Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 9: Gặp Ông Nội



Dinh thự nhà họ Lê.

Lê Thế Huân dắt tay Chi Lan bước vào trong. Tầm mắt cô đón nhận căn phòng khách quen thuộc như khắc sâu vào trong ký ức, kiếp trước cô đã bay lượn lờ ở đây không biết bao nhiêu lần. Ông Lê Tuấn có sở thích sưu tầm đồ cổ, đồ càng xa xưa càng thích, bởi vì thế phòng khách nhà họ Lê không mang phong cách hiện đại. Nó có gì đó rất hoài cổ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó đơn sơ. Mấy món đồ gỗ ông Lê Tuấn trưng bày khắp phòng kia tất cả đều được điêu khắc bằng gỗ trầm hương, giá trị có thể lên đến vài căn biệt thự.

Chi Lan ngẩn ngơ nhìn một vòng, Thế Huân liếc mắt nhìn xuống bộ ghế gỗ chạm khắc Cửu Long Bát Tiên, tỏ ý bảo Chi Lan ngồi xuống. Cô ngoan ngoãn nghe theo, anh cũng ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Tiếng gậy vàng chống xuống đất lộc cộc vang lên bên tai, một ông cụ tóc bạc phơ xuất hiện. Gương mặt ông đầy vết nhăn do năm tháng bào mòn để lại, thân ông khoác một chiếc sơ mi cổ tàu màu đen thêu rồng vàng trước ngực, quần cùng màu với áo. Điếu cigarette trên tay ông lúc nào cũng đỏ lửa.

Chi Lan đã quá quen với hình ảnh này, cô vội vàng bật dậy cúi đầu trước ông.

"Con chào ông nội."

Lê Tuấn nâng điếu cigarette hút một hơi, hai sợi khói mỏng trắng đục phả ra từ mũi. Ông nhướn mày nhìn qua Chi Lan một lượt, cô gái trẻ thân hình nhỏ nhắn, đặc biệt là trên người cô vẫn còn khoác chiếc váy cưới trắng tinh. Ông lại liếc mắt nhìn thằng cháu trai độc nhất, Thế Huân thản nhiên như chẳng có chuyện gì, anh cúi đầu chào: "Ông nội."

Nhìn bộ vest đen tuyền từ đầu tới chân Thế Huân cùng với cô gái mặc váy cưới trắng ngần kia, ông Lê Tuấn suýt nhìn lầm đứa cháu trai thành chú rể.

"Ha ha ha." Ông Lê Tuấn ngửa cổ lên trời cười một tràng sảng khoái.

"Giỏi lắm! Đúng là cháu đích tôn của Lê Tuấn.

Hôm nay ông nội khen con một câu, cô dâu con cướp về xinh đẹp lắm."

"Thứ không có được, không muốn mua bằng tiền thì dùng quyền mà cướp. Bao nhiêu năm qua cũng chịu nghe ông dạy rồi à?"

Thế Huân mỉm cười, "Ông nội nói phải."

"Ha ha, con càng ngày càng ra dáng người kế thừa." Ông Lê Tuấn đắc ý cười to.

Thế Huân không lòng vòng nữa, anh vào thẳng vấn đề chính.

"Con muốn nhập Đặng Chi Lan vào gia phả nhà họ Lê, trở thành vợ của Lê Thế Huân."

Anh vừa dứt lời cũng là lúc ông nội hướng mắt nhìn Chi Lan, cô giật mình cúi đầu xuống, nhất thời không biết phải làm sao. Liệu ông nội có phản đối không? Nhà họ Lê trọng danh dự, cô là vợ hụt của Huỳnh Khang, nếu Thế Huân lấy cô, chắn chắn cả Lâm Thượng sẽ dậy sóng. Ông nội sẽ phản ứng thế nào đây?

Ông nội rít một hơi thuốc, ông không nhìn anh, ngón tay khẽ vuốt ve bức tượng điêu khắc bằng gỗ trầm hương.



"Con hiểu rõ luật kế thừa nhà họ Lê đúng không?"

Thế Huân gật đầu.

Luật kế thừa nhà họ Lê có một phần về hôn nhân, đó là người thừa kế khi chọn được đối tượng kết hôn, đưa người đó về nhà ra mắt người đứng đầu bấy giờ. Khi được người đứng đầu chấp thuận cũng là lúc người thừa kế nối nghiệp gia sản trở thành người đứng đầu gia tộc. Bởi ông Lê Tuấn cho rằng một khi người thừa kế thành gia lập thất, điều đó chứng tỏ họ đã đủ khả năng làm chủ cuộc đời. Thành lập gia đình, quản lý, kiểm soát, cân bằng đó là mấu chốt chính điều hành một gia tộc.

"Con nghĩ mình đủ khả năng rồi ư?" Ông nội tiếp tục hỏi.

Chi Lan ngồi bên cạnh Thế Huân, cô chỉ biết lặng thinh, không dám hé miệng nửa lời.

"Con còn phải học hỏi thêm từ ông nội nhiều, nhưng hiện tại con đủ khả năng thể tiếp nhận gia nghiệp." Anh bình tĩnh đáp, dáng vẻ thản nhiên tựa như thứ anh sắp vác lên vai chỉ là một chiếc lông vũ chứ không phải là gia tộc đồ sộ tôn quý nhất khu Lâm Thượng.

"Thế Huân, con biết ta không thích người nói suông."

"Thế Huân nhận nhiệm vụ." Anh đáp ngay, dường như trong đầu đã định sẵn ông nội sẽ giao việc cho anh, thử thách chứng minh anh có thể thay ông đứng đầu Lâm Thượng.

