Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 134: Vị thần bị thế giới lãng quên



Khi liên hoả chuẩn bị phóng tới, đột nhiên một bàn tay vươn ra giữ lấy tay cô, khoảnh khắc bàn tay kia chạm vào da thịt cô ngay lập tức hoả liên trên tay Hoàng Tư Vũ vụt tắt.

- Tiểu Vũ đủ rồi, không có việc gì, chỉ là mộng thôi.

Giọng nói trầm ấm cùng nhiệt độ nơi bàn tay kéo lý trí của cô quay về, đôi con ngươi màu đỏ dần dần trở lại màu đen vốn có. Thế nhưng khi nhìn rõ người trước mắt là ai, thì trên gương mặt Hoàng Tư Vũ hiện ra sự thống khổ cùng đau đớn đến tột cùng. Là giọng nói của anh nhưng lại không phải anh, Hoàng Tư Vũ nhớ đến cảnh Ngụy Nguyên rơi từ trên cao xuống, cô ôm lấy trái tim mình không chịu nỗi nữa mà ngã xuống, nội lực trong cơ thể cô điên cuồng chạy toán loạn, cô phun ra một ngụm máu tươi.

Mạnh Vũ Thần chua xót đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực, giờ phút này cô tựa như một con búp bê sứ mong manh và dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng sẽ tan biến vào hư không.

Cả người Hoàng Tư Vũ run lên, nước mắt cũng như châu mà tuông xuống, kèm theo tiếng khóc nấc nghẹn nơi cuống họng, mỗi tiếng khóc của cô tựa như dao cào xé ruột gan Mạnh Vũ Thần.

Giọng cô đứt quãng mang theo run rẩy.

- Anh ấy…anh ấy…chết rồi…là em…là em hại chết anh ấy.

Mạnh Vũ Thần nhìn thấy cô như vậy thì trái tim cũng đau đớn vạn phần, anh đưa tay khẽ lau nước mắt cô.

- Ngoan, ngủ đi, có ta ở đây rồi.

Ngón tay anh khẽ ấn vào giữa tâm mi cô, Hoàng Tư Vũ ngay lập tức liền ngất đi.

Mạnh Vũ Thần bế cô lên, anh đưa mắt nhìn về phía Bạch Vân và Ninh Hân cách đó không xa, giọng nói cũng trở nên ôn hoà.

- Mang người bên trong theo, trở về rồi nói.

Bốn người rời đi, đích đến là căn hộ trên tầng áp mái của Ngụy Nguyên. Trước khi đi Mạnh Vũ Thần dùng điện thoại của Ngụy Nguyên gọi điện cho đám người K2 bảo họ không cần đến tiếp ứng, việc đã xong rồi. K2 bên kia nghe vậy cũng khẽ thở phào, kỳ thật bên này của họ phát sinh một vài chuyện vượt ngoài dự kiến.

Mạnh Vũ Thần đặt cô lên giường đắp chăn cho cô,

sau đó anh chạm trán mình lên trán cô, anh muốn biết trong ảo cảnh của cô đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến cô đoạ ma. Nếu không phải anh tỉnh lại kịp, chỉ sợ cô sẽ chìm đắm trong đó không thể nào ra được.

Giây phút hai vầng trán chạm nhau, từng hình ảnh trong mộng cảnh hiện ra trong tâm trí anh, nhìn thấy cô vì mình thống khổ, vì mình hắc hoá, trái tim anh vừa đau đớn lại vừa cảm thấy ngọt ngào.

Ánh mắt anh mang theo dịu dàng vô hạn, Mạnh Vũ Thần khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.

- Ta chờ em trở lại.

Trong phòng sách Bạch Vân vừa thấy Mạnh Vũ Thần bước vào ngay lập tức liền cúi người hành lễ.

- Bạch Vân bái kiến chủ thần, cung nghênh người trở lại.

Mạnh Vũ Thần nhìn Bạch Vân, anh đưa tay ra điểm ở giữa tâm mi của Bạch Vân, lập tức có một tia sáng theo ngón tay anh đi vào giữa tâm mi Bạch Vân. Cả người Bạch Vân chấn động, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống, đây là chủ thần ban thưởng cho ông.

