Khóe mắt Hoàng Tư Vũ bỗng cay xè, trái tim cũng trở nên nặng nề. Mạnh Vũ Thần thấy cảm xúc cô không đúng, anh chợt dâng lên một tia bất an, lẽ nào cậu út… anh khó khăn lên tiếng.
- Đã có chuyện gì xảy ra với ông ấy rồi sao.
Hơn 20 năm qua nhà bọn họ không có bất kỳ một chút tin tức nào về ông ấy, đó cũng là nỗi thương tâm nhất đời của mẹ anh. Nếu cậu út thật sự xảy ra chuyện gì đó, về sau anh làm thế nào để nói với mẹ đây.
Hoàng Tư Vũ bị câu nói của anh kéo trở về thực tại. Cô khẽ hít một hơi cố đè xuống cảm xúc trong đáy lòng, nhẹ lắc đầu.
- Tôi cũng không biết, 10 năm rồi tôi không gặp sư phụ. Nhưng mà tôi tin ông ấy nhất định vẫn bình an vô sự.
Phải cho dù 10 năm qua sư phụ cùng Ninh Hân tựa như một làn khói biến mất khỏi thế giới này, thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng bọn họ bình an vô sự.
Sư phụ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không có gì mà ông không biết, hơn nữa bản lĩnh của sư phụ không ai hiểu hơn cô. Cô chỉ luyện Liên Tâm Hoa tới tầng thứ 5 đã có thể trở thành sát thủ đứng đầu bảng, sư phụ đã luyện đến tầng thứ 9, trên đời này không ai có thể hại ông ấy.
Mạnh Vũ Thần lại không hề biết cậu út của mình có bao nhiêu bản lĩnh. Khi đó anh còn nhỏ, trong ấn tượng của anh, cậu là người nuông chiều anh nhất nhà, sẽ cùng anh chơi đá bóng, sẽ lén mẹ cho anh ăn kẹo ngọt, mỗi lần ra ngoài về điều sẽ mua đồ chơi siêu nhân và xe mô hình cho anh. Nhìn thấy sự kiên định cùng tin tưởng trong mắt cô, không hiểu sao anh cũng có lòng tin tưởng cậu út của anh chắc chắn không có việc gì.
Không phải nhà họ Bạch chưa từng đi tìm ông ấy, mà là bọn họ không tìm được, cho dù nhà họ Mạnh cũng giúp đỡ tìm người hơn 20 năm qua vẫn không tìm thấy, ông ấy cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy. Thế nhưng hiện tại có một người xuất hiện trước mặt anh lại còn là đồ đệ của ông ấy, cho dù hiện tại ông ấy chưa trở về nhưng anh tin sớm thôi có ngày một nhà 4 người bọn họ sẽ lại đoàn viên, mà anh nhất định sẽ tìm được mẹ trước khi cậu út trở về.
Mạnh Vũ Thần nhìn Hoàng Tư Vũ, đột nhiên trong đầu anh hiện ra một suy nghĩ, cậu nhận cô làm đồ đệ chứng tỏ ngần ấy năm qua cậu út vẫn luôn ở rất gần bọn họ. Nếu là vậy chuyện của mẹ có phải cậu út cũng biết hay không, hoặc giả cậu ấy cũng đang đi tìm mẹ ở ngoài kia.
Trong lúc Mạnh Vũ Thần rơi vào trầm tư thì Hoàng Tư Vũ cũng chìm trong suy nghĩ của chính mình. Đối với cô mà nói sư phụ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong sinh mệnh của mình, cô xem ông là thầy là cha cũng là mẹ, ông cho cô hết thảy mọi ấm áp tình thương mà cô khao khát trên đời, chính ông đã cứu rỗi cô. Nếu không có sư phụ, cô có lẽ đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này nữa, ông cũng là điểm yếu mềm nhất trong trái tim cô.
Đối với người khác mà nói, đời người dài đằng đẳng, năm tháng cũng ngập tràn hy vọng và mong đợi về tương lai. Nhưng đối với cô, kẻ từ khi sinh ra đã hiểu được lòng người ấm lạnh cũng từng chết qua một lần, là người duy nhất hiểu bản chất thực sự của thế giới này là gì, thì đời người ngắn ngủi hết thảy chỉ bằng một trang giấy. Trời cao có đất hiếu sinh cho cô được sống lại một lần, mục tiêu duy nhất trong kiếp này của cô chính là báo thù. Thế nhưng hiện tại trong lòng cô lại có thêm một chuyện mà cô muốn làm, nếu anh đã là người thân của sư phụ, vậy cô sẽ dốc hết sức để cứu anh, còn phải bảo vệ người nhà của ông ấy thật tốt.
Cho dù cô biết người trước mặt này thân phận của anh có lẽ cũng không cần cô phải bảo hộ, nhưng cô vẫn muốn làm một chút gì đó. Chí ít như vậy đợi đến ngày sư phụ trở về cô còn có thể đối diện với ông, bằng không lòng cô sẽ không thể nào yên ổn được.
Hoàng Tư Vũ nở một nụ cười dịu dàng và chân thành sau đó đưa tay ra với anh.
- Chào anh, em tên Hoàng Tư Vũ là đồ đệ của sư phụ, về sau em sẽ thay mặt ông ấy bảo vệ anh và nhà họ Bạch thật tốt.
Cho dù trước kia bọn họ có phát sinh bao nhiêu chuyện thì giờ phút này không còn quan trọng nữa, chỉ cần là người thân của sư phụ, cô nguyện ý dùng phương thức thân cận nhất để ở bên họ, bảo hộ họ như cách mà sư phụ đã bảo vệ cô.
Mạnh Vũ Thần bị nụ cười cùng lời nói của cô làm cho anh có chút ngây người thất thần trong giây lát. Từ nhỏ đến lớn anh có rất nhiều người bên cạnh bảo vệ mình., thế nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái nói ra những lời này với anh. Mạnh Vũ Thần biết cô xuất phát từ đâu mà nói ra lời này, thế nhưng trái tim anh không tránh khỏi có một dòng nước ấm chảy qua bao bọc lấy nó, anh đưa tay nắm lấy tay cô gái nhỏ cười dịu dàng.
- Rất vui vì được gặp em, về sau mong em chiếu cố nhiều hơn, anh tên Bạch Lâm.
Bất kể là Mạnh Vũ Thần hay Hoàng Tư Vũ cũng đều không thể ngờ rằng, chính vào thời khắc hai người nắm lấy tay nhau, trên bầu trời phương nam xa xôi cách nơi này vạn dặn có hai vệt sáng lóe lên xuyên thấu cả bầu trời rồi vụt tắt.
Một kẻ vốn đã đinh sẵn là quỷ hồn nơi địa ngục, một người sắp là oan hồn cõi âm ty, vận mệnh vốn dĩ là hai đường thẳng song song nay lại không hiểu vì cớ gì mà xoắn lấy nhau. Nghịch thiên cải mệnh, thiên đạo khó dung đất trời đảo điên.