Trần Dật ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt ông ta mang theo âm u, giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý.
- Tìm được chưa.
Trần Lực phía sau cung kính cúi đầu.
- Là người của tập đoàn Nguyên Vũ thưa chủ tử, nhưng là do Mạc Thanh cô ta đưa theo người của cô ta đến ám sát Ngụy Nguyên trước.
Đêm diễn ra buổi tiệc cùng lúc cận vệ ở cửa chính cung đã nhận được bưu phẩm, đó là đầu của một tên kim vệ. Mạc Thanh đội trưởng đội Kim Vệ chịu trách nhiệm bảo vệ cho Hạ Quỳnh, xem ra người đàn bà này không muốn yên phận nữa thì phải, ngu ngốc.
Dám giết người của hoàng thất còn gửi đầu đến tận cung điện để uy hiếp, xem ra Ngụy Nguyên cũng không phải là nỏ mạnh hết đà. Trong tình hình hiện tại Trần Dật sẽ không để bất kỳ yếu tố nào ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta.
- Mang cô ta ném vào phòng thí nghiệm.
- Rõ.
Trần Lực sắc mặt vô cảm nhận mệnh rời đi, dù gì thì một phế vật không còn tác dụng gì thì phòng thí nghiệm là nơi hợp với cô ta nhất. Lại nói đến vấn đề này, anh ta thật ra có chút tò mò về kẻ đã bảo vệ Ngụy Nguyên trong miệng Mạc Thanh. Chỉ bằng một mũi kim có thể phế đi toàn bộ nội lực của một người, còn biến cô ta trở thành cái dạng tứ chi bất động.
Người có thể làm được chuyện như vậy, trên đời chỉ có 1, sát thủ số 1 của Liên Minh Tử Thần, Ella. Nhưng cô ta đã chết rồi, là anh ta tận mắt chứng kiến cũng đích thân anh ta kiểm tra thi thể trước khi bị Ngụy Nguyên đưa đi, lẽ nào bên cạnh Ngụy Nguyên không phải chỉ có 1 người như Ella, nếu là như vậy chỉ sợ một khi cùng anh ta kết thù sẽ khiến chủ tử rơi vào hiểm cảnh, lần này người đàn bà ngu xuẩn kia đúng là chán sống rồi.
Đáy mắt Trần Lực càng ngày càng lạnh hơn khi nghĩ đến Hạ Quỳnh.
*Bên này mãi cho đến khi trời ngả về chiều, hoàng hôn phủ xuống nơi chân trời. Hoàng Tư Vũ cả người không còn chút sức lực nào được anh ôm trong lồng ngực, không hề hay biết chuyện xảy ra bên ngoài, cô ngẩng đầu nhìn anh.
- Thần anh sẽ trở về sao.
Hoàng Tư Vũ nhỏ giọng hỏi anh, cô không chắc anh có muốn ở lại thế giới này hay không, dù sao thì anh không phải con người, cho dù là khi ở thế giới thực anh cũng không tiếp xúc quá nhiều với con người, những lần đi ra ngoài đều là cô hết lôi lại kéo anh mới đi.
Mạnh Vũ Thần nhẹ nhàng vuốt lọn tóc cô, trong đôi mắt phản chiếu vạn phần ôn nhu, giọng anh trầm ấm.
- Thế giới này đã khởi động chế độ tự vận hành, cho đến khi có kết thúc thì chúng ta không thể rời đi được, bởi vì chúng ta đã trở thành một phần của thế giới này rồi. Nhưng nếu em muốn ta vẫn có thể mang em rời đi, chỉ là khi đó toàn bộ thế giới tiểu thuyết sẽ quay trở về trạng thái trước đây, không có sự sống nữa.