"Một nghìn năm trăm kiện hàng PX743 chuẩn bị cập bến tại cảng Parma, ta muốn nó đến được tay Jackies trong nửa tháng nữa và chỉ được phép thiệt hại tối đa ba phần trăm tổng số."

Đây là một phi vụ cực kì hốc búa ông nội giao cho anh. Bởi, Jackies là đối tác làm ăn với ông nội lâu đời nhất, hắn ta cũng là khách hàng khó tính khó chiều nhất. Hơn nữa đoạn đường từ cảng Parma đến Mã Điện khắc nghiệt vô cùng. Hiện tại Mã Điện chiến tranh liên miên, chính trị bất ổn thành ra hàng nhập cảng thông thường đã khó trót lọt, huống hồ là một nghìn năm trăm kiện hàng lậu. Phi vụ này dường như là không thể.

Thể Huân nâng mắt nhìn ông Lê Tuấn, đề bài tốt nghiệp không phải là đề bài khó nhất, nhưng muốn giải được phải dùng tất cả những gì tích cóp được trong nhiều năm mài dũa. Thứ ông nội muốn thấy là khả năng linh hoạt của anh khi xử lý vấn đề, quản lý khủng hoảng và cả một cái đầu xảo quyệt, khôn lỏi.

"Nửa tháng nữa, Jackies sẽ nhận đủ hàng." Thế Huân đáp lời, anh chấp nhận giải đề bài này.

Anh đứng bật dậy, cong người cúi chào ông nội, tiện tay kéo Chi Lan rời đi, cô cuống quýt ngoảnh đầu chào ông nội liên tục. Thế Huân kéo Chi Lan ra đến cửa, giọng ông nội từ phía sau lưng vọng đến.

"Con rất giống ta, nếu đã thích một thứ gì đó. Mười năm hay hai mươi năm, một khắc hay một đời con chỉ thích một mình thứ đó."

Thế Huân không dừng bước, anh kéo tay Chi Lan ra khỏi phòng khách. Căn phòng khách xa hoa chỉ còn một mình ông Lê Tuấn ở lại, ngón tay già nua nhẹ nhàng vuốt ve thớ gỗ trầm hương tuyệt mỹ, đôi mắt đục ngầu ánh lên rất nhiều tia thâm trường ý vị.

Sau này Chi Lan mới biết được một bí mật, trong phòng khách đầy ắp trầm hương như thế, không phải ông nội yêu thích đồ gỗ. Thật ra tên của bà nội là Trầm Hương.



_____________

"Trong nửa tháng anh đến Parma, em sẽ ở lại đây."

Thế Huân dẫn cô đến căn phòng được xếp ngay cạnh phòng anh.

"Ông nội chưa chấp nhận em, làm sao em có thể ở đây được?"

Anh không có ở đây, nơi này chỉ có một mình cô và ông, tính khí của ông nội kì quái không khác gì anh, phải nói rằng hai người bọn họ cùng một khuôn đúc ra. Với cả ông nội chưa chấp nhận cô, cô có gan to bằng trời cũng không dám ở lại đây.

"Ông chấp nhận em rồi." Anh đáp.

Chi Lan ngoảnh đầu nhìn anh, hai mắt cô mở to đầy ngạc nhiên, "Sao anh biết? Ông không hề nói đến mà."

Thế Huân không đáp vội, khí thế bức người áp sát người Chi Lan. Theo bản năng cô lùi về sau mấy bước, anh bước đến một bước, cô lùi về sau một bước. Mãi đến khi tấm lưng gầy chạm phải bức từng lạnh giá, cô chẳng thể lùi được nữa. Người đàn ông như thợ săn mồi trước mặt áp sát người cô, cánh tay rắn chắc chống nhẹ lên tường. Trong phút chốc Chi Lan đã bị giam giữ trong vòng tay anh.

"Nếu ông không chấp nhận em, một bước em cũng không thể bước vào dinh thự này."

Chi Lan ngỡ ngàng, nếu không chấp nhận một bước cũng không thể bước vào. Có lẽ đối với ông nội, chuyện tình cảm ông không can thiệp, Thế Huân đủ tỉnh táo để biết với địa vị của anh, anh nên chọn người thế nào. Khi cô có thể suôn sẻ bước qua khỏi cửa cũng là lúc ông nội ngầm chấp nhận cô.

"Anh nhắc lại một lần nữa, em sẽ ở đây nửa tháng đợi đến khi anh về."

Chi Lan ngẩng đầu nhìn anh, "Tại sao?"

Thế Huân cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm xoáy sâu vào đôi đồng tử nâu nhạt. Hơi thở mạnh mẽ cuốn lấy mũi cô. Chi Lan cảm thấy hơi ngượng, cô quay đầu sang trái né tránh ánh mắt anh. Cô sợ rằng nếu nhìn thêm một chút nữa, bao nhiêu hồn phách cũng dâng lên hết cho anh.

Bàn tay to lớn giữ chặt cằm Chi Lan. Thế Huân xoay cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Anh thích ngắm nhìn đôi mắt trong vắt kia phản chiếu hình bóng anh.

"Em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây thôi, những chuyện phức tạp ngoài kia em không cần để tâm tới. Còn nữa..."

Thế Huân bỏ lửng câu nói, anh cụp mắt nhìn chiếc váy cưới trắng tinh khoác trên người cô.

"Chi Lan, từ bây giờ em là vợ của Lê Thế Huân."