Trải qua một ngày thích nghi với việc trở thành một linh hồn, Hoàng Tư Vũ nhận ra một chuyện vô cùng oái ăm đó là cô không thể cách Bạch Lâm quá xa. Không biết vì lý do gì chỉ cần cách quá 5 mét linh hồn cô sẽ bị một lực đạo với hình kéo về phía anh. Hoàng Tư Vũ có chút bất lực khóc không ra nước mắt, đây là cái tình huống gì chứ cứ như thể trên người anh có cục nam châm vậy, cô chán nản ngồi trước mặt anh chống cằm lên đùi anh. Mạnh Vũ Thần đang ngồi trên sopha xem tài liệu cũng không cảm nhận được sự tồn tại cũng như những tiếp xúc thân thể của cô hiện giờ đối với anh.
Anh nghiêm túc làm việc cả người càng toả ra một loại hấp dẫn chí mạng, nhìn anh từ góc độ này đúng là đẹp trai đến mức khiến cho người ta điên đảo thần hồn.
Ngày trước khi còn sống cô không phải là một người mê sắc đẹp, giờ làm một linh hồn lại cứ thích ngắm người đàn ông này, cho dù anh làm gì cô cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, là do trước khi chết nhận ra tình cảm mình dành cho anh nên mới như vậy à. Người ta hay nói người tình trong mắt hoá tây thi mà người đàn ông của cô vốn dĩ đã là tây thi rồi. Ừ đúng chính là người đàn ông của cô, bởi vì anh là do cô dùng mạng đổi về từ tay diêm vương không là của cô thì của ai, Hoàng Tư Vũ đột nhiên phát giác mình có tiềm năng trở thành một con ma lưu manh, bởi vì lúc này cô muốn ăn đậu hủ của anh mà cô trước giờ đã muốn cái gì thì nhất định sẽ không bỏ qua. Vậy cho nên Hoàng Tư Vũ đột nhiên nhoài người hôn lên môi anh, Mạnh Vũ Thần không hề hay biết mình vừa bị một con ma hôn trộm. Hoàng Tư Vũ thoả mãn vui vẻ nằm xuống sopha gối đầu trên đùi anh.
Trước kia làm người cô có quá nhiều thứ phải mang vác trên vai cũng bị hận thù che lấp, chưa từng một ngày sống cho bản thân. Hiện tại cô chỉ là một linh hồn nhỏ bé,cô không muốn quan tâm đến những thứ đó nữa, cho dù muốn cũng không thể làm được gì, vậy cho nên cô muốn sống những tháng ngày vui vẻ bên anh, ai mà biết đến khi nào cô sẽ tan biến chứ.
- Bạch Lâm hôm nay nắng đẹp thế này chúng ta ra ngoài dạo đi, anh không thể cứ ngồi mãi trong phòng như vậy không tốt đâu, quan trọng là anh đi thì em mới đi được.
Mặc kệ là cô lải nhải bên tai anh bao nhiêu lâu thì Mạnh Vũ Thần vẫn không hề nhúc nhích đơn giản vì anh không nghe được mấy lời này của cô.
Hoàng Tư Vũ cảm thấy linh hồn cô vô cùng nghẹn khuất, đúng lúc này Trác Tùng ở bên ngoài gõ cửa.
- Vào đi.
Mạnh Vũ Thần lạnh giọng, anh đã căn dặn nếu không có việc gì không cho phép ai đến đây làm phiền bọn họ. Trác Tùng đẩy cửa đi vào hơi cúi thấp đầu, cậu cũng không muốn quấy rầy cậu chủ nhưng chuyện này bọn họ không tự quyết được.
- Cậu chủ tiểu đội 4 vừa báo cáo xe của hoàng thất đang ở ngoài cổng.
Xe của hoàng thất Mạnh Vũ Thần nghe thấy liền khẽ nhíu mày.
- Ai đến, đến làm gì.
- Là quận chúa Bạch Liên thưa cậu, cậu chủ có cần tôi tiễn khách không.
Bọn họ đều rõ hơn ai hết, không có chuyện không cầu như lai, ai mà biết đám người hoàng thất kia tính giở trò gì. Hơn nửa tình trạng hiện giờ của cậu chủ không thể gặp người, bởi vậy cho nên tiểu đội 4 chịu trách nhiệm canh gác khu vực cổng mới chặn xe lại, cho dù là xe có huy hiệu của hoàng thất cũng không cho vào mà chờ lệnh của cậu chủ.
