Đúng vào lúc này một cơn gió nhẹ lướt qua chỉ nghe được tiếng kêu đau đớn của Trác Tùng. Cổ tay cậu ta bị một mảnh lá cắt đứt, máu tươi nhỏ xuống nền gạch, từng giọt từng giọt vô cùng chói mắt. Trác Tùng đau đớn kêu lên, ngay cả súng trong tay cũng rơi xuống.
Còn chưa đợi đám người phía sau kịp phản ứng Lương Văn Thao đã đoạt lấy súng của Trác Tùng, lên nòng, nhắm thẳng vào đầu người đang nằm trên giường bệnh.
Ngay lập tức hơn chục khẩu súng khác cũng đồng loạt hướng thẳng về phía hai người họ.
- Bỏ súng xuống, để cô ấy đi bằng không tôi sẽ giết anh ta ngay lập tức.
Giọng Lương Văn Thao lạnh lẽo nhìn về phía đám người trước mặt. Hoàng Tư Vũ nhìn Trác Tùng đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
- Tôi đã từng nhắc nhở các người, đừng bao giờ thách thức giới hạn của tôi, bằng không cái giá phải trả không chỉ là như vậy thôi đâu.
Giọng cô rất lạnh, lạnh đến mức khiến lòng người run rẩy. Trác Tùng sau khi định thần lại cúi đầu suy tư, cô gái này quá nguy hiểm cũng quá cứng rắn, hôm nay nếu cậu thật sự dồn bọn họ vào chân tường, với thân thủ của cô ta chỉ sợ là lưỡng bại câu thương. Mục đích của cậu là bằng mọi giá cứu cậu chủ, Trác Tùng nghĩ xong liền ra đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau, hơn chục khẩu súng từ từ hạ xuống.
Thế nhưng tất cả các cặp mắt điều nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trong phòng, toàn bộ đều là cảnh giác cao độ nhất. Vừa rồi chính mắt họ nhìn thấy thứ cắt vào cổ tay Trác Túng chính là một cái lá cây, phải là lá cây trúc trong chậu trúc cảnh ở bên cạnh giường bệnh. Nếu chỗ nó cứa vào không phải là tay mà là cổ, có phải liền có thể lập tức giết chết một người trong nháy mắt hay không.
Cho dù tất cả bọn họ đều là cảnh vệ do Nhà Xanh cử đến để bảo vệ người đàn ông này. Dù không biết thân phận thật sự của người này là gì, nhưng mà người phụ nữ trước mắt này quá đáng sợ. Nếu không phải tất cả bọn họ đều trông thấy còn nghĩ rằng bản thân hoa mắt, những cảnh này không phải chỉ có trong phim thôi sao.
Trong lúc bọn họ không hay biết, bàn tay đang giấu phía sau của Hoàng Tư Vũ khẽ run nhẹ. Cô hiện tại không phải là Ella, nội lực của cô còn chưa có đạt được 1 phần 10 của trước kia. Trong thời gian này cô vẫn luôn cố gắng luyện lại bộ nội công tâm pháp mà sư phụ đã dạy. Sư phụ từng nói Liên Tâm Hoa không truyền cho người ngoài chỉ truyền cho đệ tử độc môn, cho nên sư phụ chỉ dạy cho mình cô mà không dạy cho Ngụy Nguyên và Ninh Hân.
Trước giờ cô vẫn luôn cảm thấy tò mò về thân phận của sư phụ, ông ấy biết tất cả mọi thứ trên đời, những thứ dường như chỉ có trong phim ảnh, luôn xuất quỷ nhập thần. Ngày bé mỗi lần hỏi sư phụ chỉ nói, sau này đợi một ngày cô có thể báo được đại thù khi đó cô sẽ biết. Cũng nhờ có Liên Tâm Hoa cô mới có thể vượt qua vô số sát thủ, vươn lên vị trí đứng đầu bảng của Liên Minh Tử Thần bao nhiêu năm không ngã. Trước kia cô chỉ cần dùng một phần nhỏ cũng có thể kết liễu một mạng người.
Ngày thường cô có thể phóng ngân châm mà không cần sử dụng đến nội lực, nhưng lúc nảy vì muốn tạo ra hiệu quả cảnh cáo cao nhất cô đã vận một ít. Từ lúc bắt đầu cô đã biết thân thể này dường như không phù hợp để luyện Liên Tâm Hoa, mỗi lần cô thử vận nội công toàn thân sẽ run rẩy. Nhưng cô xưa nay sẽ không để bất luận kẻ nào uy hiếp mình, cho dù giết người hay là cứu người cũng phải là do cô quyết định chứ không phải do bọn họ.
Lương Văn Thao đứng ở bên cạnh ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, cho nên bàn tay đang run rẩy kia khiến anh ta chú ý, trong lòng thầm thấy có gì đó không ổn.
Trong lúc bầu không khí căng thẳng tột độ, đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh, là tiếng đầu gối nện vào nền gạch. Trác Tùng biết bọn họ không đánh lại người phụ nữ này càng không thể giết cô, cô là hy vọng duy nhất lúc này của họ.
Trác Tùng siết chặt tay tựa như không cảm nhận được đau đớn, nếu cô đã không ăn cứng vậy chỉ có thể dùng chân thành đánh động trái tim cô. Chỉ cần có thể cứu được cậu chủ, một chút tôn nghiêm này cũng không là gì cả, Trác Tùng quỳ ở đó nghiêm túc thành khẩn mà nhìn Hoàng Tư Vũ mở miệng khẩn cầu.
- Cô Vũ coi như tôi cầu xin cô, chỉ cần cô cứu cậu chủ tôi, mạng này của tôi tùy cô xử lý, cho dù có phải chết tôi cũng sẽ không oán một lời.
Phải chỉ cần có thể cứu được cậu chủ, cho dù có phải đổi bằng mạng của chính mình Trác Tùng cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Nhà họ Mạnh chỉ có mỗi một mình cậu chủ, nhà họ Trác từ bao đời nay mỗi đời đều là cận vệ trung thành của nhà họ Mạnh. Đối với cậu mà nói bảo vệ cậu chủ không chỉ là trách nhiệm hay nghĩa vụ mà nó đã trở thành sứ mệnh định sẵn từ khi cậu sinh ra. Năm năm trước nếu không phải do cậu thất trách năng lực kém cõi thì cậu chủ đã không phải ra nông nỗi như bây giờ. Cho dù cậu chủ chưa từng trách cứ nhưng Trác Tùng vĩnh viễn không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.