Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 23: Nhập viện



Chưa tới một tiếng đồng hồ sau Lương Văn Thao vội vàng chạy đến, còn mang theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở phòng khách bộ dạng thập phần vội vã trên mặt còn mang theo vài tia lo lắng. Đến khi nhìn thấy người vẫn hoàn hảo ngồi trên sopha thong thả uống trà mới khẽ thở phào một hơi.

- Ba chén nước, sắc trong 1 giờ.

- Vâng tôi sẽ làm ngay, cô chủ cứ đi nghỉ ngơi một lác đi.

Trước khi về tới nhà cô gã gọi điện cho Lương Văn Thao bảo anh ta đi tiệm thuốc đông y bốc một ít thuốc theo đơn của cô. Ai cũng nói bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình nhưng cô thì có thể, chỉ là chút thương thế nhỏ không cần phải đến bệnh viện.

Nói xong cô xoay người bước lên lầu, Lương Văn Thao cũng không hỏi nhiều nhận lệnh đi sắc thuốc, anh ta biết cái gì nên hỏi cái gì không nên. Hai ngày trước cô chủ muốn anh điều ra về các thế lực ngầm ở Sài Gòn, đêm nay lại bị thương có lẽ hai việc này có liên hệ với nhau.

Thuốc sắc xong Lương Văn Thao bê lên phòng gõ cửa, đợi cô uống hết thuốc hai tay cung kính nhận lại chén.

- Cô chủ đêm nay tôi sẽ ở lại dưới lầu, cô chủ cần gì cứ gọi tôi. truyện ngôn tình

Hoàng Tư Vũ nhìn Lương Văn Thao, cô cũng không có ý định bảo anh ta lưu lại đây chiếu cố mình, nhưng hiện tại có một người cũng tốt, đề phòng đám người kia có thể theo dõi đến tận nơi này.

- Cậu tra xem đêm nay ngoại trừ Võ Văn Tài còn có thế lực nào đến CLB BAY.

Lúc đầu cô nghĩ người đàn ông kia là người của Võ Văn Tài. Nhưng khi cô nhảy từ tầng 3 xuống, nhìn qua cửa thấy một đám người đang bao vây toàn bộ sảnh bên trong, điều này chứng tỏ có một thế lực khác, không biết là đến để giết Võ Văn Tài hay là vì lý do nào khác.

Sỡ dĩ Hoàng Tư Vũ không nghĩ đám người đó nhắm vào cô là bởi vì thân phận hiện tại của cô, hơn nữa chuyện phát sinh trong phòng cũng không ai biết, cô vừa ra ngoài người đàn ông kia cũng vừa tới.

Còn một điều quan trong hơn cả là lúc giao đấu cho dù cô ra sát chiêu thế nào người kia cũng có thể hóa giải được. Rõ ràng là thân thủ cao hơn cô một bậc, nhưng lúc anh ta tấn công cũng không có ý định giết cô. Một quyền cuối cùng xuất ra trông có vẻ hung hiểm và vô cùng mạnh, cô cho rằng bản thân có thể bị gãy mấy cái xương nhưng về kiểm tra lại cũng không nghiêm trọng như vậy, có lẽ người đàn ông kia muốn bắt sống cô.

Lương Văn Thao nghe tới đây cũng đoán được phần nào, chỉ sợ là hôm nay cô chủ đến CLB BAY đã đụng phải ai đó, còn khiến mình bị thương.

- Vâng tôi sẽ lập tức tra ngay.



Tin tức bị Mạnh Vũ Thần ép xuống cho nên Lương Văn Thao phải mất không ít công sức mới tra ra, kết quả nghe xong cả chân tay đều lạnh.

Hoàng Tư Vũ ở một bên nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh ta thì lập tức hiểu ra.

- Là người của nhà họ Mạnh.

Không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định. Lương Văn Thao cũng gật đầu xác nhận với cô. Anh ta chỉ biết đó là người nhà họ Mạnh cũng không biết là ai của nhà họ Mạnh.

Sáng hôm sau cô lệnh cho Lương Văn Thao tìm cho cô một chỗ ở khác cũng thuận tiện dặn dò hắn bố trí một vài thứ ở chỗ mới, tiếp theo liền sẽ ở trong nhà an an tĩnh tĩnh dưỡng thương 3 ngày, dù gì 3 ngày sau cô vẫn còn một trận chiến nữa với bang Mắt Mèo.

Ngày thứ nhất sau khi bị thương Hoàng Tư Vũ không biết vì sao đột nhiên phát sốt. Lương Văn Thao đã ra ngoài, cô chỉ có thể mệt mỏi lếch thân thể xuống lầu tự mình rót một ly nước ấm, sau đó cả người vô lực không đi được nữa ngã trên sopha ở phòng khách, chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan, Hoàng Tư Vũ chìm vào hôn mê.

Đợi đến lúc trưa khi Lương Văn Thao trở lại nhìn thấy một màn trong phòng khách thì sợ đến ngay người.

- Cô chủ, thất lễ rồi.

Trong lúc vội vàng cũng không còn cách nào khác, Lương Văn Thao nói một câu sau đó cúi người bế Hoàng Tư Vũ ra ngoài lên xe chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi vị bác sĩ trung niên tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô, nhìn người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt lo lắng chân mày nhíu chặt thì không khỏi thở dài lên tiếng.

- Yên tâm không có việc gì chỉ là thân thể mệt mỏi quá độ, cảm lạnh phát sốt bình thường mà thôi. Người trẻ tuổi các cậu vẫn là nên quan tâm người yêu mình hơn, đừng để con gái người ta tủi thân lúc bệnh.

Lương Văn Thao nghe vậy cũng mày cũng giản ra khẽ thở phào, sau đó lại quay sang nhìn vị bác sĩ trung niên vẫn chưa rời đi kia, vẻ mặt anh ta lãnh đạm đi vài phần bình tĩnh nói.

- Cô ấy không phải bạn gái tôi, cô ấy là cô chủ của tôi.

Vị bác sĩ và mấy cô y tá đang đứng ở đó nghe được câu này cũng dại ra nhìn chằm chằm Lương Văn Thao bằng ánh mắt kiểu như không thể tin được. Trong lòng mấy cô y tá lại thầm than, người đàn ông có gương mặt đẹp trai, dáng vẻ thư sinh cùng khí chất hơn người như vậy mà hóa ra lại chỉ là một vệ sĩ, thật là đáng tiếc.