Lần đầu tiên Mạnh Vũ Thần nhìn thấy một mặt tựa như đứa trẻ ranh ma này của của cô, anh thật sự muốn đưa tay véo má đứa nhỏ nghịch ngợm này. Hơn thế nữa anh càng cảm thấy trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, cô cứ đối tốt với anh như vậy anh làm sao buông tay được đây.
- Cẩn thận đừng để bị thương.
- Em biết rồi đi đây, nếu muốn 30 phút nữa anh có thể thử.
Hoàng Tư Vũ xoay người rời đi, trong lúc cô ở bên này nói chuyện với Mạnh Vũ Thần thì ở bên kia Ngụy Nguyên đã tiếp cận Bạch Liên.
- Quận chúa nghe danh đã lâu, thật là vinh dự khi quận chúa có thể hạ cố đến đây.
- Chủ tịch Ngụy quá lời rồi, có thể góp mặt trong buổi tiệc này là nhờ chủ tịch Ngụy ưu ái.
Bạch Liên không nhanh không chậm ngữ khí nhẹ nhàng giọng điệu ôn nhu, lại mang theo khí chất cao quý khiến cho những người xung quanh nhìn thấy cũng không tiếc lời khen ngợi. Cô ta không ngờ Ngụy Nguyên vậy mà lại đến bắt chuyện cùng cô ta, trong lòng Bạch Liên không khỏi cao hứng. Kể cũng đúng ở nơi này thân phận của cô ta là cao quý nhất, cũng là đệ nhất mỹ nhân của thủ đô, có người đàn ông nào mà không muốn tiếp cận cô ta chứ.
Trong lúc Bạch Liên đang ảo tưởng tân bốc chính mình thì hình ảnh huyết lệ được camera trong khuy áo truyền đến máy tính. Susan ngồi trong phòng khách sạn trên tầng bắt đầu thao tác các ngón tay thoăn thoắt, “cạnh” một phím cuối cùng ấn xuống hình ảnh huyết lệ trên màn hình máy tính xoay vòng, sau đó hiển thị quá trình phân tích hoàn thành.
- Là hàng thật.
Giọng Susan truyền vào tai nghe của tất cả mọi người.
- Bắt đầu tác chiến.
Hoàng Tư Vũ ra lệnh.
Ngụy Nguyên lúc này nở một nụ cười lịch thiệp nhìn Bạch Liên.
- Quận chúa đúng là tư thái hơn người, không biết tôi có vinh dự mời quận chúa nhảy một điệu hay không.
- Đương nhiên rồi.
Ngay khi lời này được nói ra, Bạch Liên có thể cảm nhận được hàng trăm cặp mắt của các cô gái trong sản tiệc nhìn chằm chằm vào cô ta. Có người ganh tị có người ngưỡng mộ, tóm lại bất kể là ánh mắt gì cũng khiến cho cô ta với cùng đắt ý.
Trong số những ánh mắt đó thì ánh mắt Chu Nguyệt nhìn bọn họ lại lộ ra sự phức tạp nhất. Chu Nguyệt không khỏi nhớ lại ngày đầu tiên cô ta xuyên đến thế giới này.
*Bệnh viện quốc tế Việt Mỹ, phòng bệnh 216.
*Hai tháng trước.
Lâm Nhã Kỳ từ từ mở mắt chỉ cảm thấy mắt thật nặng cả người cũng đau nhức. Trước mắt cô ta là một căn phòng màu trắng, xung quanh có thể ngửi được mùi thuốc khử trùng. Một cô y tá đi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bệnh nhân đang ngồi trên giường thì hai mắt mở to kinh ngạc, sau đó liền hét lớn chạy ra ngoài.
- Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân phòng 216 tỉnh rồi.