Mạnh Vũ Thần đưa mắt nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường, anh đưa tay vén chăn đắp lại cẩn thận cho cô.
- Đã đến rồi thì để cô ta vào đi.
Anh cũng muốn biết hoàng thất vì chuyện gì mà đến.
- Vâng.
Trác Tùng sau khi nhận lệnh thì bước ra khỏi phòng ấn vào thiết bị nhỏ đang đeo bên tai lệnh cho cận vệ ở cửa cho xe vào.
Bên trong phòng Hoàng Tư Vũ có chút bất ngờ, cô vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Bạch Lâm nhưng chưa từng nghĩ anh vậy có liên hệ với hoàng thất. Quận chúa Bạch Liên cái tên này hình như đã từng nghe qua rồi, thế nhưng hiện tại cô không quan tâm đến vấn đề này, cái cô quan tâm là một quận chúa không yên phận ở trong cung điện chạy tới nơi này của Bạch Lâm là cái gì. Nếu Hoàng Tư Vũ chịu nghĩ một chút hẳn là cô sẽ nhớ ra Bạch Liên chính là người mà Lương Văn Thao nói sẽ cùng nhà họ Mạnh liên hôn.
- Bạch Lâm anh rốt cuộc có thân phận gì thế, trước điều động được vệ sĩ Nhà Xanh, sau lại được quận chúa tìm tới tận nhà, anh đúng là còn nhiều bí mật hơn cả em.
Hoàng Tư Vũ vô cùng tò mò về thân phận của anh, nhìn thấy Bạch Lâm điều khiển xe lăn rời đi cô cũng không chút do dự mà đi theo. Cô hiện giờ là một linh hồn không thể cách xa anh quá 5 mét, vừa hay như vậy có thể quan minh chính đại mà tìm hiểu tình hình.
Biệt thự Bạch Phong có trắng bị sẵn thang máy, bình thường cũng ít khi dùng nhưng từ lúc Mạnh Vũ Thần trở về thì được dùng thường xuyên hơn. Cơ thể Mạnh Vũ Thần hiện giờ vô cùng yếu anh không thể vận động mạnh đặc biệt là tứ chi, bởi vì kiến tủy là ăn vào xương cốt nhiều năm như vậy sau khi bài trừ độc phải mất một khoảng thời gian mới có thể từ từ khôi phục.
Thang máy mở ra Hoàng Tư Vũ nhìn thấy một cô gái đứng giữa phòng khách, cô ta mặc một bộ váy màu đỏ cao cấp đến từ thương hiệu Dior cả người toát ra khí chất cao quý. Khi cô ta xoay người nụ cười trên môi càng khiến cô ta trở nên chói mắt, Hoàng Tư Vũ không khỏi cảm khái trong lòng, thì ra đây chính là phụ nữ trong hoàng thất đúng là rất có phong vị.
Bạch Liên vốn đang tức giận trong lòng vì đám vệ sĩ kia dám chặn cô ta ở cổng, sau đó lại còn bắt cô ta đợi ở nơi này. Thế nhưng khi nghe tiếng thang máy đi xuống cô ta rất nhanh lấy lại dáng vẻ nên có của một quận chúa xoay người nở một nụ cười tự mình cho là diễm lệ nhất, chỉ là khi nhìn thấy Mạnh Vũ Thần ngồi trên xe lăn đi ra nụ cười của cô ta chợt cứng lại.
- Vũ Thần anh làm sao vậy, bị thương ở chỗ nào sao.
Bạch Liên vội vàng bước về phía trước, lúc tay cô ta sắp chạm đến người anh thì Mạnh Vũ Thần điều khiển xe lăn né qua một bên sau đó đi về phía sopha, anh không trả lời câu hỏi của cô ta cũng không nhìn cô ta lấy một cái.
“Vũ Thần” hai chữ này giống như sét đánh vào tài Hoàng Tư Vũ, cô đưa mắt nhìn Bạch Liên sau đó lại nhìn anh. Quận chúa hoàng thất, giờ thì cô đã nhớ ra rồi đây không phải là người mà Lương Văn Thao đã từng nói qua hay sao, vị hôn thê của người thừa kế nhà họ Mạnh, mà tên người thừa kế đó tên là gì chính là tên Mạnh Vũ Thần. Cả người cô như dại ra, Bạch Lâm anh vậy mà lại là Mạnh Vũ Thần, là Mạnh Vũ Thần chứ không phải là bất kỳ ai khác của nhà họ Mạnh.