Hạ Chương đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn con trai trưởng của mình đang trong phòng cách ly thì cả người phẫn nộ máu dồn lên não, ông ta quay sang người đứng phía sau mình hung tợn quát lớn.
- Là ai làm.
Trợ lý bị tiếng quát của ông ta làm cho cả người phát run không dám nhìn người trước mặt chỉ có thể cúi đầu đến mức thấp nhất giọng run rẩy lí nhí.
- Là…là … bang Độc Xà thưa chủ tịch.
Có trời mới biết anh ta chỉ là đi ra ngoài lái xe đến đón người, khi quay lại đã thấy giám đốc bọn họ nằm co quéo trên sàn nhà, lúc này anh ta mới biết giám đốc bọn họ chọc phải người của bang Độc Xà.
- Bang Độc Xà, sao có thể.
Hạ Chương nghe đến cái tên này khẽ nhíu mày, nhà họ Hạ cùng đám người kia từ xưa đến này nước sông không phạm nước giếng vì sao đám điên kia lại ra tay với bọn họ. Phải trong nhận thức của hầu hết những người có máu mặt tại thủ đô này thì bang Độc Xà đích thị là một đám toàn những kẻ điên đặc biệt là Lucas. Trong lúc Hạ Chương còn đang chau mày suy nghĩ thì bên tai truyền đến một giọng điệu hả hê.
- Xem ra anh hai đúng là rất có bản lĩnh, chọc ai không chọc lại chọc người của bang Độc Xà, quả là khiến người ta bội phục.
Hạ Chương quay đầu nhìn thấy người đến là Hạ Văn thì càng thêm nhíu mày.
- Mày đến đây làm gì, không phải tao đã bảo mày tránh xa anh mày rồi à.
Hạ Văn bậc cười nụ cười mang theo vẻ chế giễu và trào phúng, đã nghe rõ chưa đây chính là cha anh ta đó, cha ruột đàng hoàng nhưng mỗi lần thấy anh ta điều xưng tao gọi mày.
- Nghe nói anh hai đang hấp hối nên con mới tranh thủ bỏ công bỏ việc đến nhìn anh ấy lần cuối nha.
- Mày nói ai hấp hối hả, đồ thằng mất dạy dám trù ẻo cả anh mày à.
Hạ Chương tức đến không kiềm chế được vung cây gậy ba ton đang cầm trên tay đập về phía Hạ Văn, nhưng Hạ Văn nào để ông ta đánh như thế anh ta nhẹ nhàng né tránh.
- Cha à, dù sao cũng đã già rồi không nên xúc động quá kẻo lại nhồi máu cơ tim, dù gì cha cũng đâu phải chỉ có một đứa con trai.
- Mày …
- Thay vì ở đây nổi khùng với con thì con nghĩ trước hết cha nên xem phải làm sao đối phó với bang Độc Xà đi thì hơn, cũng nên xem thử con trai quý hoá của cha đã là cái gì chọc đến người ta.
Hạ Văn tới đây chỉ để nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Hạ Tuấn, giờ còn chọc cho Hạ Chương tức đến xì khói đen cũng xem như đã đạt được mục đích, anh ta không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
Hạ Chương cũng vì câu nói này của anh ta mà lấy lại bình tĩnh, đúng là chuyện hiện giờ ông cần phải làm chính là chuyện này. Hạ Chương cũng không ở lại bệnh viện nữa mà lập tức trở về cho người đều tra, dù sao thì bác sĩ cũng đã nói vết thương Hạ Tuấn tuy nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng.
Khi Trịnh Trí Minh trở lại thủ đô nhận được tin tức này cũng rơi vào sương mù, nhưng cho dù là gì đi nữa nhà họ Hạ có thêm kẻ thù là chuyện tốt đối với bọn họ, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, biết đâu ông còn có thể hợp tác với bang Độc Xà, Trịnh trí Minh hạ lệnh cho người bên cạnh.
- Đi tra đi, xem thử Hạ Tuấn sao lại kết thù với bang Độc Xà.
- Vâng thưa chủ tịch.
Ở bên này Hạ Chương cũng cho người đi tìm hiểu rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì, kết quả ông ta cũng không tra ra được nguyên do gì mà Hạ Tuấn bị đánh. Hạ Chương đi qua đi lại trong phòng một lúc lâu cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi cung điện một chuyến.
*Điện Thái Hoà.
- Bẩm thân vương có chủ tịch tập đoàn Hạ Thị xin được diện kiến.
Vào bẩm báo là một người đàn ông trung niên ngoài 60 tuổi tên Đặng Văn Hưng, ông ta là giữ chức quan nội vụ trong cung điện.
Trần Dật đang xem tài liệu gì đó nghe thấy người đến là Hạ Chương thì không khỏi nhíu mày.
- Cho ông ta vào.
Hạ Chương ở đứng bên ngoài điện Thái Hoà không ngừng đi đi lại lại sau khi được cho phép vào trong lòng ông ta càng trở nên thấp thỏm. Phải biết lần trước khi ông ta đến nơi này đã để lại một bóng ma tâm lý vô cùng to lớn, ánh mắt hung ác đó, giọng nói lạnh băng đó khiến cho ông không thể nào quên được.
Hạ Chương vô thức sờ ngón tay út đã không còn của mình, chính nó đã nhắc nhở ông người kia không còn là một vương tử yếu ớt không chút thực lực phải dựa vào nhà họ Hạ của ông như 30 năm về trước nữa. Hiện giờ kẻ đó chính là chủ nhân duy nhất của cung điện này, chỉ một lời thôi cũng có thể định đoạt số phận của nhà họ Hạ, Hạ Chương cắn răng bước vào trong.
- Tham kiến thân vương.
Trần Dật ngẩng đầu nhìn Hạ Chương ánh mắt rét lạnh lướt qua ông ta từ đầu đến chân, Hạ Chương cảm thấy cả người tê dại.
- Có chuyện gì.
Trần Dật lên tiếng cả người toát ra khí thế của bật đế vương khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hạ Chương nắm chặt hai tay sau đó lập tức quỳ xuống.
- Thân vương xin người ra tay giúp đỡ, không biết vì sao mà Lucas Phi Long lại đang nhắm vào nhà họ Hạ, đêm qua người của bang Độc Xà đã tấn công Hạ Tuấn, xin thân vương niệm tình nhà họ Hạ một mực trung thành với người mà giúp thần lần này.