã gầm lên, nếu không đưa được Helen về nhà họ Lê, anh không kế thừa gia nghiệp này nữa. Điều đó đã chọc giận ba chồng.

Một trang nữa được lật qua.

Ba chồng giết chết Helen rồi, đứa trẻ của cô ta bị tước bỏ họ tên ném vào cô nhi viện. Thế Bình đang phát điên, mỗi đêm đều giày vò tôi, anh ôm hết căm hận chuyển sang Thế Huân, muốn vung tay bóp chết đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi. Thế Bình cho rằng Helen chết là vì tôi, vì danh phận bà cả của tôi, vì đứa con ngoài mong muốn này. Thế Huân sinh ra chưa đầy một tháng, ba chồng đã định sẵn nó là đích tôn nối dõi. Cũng vì thế mà đứa trẻ kia vĩnh viễn không được mang họ Lê.

Thế Bình hận ở nhà họ Lê, anh công khai bỏ họ, từ hôm đó anh chỉ còn là Thế Bình.

Những trang giấy về sau trắng tinh, rất nhiều trang như thế, dường như mẹ không viết thêm gì cả.

Chi Lan lật ngược quyển sách, tìm từ trang cuối cùng tìm lên, cô gặp được một trang đẫm nhòe nước mắt của mẹ.

Thế Huân đã mười ba tuổi, nó biết tình cảm ba mẹ không được tốt, nó biết ba của nó không thích nó. Tôi phải làm sao đây? Tôi có lỗi với Thế Huân, tôi không cho con được một gia đình vẹn toàn, trăm ngàn lần có lỗi với Thế Huân.

Thế Bình gia nhập tổ chức phản động, nung nấu ý định phá hủy cả đất nước này, san bằng Lâm Thượng, hủy bỏ gia nghiệp mấy trăm năm nhà họ Lê. Thế lực của Thế Bình ngày càng lớn, John cảnh báo tôi nên rời đi. Tôi nghĩ, tôi nên đưa Thế Huân bỏ trốn, nhưng ba chồng đến tìm tôi, ông ấy nói dù tôi có chạy đằng trời, Thế Bình cũng sẽ giết cả hai mẹ con. Nhà họ Lê không thể nào sụp đổ được, vậy nên…

Tôi được giao nhiệm vụ giết Thế Bình, Thế Huân sẽ do ông chăm sóc. Một người làm mẹ như tôi không thể nào để con trai mình bị chính ba nó giết, tôi phải phản kháng, một mình tôi đau khổ là được. Thế Huân không có tội, tương lai của con ở phía trước rất dài, mẹ không thể không nghĩ cho con.

Tôi nhận lời giết Thế Bình bằng một vụ nổ xe tại đèo Tử.

Ngày mai là giỗ của Helen, tôi đã nói dối với Thế Bình rằng tôi biết tung tích đứa con riêng của hai người, khi anh đưa tôi lên chùa trên đỉnh đèo Tử, viếng cho Helen xong, tôi sẽ nói cho anh biết.

Lần cuối cùng anh chịu gặp tôi cũng là vì cô gái Pháp ấy.

Chua xót quá.

Đêm nay Thế Huân ngủ rất ngon, lần cuối thấy con như vậy, mãn nguyện lấp đầy trong tôi. Hy vọng sau này, con sẽ sống tốt, hận mẹ cũng được nhưng phải bình an.

Tôi đã định sẵn chỗ chôn tại Macaria, Thế Bình bỏ họ nên không được phép chôn tại Lê Lăng. Tôi là vợ danh chính ngôn thuận, anh chôn ở đâu, tôi sẽ nằm cạnh. Sống không được gần anh, chết tôi sẽ ở bên cạnh anh, dù Thế Bình có hận tôi đến mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể quên dáng vẻ anh tha thiết ngỏ lời yêu tôi. Đời này tôi chẳng thể nào quên.

Tình yêu ở căn nhà nhỏ đã đến lúc phải kết thúc rồi.

^^^Phùng Linh.^^^

Chi Lan khép quyển sách lại, cô cảm thấy thương Thế Huân cực độ, anh là kết quả của một cuộc hôn nhân bất hạnh. Khiếm khuyết tình cảm từ nhỏ, cô dần hiểu ra vì sao ngày hôm đó một chút sự quan tâm từ cô đã khiến anh mở miệng chuyện trò, sau mẹ chết, ông ổn định gia nghiệp, anh chìm vào lãng quên. Xung quanh là bóng tối bao phủ, suy nghĩ về cái chết đang giết anh từng ngày, nếu lúc đó cô không vô tình ở bên cạnh anh. Liệu Thế Huân lúc này có còn thở không?

Cô cảm nhận được độ run nhè nhẹ đến từ cánh tay anh, nước mắt vương trên má cô nóng hổi, quá khứ của anh khiến trái tim cô tê tái thần hồn. Anh tàn nhẫn, độc đoán, lãnh cảm với mọi thứ xung quanh, không phải vì anh muốn như thế, mà là vì cuộc đời này chưa từng đối xử dịu dàng với anh. Vì thế anh không biết thế nào là dịu dàng.

“Thế Huân.”

Anh không đáp tiếng cô gọi.

Chi Lan vùng khỏi vòng tay xoay người, vươn tay chạm nhẹ vào má Thế Huân, đôi mắt anh lúc này vô hồn, hàng loạt cảm xúc phức tạp vờn quanh, sâu thẳm trong đáy mắt là âm u mù tịt.

Cô nâng mặt anh lên, dùng đôi môi mềm san sẻ nổi đau với anh. Nước mắt Chi Lan rơi xuống khóe môi, khiến đầu lưỡi Thế Huân mặn đắng, anh buông cô ra, vươn tay lâu đi nước mắt.

Khóe môi anh vô thức mấp máy: “Chi Lan đừng khóc.”

“Cuộc đời không dịu dàng với anh, vậy thì em sẽ dịu dàng với anh, em ở đây, lúc nào cũng ở đây.”

Trái tim cô nhói đau vô ngần Chi Lan ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào trong lồng ngực. Dù người đàn ông trước mắt đang chìm trong đau khổ cũng không than vãn một lời, chỉ cần một giọt nước mắt cô rơi, dù có đang đau đớn thế nào cũng thỏ thẻ vỗ về cô. Rốt cuộc Chi Lan đã tu bao nhiêu kiếp để trở thành một hơi ấm dịu dàng phủ lên mảnh đời khô cằn này? Trở thành một ánh dương trong cuộc đời mù mịt của anh.

Rốt cuộc là tu bao nhiêu kiếp, quỳ gối dập đầu bao nhiêu lần mới mong cầu có được đây?