Hệ thống chủ thần bảo vệ thế giới tiểu thuyết là anh dùng thần lực của mình dựng nên. Cũng giống như khi bọn họ tiến vào đây bị nó xem là địch mà bài xích thì khi bọn họ muốn thoát ra cũng sẽ bị nó dùng toàn lực cản lại. Để cả hai không tổn hại gì mà thoát ra vậy chỉ còn cách sử dụng thần lực, một khi anh phát ra thần lực vậy thì hệ thống chủ sẽ bị phá hủy, mang thế giới này trở về nguyên bản mà nó vốn nên có.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu ở lại trong thế giới này anh không thể sử dụng thần lực, chỉ có thể làm một con người đúng nghĩa, vũ khí của con người cũng có thể tổn thương anh, bị thương trí mạng cũng sẽ chết. Nhưng anh không định nói chuyện này cho cô biết, anh không muốn cô lo lắng, chỉ muốn cô vui vẻ bởi vì anh hiểu cô, cũng biết cô muốn ở lại nơi này. Đúng như những gì Mạnh Vũ Thần nghĩ, Hoàng Tư Vũ nhìn anh, cô nhẹ giọng nhưng đang nài nỉ, cũng như đang làm nũng bày ra bộ dáng lấy lòng.
- Vậy chúng ta ở lại đây nhé, em còn muốn làm rất nhiều việc.
Cô vào thế giới này cũng mang theo hết thảy tình cảm của nhân vật ở đây, thù của mẹ chưa báo, chuyện đám người IBS chưa giải quyết, cô không muốn rời đi, càng không muốn thế giới này bị phá hủy, mỗi một người mỗi một vật ở đây đều vô cùng chân thật, nếu hủy diệt đi hết thảy như vậy thì có biết bao nhiêu sinh mạng chứ, cho dù cô không phải người có lòng từ bi nhưng cũng chưa từng giết kể vô tội nào.
Còn có cả chuyện của anh nữa, cho dù cô biết anh sẽ không để tâm những chuyện này, anh đã trở lại là Lạc Thần, vị chủ thần cuối cùng của trời đất cao cao tại thượng, không còn là Mạnh Vũ Thần hay Ngụy Nguyên một con người trong thế giới tiểu thuyết. Thế nhưng anh không tính toán với đám người đó không có nghĩa là cô không tính toán, cô chỉ là một con người bình thường, à không đúng giờ cô đã trở thành một bán thần, cho dù là vậy thì chỉ cần là người đã từng tổn hại anh, cô sẽ không tha cho bất kể kẻ nào, lòng dạ cô chính là hẹp hòi như vậy.
- Như em mong muốn.
Chỉ cần là điều cô muốn, bất kể là chuyện gì anh cũng sẽ nguyện ý bồi cô, hủy thiên diệt địa hay tái tạo thế giới với anh mà nói cũng không quan trọng bằng cô vui vẻ.
Anh lần nữa hôn lấy môi cô dây dưa triền miên không dứt, anh thật sự muốn khảm cô vào trong cốt tủy, một giây một phút cũng không muốn tách rời. Thấy anh lại muốn dây dưa Hoàng Tư Vũ vội đẩy anh ra trừng mắt với anh.
- Lạc Thần, không đúng giờ anh là Mạnh Vũ Thần rồi. Có đói cũng không thể ăn liên tục như vậy, sẽ chết người anh biết không hả.
- Ta đã nhịn suốt mấy ngàn năm rồi, cũng rất đáng thương.
Nhìn gương mặt đang trưng ra bộ dáng tủi thân Hoàng Tư Vũ cảm thấy mình nhất định sẽ thua dưới tay anh, hơn nữa còn bị anh ăn sạch không chừa mẫu xương nào.
- Từ giờ không được xưng ta nữa, sẽ làm người khác chú ý.
- Vậy ta nghe lời thì có được thưởng không.
- Đồ hoa tham ăn.
Hoàng Tư Vũ co chân lên muốn đá anh một cái, cổ chân nuột nà rất nhanh bị một bàn tay bắt lấy.
Mạnh Vũ Thần bật cười trở mình đè lên người cô, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai bên má cô, giọng nói thủ thỉ đầy mê hoặc.
- Tuy chân thân của anh là một đoá sen đỏ, nhưng anh lại mang dòng máu của rồng,rồng…thì…rất…khoẻ…
Đợi đến khi cả người cô mơ màng bị anh đưa vào trong nhà tắm, sau đó lại được anh bọc chăn đi ra, cô đã không còn muốn nhìn mặt người đàn ông này nữa rồi.