Hoàng Tư Vũ vốn muốn nói không được, nhưng lời lại bị nghẹn ở cổ họng chỉ đành gật đầu. Từ sáng đến bây giờ cô phát giác ra một chuyện, chỉ cần nhìn vào đôi mắt cực gì giống với sư phụ kia, bất kể là Bạch Lâm nói cái gì cô cũng không thể từ chối được. Một khi từ chối trong lòng cứ có cảm giác như bản thân đang cãi lại lời sư phụ, từ trước đến nay phàm là lời sư phụ cô đều sẽ nhất nhất nghe theo, Hoàng Tư Vũ thầm thở dài trong lòng.
Vì còn phải phối hợp với Nhà Xanh giải quyết hậu quả vụ việc đánh bom do Lưu Nghĩa gây ra, nên Mạnh Vũ Thần hiện tại rất bận rộn sau khi sắp xếp mọi chuyện cho cô liền lên xe đi đến Nhà Xanh. Có lẽ anh còn phải ở lại còn phải ở lại Hàn Quốc trong một thời gian nữa, cho dù vụ đánh bom không có gây ra thương vong về mạng người nhưng có rất nhiều dân thường bị thương và thiệt hại về kinh tế là không hề nhỏ.
Hơn nữa tình hình chính trị ở Hàn Quốc có chút đặc biệt, xảy ra chuyện đánh bom ngay giữa thành phố nếu giải quyết không ổn thỏa sẽ kéo theo căng thẳng leo thang trên bán đảo Triều Tiên. Chỉ sợ lần này nhà Mạnh phải xuất ra một khoảng khổng lồ mới có thể lấp lỗ thủng của quả bom này, bằng không chỉ sợ Nhà Xanh sẽ trực tiếp lật mặt với bọn họ. Mạnh Vũ Thần ngồi trên xe khẽ day day hai bên thái dương, cho dù cuối cùng đã bắt được tên phản bội Lưu Nghĩa nhưng một tên tép rêu như hắn ta lại gây ra quá nhiều tổn thất nghiệm trọng cho nhà họ Mạnh.
- Cậu chủ chuyện ở đây có lẽ sẽ không giải quyết xong ngay ngày một ngày hai được, bên phía cô Tư Vũ thì phải làm thế nào.
- Đợi em ấy xuất viện tôi sẽ nói với em ấy.
Đợi cô xuất viện anh sẽ nói việc này với cô, nếu cô muốn về nước anh sẽ cho người đưa cô về trước.
*Cùng lúc này tại thủ đô Hà Nội.
Trong một căn hầm tối tăm, tiếng xích sắt va chạm trên nền gạch tạo ra những âm thanh lanh lảnh. Tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi qua khung cửa sắt, những hạt bụi li ti lơ lửng giữa không trung. Ninh Hân nằm trên giường khó khăn mở mắt, cả người truyền đến cơn đau tê liệt. Cô đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh lại nhìn tay chân mình, hai tay cô bị còng bằng còng số 8, chân phải bị xích bởi một sợi xích vừa to vừa dài nối liền với cửa sổ bằng sắt. Những vết thương trên người đã được xử lý qua, cô mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ bằng tơ lụa nằm trên chiếc giường màu trắng, cùng với hoàn cảnh trong căn hầm này không hề dung hợp chút nào.
Thời khắc cô ngã xuống ngửi được mùi hương kia, cô liền biết bản thân không thể nào thoát khỏi tay người đó. Ninh Hân không biết bản thân đã ở đây bao lâu rồi. Cô biết sư tỷ bản lĩnh cao cường bên cạnh lại có Ngụy Nguyên bảo vệ, thế nhưng cái cảm giác đau đớn khi bảng mạch bị nứt vỡ đó khiến cô sợ hãi, hiện tại cô chỉ muốn ra ngoài trở về tìm sư phụ, báo cho ông ấy biết rằng sư tỷ có lẽ đang gặp nguy hiểm, nếu cô còn ngây ngốc ở nơi này bỏ lỡ thời gian chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Tôi biết anh đang ở đó…chúng ta làm giao dịch được không.
Giọng cô khàn đặc, ngay cả hơi thở cũng mang theo vài phần yếu ớt đứt quản, cổ họng khô khốc, làn môi nứt nẻ, trông cô vô cùng chật vật và đáng thương. Ninh Hân biết anh ta đang ở đâu đó quan sát cô, cô hiểu người đàn ông đó anh muốn nhìn thấy cô khốn khổ, anh sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy, sẽ tra tấn cô đến khi cô quỳ xuống cầu xin mới thôi.
Không gian im lặng không có tiếng ai đáp lại, Ninh Hân cũng không bỏ cuộc, cô khó khăn chống tường đứng dậy đi đến điểm màu đỏ đang nhấp nháy ở góc phòng, cô biết đằng sau máy quay này người đó đang nhìn cô. Ninh Hân không nói một lời đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo, một cái, hai cái, ba cái.
Bên kia màn hình người đàn ông khẽ siết chặt tay thành quyền, một giây sau đám thuộc hạ chỉ nghe thấy một tiếng nện mạnh trên sàn nhà, chiếc laptop bị vỡ tan thành trăm mảnh, người đàn ông đạp cửa phòng đi thẳng xuống tầng hầm. Không có bất luận kẻ nào dám đi theo anh bởi vì bọn họ biết bên dưới tầng hầm kia đang nhốt ai.
Lucas Phi Long bước xuống tầng hầm, cả người anh toát ra một cỗ khí lạnh lẽo. Tiếng giày nện trên cầu thang bằng đá cẩm thạch, cả người Ninh Hân khẽ run thế nhưng cô không lùi bước, sống lưng thẳng tắp nhìn người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. Anh có một đôi mắt màu lam tựa như đại dương xanh thẫm, sống mũi cao cùng làn da trắng hơn cả làn da thiếu nữ, vừa nhìn liền biết là một đứa con lai.
Lucas đi đến trước mặt Ninh Hân, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, bàn tay hắn dùng sức bóp mạnh, Ninh Hân cảm giác như xương hàm của mình muốn vỡ vụn.
- Cô cho rằng tôi sẽ thèm khát một ả đàn bà nhơ nhuốt như cô sao, còn muốn dùng nó làm giao dịch. Nếu cô muốn đàn ông như thế, đám đàn em của tôi cũng có thể thỏa mãn cô.
(Heheeh nay bão chap nha, mấy hôm nay để cả nhà đợi lâu rồi)