Lâm Nhã Kỳ cảm thấy đầu óc ong ong cô ta chỉ nhớ sau khi viết bản thảo xong liền đi ngủ, kết quả lại mơ một giấc mơ, trong mơ cô ta bị bóng đè, một linh hồn giống như ác quỷ đè lên người bóp chặt cổ muốn giết chết cô ta, hiện tại tỉnh lại lần nữa sao sao lại ở chỗ này.
Lúc này đột nhiên đầu Lâm Nhã Kỳ đau nhói, một chuỗi hình ảnh như những thước phim đen trắng xông thẳng vào não cô ta. Sau khi tiếp thu toàn bộ ký ức cô ta biết cô gái này tên Chu Nguyệt là một diễn viên đóng thế, một tháng trước trong lúc quay phim bị thương bất tỉnh đã gần mười ngày, bác sĩ còn cho rằng cô gái này sẽ trở thành người thực vật. Lâm Nhã Kỳ hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh nhìn bác sĩ trước mặt.
- Bác sĩ, tôi có thể mượn một cái gương không?
Cho dù không biết cô muốn làm gì nhưng ông vẫn kéo ngăn tủ đầu giường bệnh lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho cô. Lâm Nhã Kỳ có chút sợ hãi trong lòng, tay run run đưa chiếc gương lên ngang tầm mặt mình. Hình ảnh phản chiếu trên đó khiến cả người cô ta kích động không thôi. Sở dĩ cô ta chỉ có thể làm một tác giả viết truyện trên mạng, bởi vì gương mặt cô ta có một vết bớt lớn, không thể xóa vô cùng xấu xí. Mà hiện tại người này có một gương mặt đẹp đến mê người, một gương mặt mà mà cô ta ngày cả mơ cũng ngày đêm khao khát.
- Chúng ta cần làm một số kiểm tra, nếu không có gì trở ngại cháu có thể tiếp nhận trị liệu phục hồi chức năng.
Lâm Nhã Kỳ lấy lại tinh thần giả vờ như không có chuyện gì gật đầu với vị bác sĩ già kia.
- Cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ đi rồi trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Nhã Kỳ ngồi một mình đang cố gắng tiêu hóa chuyện này. Chu Nguyệt diễn viên đóng thế, quay phim bị ngã, những tình tiết này, tên gọi này, cô ta đột nhiên cười lớn, cười đầy phấn kích. Cô ta đây là xuyên vào cuốn tiểu thuyết dó chính mình viết, hơn nữa còn xuyên vào nữ chính, đây là chuyện đáng kinh ngạc cỡ nào chứ.
Còn chưa để Lâm Nhã Kỳ vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên trước mặt cô ta xuất hiện một con đom đóm, rõ ràng đang là ban ngày nhưng Lâm Nhã Kỳ có thể thấy bụng nó phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Cô ta đưa tay thử chạm vào, trước mặt lập tức hiện ra một màn hình siêu lớn, con đom đóm kia ở trong màn hình mở miệng nói chuyện.
- Xin chào tôi là số hiệu 007,chào mừng cô đến với thế giới tiểu thuyết, mời cô xác nhận cùng hệ thống cô có muốn sống với thân phận của thân thể này hay không.
Lâm Nhã Kỳ đơ cả người, rất nhanh liền nhớ đến các tình tiết trong những bộ truyện xuyên sách trước đây mà cô ta vẫn hay đọc lập tức hỏi.
- Hệ thống, hệ thống gì cơ?
Chú đom đóm nghe vậy thì nghiêm túc giải thích.
- Chúng tôi là hệ thống chuyên lập trình các vai ác nữ trong thế giới tiểu thuyết, để chọn người phù hợp. Sau đó cho người của thế giới thực bước vào trong thế giới tiểu thuyết, tiến hành nghịch thiên cải mệnh, trở thành nữ chính đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Lâm Nhã Kỳ nghe vậy thì nhíu mày hoài nghi lập tức hỏi lại.
- Sao lại là vai ác nghịch tập, không phải tao xuyên vào vai chính trong tiểu thuyết à, còn cần nghịch thiên cải mệnh gì nữa.