Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 131: Anh yêu em



Hoàng Tư Vũ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì hai tay đã bị nhắc hai sợi dây thừng. Một gã cầm súng đứng bên cạnh cái cối ấn công tắc, tiếng cối xay ồ ồ vang lên khắp cả nhà kho giống như âm thanh ma quỷ cùng chết chóc khiến Hoàng Tư Vũ giật mình, sợi dây bị cuốn đi.

Mắt thấy Mạnh Vũ Thần ở trên trần nhà rơi xuống, Hoàng Tư Vũ lúc này mới giật mình nắm chặt sợi dây thừng trong tay ra sức kéo. Hai tay hai sợi dây, bên trái nối với Ngụy Nguyên bên phải nói với Mạnh Vũ Thần.

Cô cắn chặt răng giữ lấy sợi dây, nếu cô buông tay thì bọn họ sẽ rơi vào trong chiếc cối kia, chỉ nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ. Hai mắt Hoàng Tư Vũ đỏ ngầu, cô không còn sức lực để tâm đến đám người kia.

Thân thể cô vốn đã bị trúng thuốc không còn chút sức lực nào, hiện tại phải chịu sức nặng của hai người, cả người cô như muốn bị xé rách. Rất nhanh hai tay của cô đã bắt đầu rỉ máu, dây thừng cứa vào da thịt, máu từ lòng bàn tay chảy dọc xuống cánh tay nhỏ lên sàn nhà.

- Tiểu Vũ…buông tay.

Ngụy Nguyên không đành lòng nhìn cô như vậy. Hai mắt Hoàng Tư Vũ đã đỏ như máu, cô ra sức lắc đầu.

- Sẽ không.

Cho dù là anh hay là Mạnh Vũ Thần cô tuyệt đối sẽ không buông tay. Cô chỉ cần cố gắng trụ thêm một tiếng nữa đám người K2 sẽ đến. Trước khi đi cô đã dặn bọn họ xong chuyện ở buổi tiệc phải lập tức tới đây việc trợ, cho nên cô sẽ không buông tay.

Chiếc cối xay vẫn quay không ngừng nghỉ, bàn tay cô vì sức nặng mà bị cứa càng sâu, cổ tay bị dây thừng quấn chặt khiến xương như muốn vỡ vụn,

máu đã nhuộm đỏ sợi dây thừng. Hoàng Tư Vũ cắn răng nhịn xuống cơn đau truyền đến, cô ra sức giữ chặt sợ dây, trên trán nổi đầy gân xanh. Thế nhưng sức lực của cô quá yếu, trọng lượng của hai người lại quá nặng, Mạnh Vũ Thần càng ngày càng bị tuột xuống.

Hoàng Tư Vũ thấy vậy trong lòng hoảng hốt, cô cắn răng dùng chân quấn lấy sợi dây thừng, lại dùng toàn lực khụy chân xuống đè lên sợi dây, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cột sợi dây quấn quanh bụng mình. Cô định bụng sau khi cột xong sẽ tiếp tục làm tương tự với sợi dây bên tay trái, dù gì bàn tay cô đã sắp không trụ nổi, chỉ có cách này cô nới có thể giữ được bọn họ.

Thế nhưng cô không biết, khi mất trạng thái cân bằng thì một trong hai sẽ rơi xuống nhanh hơn.

- Không…

Hoàng Tư Vũ kinh hoàng hét lên, dùng toàn bộ hai tay bắt lấy sợi dây, thế như thứ cô nắm được chỉ là không khí, sợi dây vụt khỏi tay cô cứ thế bị kéo lên trên mái nhà. Đôi mắt cô trừng lớn giống như sắp nứt toác ra, bên trong chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng khiến máu trong người cô đông cứng.

Ngụy Nguyên cứ như vậy không hề có bất cứ cản trở nào rơi thẳng từ trên cao xuống. Trong giây phút đó trong khoé môi anh bất giác nở một nụ cười, mang theo tiếc nuối cùng đau lòng. Anh nuối tiếc vì bản thân sau này thông thể nhìn thấy cô nữa, anh đau lòng bởi vì để cô phải tận mắt chứng kiến anh đi như thế này. Ngụy Nguyên khẽ mấp máy môi.

- Tiểu Vũ… đừng khổ sở… anh… yêu… em.

Sau đó cứ như vậy trước mắt cô, anh rơi vào trong cối xay khổng lồ. Tiếng máy xay tựa như một con quái thú há ra vô số lưỡi dao cắn nuốt thân thể Ngụy Nguyên.

Máu tươi cùng vụn thịt bắn ra tung toé, máu bắn ra xung quanh dính lên khắp người Hoàng Tư Vũ. Mùi máu tươi tanh nồng ngập tràn trong không khí, nhiễm đỏ cả kho hàng.

Anh cứ như vậy bị xây nát, máu thịt nhày nhụa cả xương cốt cũng bị đánh nhuyễn, từng mảnh từng mảnh thịt vụn văn ra trước mắt cô. Cảnh tượng kinh hoàng khiến người khác run rẩy đến phát nôn.

Cả người Hoàng Tư Vũ hoàn toàn dại ra, đôi mắt không còn chút tiêu cự nào nhìn chằm chằm vào cái cối xay. Một phần cánh tay của Ngụy Nguyên bị văng ra ngoài, rơi xuống trước mặt cô. Hoàng Tư Vũ run rẩy nhặt cánh tay của anh lên, trong huyết nhục mơ hồ thế nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ hình xăm một cô gái đang nghiêng đầu cười, đó chính là cô.

Trái tim cô như vỡ nát máu trong thân bắt đầu chảy ngược, cô ôm lấy cánh tay anh gào khóc thống khổ, tiếng khóc như xé rách linh hồn đâm thủng trời xanh. Vì sao, vì sao, cô không có ở bên anh, cô không cưỡng cầu vận mệnh, vì cái gì vì cái gì đến cuối cùng anh vẫn phải vì cô mà xác hồn tiêu tán. Cô hận, hận ông trời nhẫn tâm với cô, cô hận thế giới này, càng hận chính bản thân mình., Nếu không phải cô muốn đến đây thì anh sẽ không phải chết một cách đầy đau đớn đến như vậy. Thế giới này, cô muốn hủy diệt thế giới này, cô muốn cả nhân loại này phải bồi táng cùng anh.

- Áaaaaaaaaaaaaaa.