Ông vốn là một con rắn nhỏ sống trong núi sâu, bởi vì ngửi được hương của đoá sen đỏ cạnh miệng hang mà dần có ý thức. Mỗi ngày ông đều nằm canh bên cạnh đoá sen kia, sợ nó sẽ bị con người hái đi mất, cứ như vậy xuân hạ thu đông hơn 300 năm trôi qua. Đến một ngày nọ đoá sen đỏ kia phát ra ánh sáng, hoá thành người trước mặt này, được ngài ấy liếc mắt thương xót ban ân cho ông trở thành sủng vật. Cuối cùng hơn 100 năm đi bên cạnh ngài ấy, ông cũng nhận được thần ân có thể hoá người, từ giờ trở đi Bạch Vân ông chính là một bán thần. Bạch Vân nước mắt lưng tròng quỳ xuống bái lạy.

- Tạ chủ thần đã ban thưởng.

- Đứng lên đi ông vất vả rồi, sau khi ta rời đi chuyện mọi chuyện thế nào.

Mạnh Vũ Thần biết để bản thân có thể thức tỉnh Bạch Vân cũng không dễ dàng, đây là phần thưởng mà ông ấy đáng được nhận. Trước kia không phải anh không nghĩ đến để Bạch Vân hoá người chỉ là chưa tới lúc, hôm nay vừa vẹn đúng thời cơ.

Bạch Vân nghe lệnh cũng đứng lên sau đó cung kính cúi người nghiêm túc báo cáo lại mọi chuyện.

- Sau khi người tiến vào thế giới này,, xuất hiện dao động thời không và vết nứt, hệ thống chủ cũng tiến vào trạng thái ngủ đông, thế giới này hiện tại có lẽ đã khởi động ý thức tự vận hành thưa chủ thần.

- Ý thức tự vận hành.

Mạnh Vũ Thần hơi nhíu mày nhìn ra ngoài, mặt trời cũng dần ló dạng bình minh nhiễm hồng đường chân trời. Xem ra chuyện này nghiêm trọng hơn anh nghĩ, vết nứt dao động thời không, chỉ sợ thế giới này sẽ không còn bình yên được lâu nữa. Anh nên làm thế nào đây, cứ như vậy đưa cô rời đi mặc kệ hết thẩy hay ở lại nơi này cùng cô xoay chuyển càng khôn.

Bạch Vân nghe thấy câu này của Mạnh Vũ Thần lại tưởng rằng anh đang hỏi ông bằng liên tiếng nói tiếp.

- Vâng ạ, khi tiểu thần dung nhập vào thế giới này có rất nhiều chuyện không còn giống nguyên tác nữa, tiểu thần phát hiện ra nó giống như đang khởi động hệ thống tự vận hành để hoàn thiện cốt truyện.

Khi một thế giới khởi động chế độ tự động vận hành chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó là bộ truyện này đã bị bỏ dở. Một thế giới bị vứt bỏ không còn bất kỳ trói buộc nào liền có thể khởi động chế độ tự động vận hành.

- Được rồi ông trở về nghĩ đi, còn nữa sau này đổi cách xưng hô một chút đừng để người khác hoài nghi. Ta hiện tại không phải chủ thần, ta chỉ là một con người mà thôi.

- Vâng.

Bạch Vân cúi người hành lễ sau đó rời khỏi phòng sách.

Anh khẽ thở dài, trước đó đêm đầu tiên khi gặp lại cô anh đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, tỉnh lại anh cho rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Thế nhưng sau khi gặp Mạnh Vũ Thần, lý trí nói cho anh biết đó không phải chỉ là giấc mơ.

Đêm nay khi cả ba người vào trong trận đồ do Bạch Vân bày ra, mộng cảnh mà anh và Mạnh Vũ Thần thấy đều giống nhau. Không, đó không phải là mộng cảnh mà là sự thực, khi ký ức của cả hai được thức tỉnh thì thần hồn của anh ở trong người Ngụy Nguyên cũng trở về với thần thể vốn có của mình là Mạnh Vũ Thần. Mọi mảnh ghép được hoàn thiện mà anh cũng nhớ ra bản thân mình là ai.

Anh không phải con người, anh là một vị thần bị thế giới lãng quên.